Chương 20: Chân Gà Rút Xương

"Chào mừng quý khách" Trần Ôn Tửu đang chơi điện thoại di động nghe được tiếng mở cửa liền ngẩng đầu, mỉm cười nói.

Dương Hi Nguyệt nhìn đại sảnh lễ tân phát hiện coi như không tệ, rất sạch sẽ gọn gàng, cũng rất rộng rãi, sau đó cô nhìn thấy Trần Ôn Tửu mỉm cười.

"Khách sạn của cô có nhà hàng phải không? Đồ ăn trong nhà hàng có ngon không?" Dương Hi Nguyệt hỏi.

"Có, nhà hàng của khách sạn chúng tôi ở ngay bên cạnh." Trần Ôn Tửu mỉm cười chỉ một chút phòng ăn bên cạnh đại sảnh tiếp tân nói, "Tay nghề đầu bếp của nhà hàng chúng tôi rất tốt, khách có thể nếm thử trước, nếu không hài lòng có thể không trả tiền. ”

" Hai vị có muốn ăn không?" Khách sạn của chúng tôi cũng có thể cung cấp dịch vụ nghỉ ngơi nửa ngày, phòng chờ của chúng tôi có thể ở lại nửa ngày, giá cả rất ưu đãi. ”

Dương Hi Nguyệt suy nghĩ một chút nói, "Tôi ăn thử đồ ăn trước sau đó sẽ quyết định”

"Được." Trần Ôn Tửu gật đầu nói, " Hai vị đi theo tôi tới nhà ăn bên này”

"Các vị khách mời đi theo ta." Người máy Viên Nhị Viên "đi" đến trước mặt Dương Hi Nguyệt và Chu Thính Triều nói, cánh tay còn làm tư thế "mời"

" Oa? Vậy mà có cả ngày máy luôn?" Dương Hi Nguyệt kinh ngạc nhìn người máy trước mặt nói.

"Đúng, đây là người máy tiếp đãi của khách sạn, gọi là Viên Nhị Viên." Trần Ôn Tửu mỉm cười nói.

"Hay quá, khách sạn của cô làm cho người ta kinh ngạc thật, ngay cả người máy cũng có." Dương Hi Nguyệt nói xong liền đi theo Viên Nhị Viên, cô đói bụng, không muốn tiếp tục dây dưa nhiều với quầy lễ tân nữa.

Chu Thính Triều cũng rất hứng thú với Viên Nhị Viên, trên đường đi đến phòng ăn còn nói chuyện phiếm với Viên Nhị Viên, phát hiện nó thật sự rất thông minh, liền càng thêm hứng thú.



"Nhà hàng này cũng không tệ lắm." Dương Hi Nguyệt nhìn phòng ăn rộng rãi, tuy rằng bàn ghế và các trang trí khác không quá đẹp, nhưng cũng có phong cách riêng, trên cơ bản ghế ngồi đều là màu gỗ, kệ hàng ở góc không sai biệt lắm cũng là màu gỗ.

Sàn nhà và vách tường cũng là màu gỗ, phòng ăn sạch sẽ gọn gàng, làm cho Dương Hi Nguyệt đối với nhà hàng hảo cảm rất cao, dù sao môi trường sạch sẽ gọn gàng làm cho người ta dùng cơm càng yên tâm.

"Phòng bếp cũng rất tốt." Chu Thính Triều nhìn thoáng qua phòng bếp bên kia nói, mang theo Dương Hi Nguyệt chọn một chỗ ngồi xuống, sau đó nhìn về phía người máy nói, "Trong cửa hàng các cậu có đồ ăn gì? ”

"Nhà hàng của chúng tôi có cánh gà sốt mật ong, cánh gà chiên tỏi, chân gà rút xương sốt chanh, chân gà hấp nước sốt, bao tử heo nhồi gà , sườn heo kho tương..." Viên Nhất Viên vội vàng báo thực đơn.

Chu Thính Triều nghe cũng rất hứng thú, nhưng rất đáng tiếc dạ dày có hạn không thể ăn nhiều hơn được, cho nên hắn nhìn về phía Dương Hi Nguyệt hỏi, "Nguyệt Nguyệt, em muốn ăn cái gì? em gọi món đi? ”

Dương Hi Nguyệt gật gật đầu, "Vậy thì phải có cánh gà mật ong, chân gà rút xương còn có sườn heo kho tương, lại thêm mấy món chay nữa, món rau diếp sốt dầu và trứng xào cà chua.”

"Được, hai vị chờ một chút." Viên Nhất Viên ngọt ngào nói, sau khi khách gọi đồ ăn xong, nó liền nhanh chóng đến quầy bếp chờ đồ ăn ra.

Viên Nhất Viên là người máy, cho nên lúc khách gọi đồ ăn thì bên kia phòng bếp cũng đã có thực đơn, Hạ Túy có thể trực tiếp làm xong giao cho người máy mang lên bàn, người máy không cần báo lại cho Hạ Túy biết các món ăn khách hàng gọi nữa.

Không nói hiện tại khách ít, chỉ cần là khách gọi đồ ăn, vô luận là đầu bếp hay là người máy phục vụ đều biết ai gọi món gì, cho dù sau này khách nhà hàng chật kín, cũng không cần lo lắng gọi nhầm bữa hoặc gọi nhầm thức ăn.

Thiết bị khoa học kỹ thuật của nhà hàng mặc dù không nhìn ra, nhưng hệ thống gọi món và hệ thống phục vụ sẽ không xảy ra sai sót, hệ thống của khách sạn có thể đảm bảo việc này

Sườn kho tương rất nhanh đã được làm xong, sau đó là trứng xào cà chua, chân gà rút xương làm xong trước để sẵn trong tủ lạnh, tiếp đó là cánh gà mật ong.