Chương 3: Quả Dừa

Tất cả đồ nội thất trong phòng đã sẵn sàng, giường, tủ quần áo, bàn cạnh giường ngủ, bàn trang điểm, tủ sách, bàn làm việc và bàn máy tính ghế sofa bàn trà và đồ nội thất khác đã sẵn sàng.

Trần Ôn Tửu đem vali của mình kéo đến trước tủ quần áo, suy nghĩ một chút lại cảm thấy vẫn là giặt quần áo trước rồi nói sau, thừa dịp hiện tại thời tiết tốt giặt xong quần áo còn có thể phơi khô trước khi trời tối.

Trần Ôn Tửu lấy quần áo trong vali ra ném vào máy giặt để giặt, quần áo của cô trên cơ bản đều tương đối thích hợp để giặt máy giặt, về phần mấy cái còn lại thích hợp để giặt tay vẫn là chờ cô rảnh rỗi rồi mới giặt.

Trần Ôn Tửu sau khi giặt quần áo, nhịn không được ngã xuống giường thở phào nhẹ nhõm, ngồi trên tàu cao tốc cũng rất mệt mỏi, từ ga tàu cao tốc trở về thôn cũng cần hơn nửa giờ, càng mệt mỏi.

Nằm trên giường một lát liền không nhịn được đứng lên đi xuống lầu đến cửa hàng nhỏ trong thôn bên kia mua khăn mặt, kem đánh răng bàn chải đánh răng vân vân.

"Cửu Cửu trở về rồi sao? Cháu trở về quê làm luôn à? "Bà chủ của cửa hàng nhỏ nhìn thấy Trần Ôn Tửu có chút kinh ngạc, nhưng nghĩ lại người thân của Trần Ôn Tửu hình như nói sau khi tốt nghiệp đại học cô sẽ làm giáo viên, nên cũng không kỳ lạ việc cô về quê nữa.

Trần Ôn Tửu gật gật đầu nói, " Vâng, cháu dự định mở một khách sạn trong thôn. ”

Chuyện nhà Trần Ôn Tửu cải tạo lại cả thôn đều biết, chỉ là bà cũng không nghĩ tới cô thật sự tính toán mở khách sạn trong thôn.

"Mở khách sạn thật sự không có vấn đề chứ? Thôn chúng ta gần biển, nước biển cũng không bẩn, phong cảnh xung quanh cũng được coi là tốt, nhưng khách du lịch không phải nhiều" Bà chủ cửa hàng lo lắng nói

" Cháu cũng tốn rất nhiều tiền sửa sang lại ngôi nhà nếu không có khách thì làm sao bây giờ?



Trần Ôn Tửu cười cười nói, " Cháu cứ thử trước đã ạ. ”

Thật ra cô cũng có chút lo lắng khách sạn này có khách hay không, nhất là bây giờ cô không có tiền mở khóa tất cả phòng khách sạn. Chỉ có một phòng chờ và hai phòng cho khách nghỉ ngơi, cô lo lắng rằng điều kiện như vậy sẽ làm cho nhiều khách du lịch sợ hãi.

Mao Dương thôn là một thôn nhỏ giáp biển, nói là làng chài nhưng thôn cũng vẫn có đất canh tác, dân trong thôn Mao Dương này cũng được coi là nửa ngư dân nửa nông dân đi.

Những năm gần đây ngư dân thôn Mao Dương rất ít khi ra khơi đánh bắt cá, hiện tại đa số thanh niên đều ra ngoài làm thuê, người trung niên và người cao tuổi ở nhà trồng trọt, ra biển bắt hải sản cũng hiếm.

Kỳ thật cũng không phải thật sự không có người ra biển đánh cá, chỉ là tương đối ít. Thỉnh thoảng thanh niên trong thôn hứng thú liền đi câu cá biển, chơi một chút, nếu thu hoạch tốt cũng có thể kiếm được chút tiền.

Nhưng trên thực tế, hầu hết mọi người ở thôn Mao Dương không kiếm được nhiều tiền bằng cách đánh bắt cá.

Trần Ôn Tửu đứng ở một vùng đất cao cách nhà không xa, nhìn sóng biển xa xa vỗ vào đá ngầm, chỉ một lát đã bị ánh mặt trời nóng bức làm cho không chịu được phải trở lại.

"Cửu Cửu, có muốn uống chút nước dừa không?"

Trần Ôn Tửu mang theo đồ mua ở cửa hàng nhỏ trên đường về nhà, một bà cụ nhìn thấy cô còn không quên hỏi cô có muốn uống nước dừa không.

Dừa vừa được hái trên cây nên rất tươi. Uống nước dừa vào mùa hè cũng rất giải khát, rất thoải mái.