Chương 18: Thực Đơn Và Giá Cả

Nói thì là vậy nhưng Trần Ôn Tửu vẫn không có nhiều niềm tin vào chuyện người trong thôn tới ăn cơm lắm, bởi vì đồ ăn trong nhà hàng của cô rất đắt tiền.

Nhìn xem, cà tím om dầu và rau diếp sốt dầu hào là 88 tệ, chỉ là đồ ăn từ rau thôi mà đắt như vậy người dân có thể bỏ tiền ra ăn sao? Mặc dù nói hiện tại trong thôn so với mười năm, mười mấy năm trước giàu có hơn một chút, nhưng món ăn đắt tiền như vậy bọn họ chắc là không muốn ăn.

Mục đích của cô vẫn là những người có tiền và khẩu vị cao một chút đến ăn.

Bởi vì huyện Đông Lăng tiếp giáp với Lộc Thành, giá nhà ở Lộc Thành bên kia cũng rất đắt đỏ, cho nên bên huyện Đông Lăng cũng có không ít người có tiền mua nhà ở bên đấy, từ huyện Đông Lăng đến Lộc Thành cũng chỉ có nửa giờ mà thôi, đi cao tốc nói không chừng cũng không tới nửa giờ.

Cho nên mục đích của Trần Ôn Tửu vẫn là hấp dẫn những gia đình hơi có tiền ở huyện Đông Lăng, hoặc là người có tiền bên Lộc Thành.

Đương nhiên thôn dân trong thôn cũng sẽ ăn theo thực đơn riêng, một số món nguyên liệu đắt không thể hạ giá được, nhưng một số món khác cô và Hạ Túy sẽ xem xét lại để đưa ra mức giá phù hợp với mọi người.

Ví dụ như bánh bao, bánh mì, bánh quẩy, v.v., còn có thịt xào đậu, dưa chua xào thịt, bún nước, phở chua... bọn họ đều có thể tự mình xây dựng thực đơn và giá cả, không cần đắt như các thực đơn khác của khách sạn.

Nhưng giá cả chắc chắn không thể quá rẻ, nếu khác biệt nhiều so với thực đơn của riêng của khách trong khách sạn, khách hàng lại chọn những đồ rẻ hơn để ăn vậy những món khác sẽ không bán được.

Trần Ôn Tửu nàng nguyện ý, hệ thống khách sạn cũng không có khả năng nguyện ý.

Bất quá nói những thứ này cũng vô dụng, cô cùng Hạ Túy thương lượng một ít thực đơn, cũng không định làm thêm nhiều thực đơn mới, chủ yếu là mấy món kể lúc nãy là đủ rồi.

Tiếp đó còn có tôm luộc, tôm chiên, ngao sốt, ốc xào, chân gà rút xương ngâm chanh, giá thực đơn cũng không tính là rẻ.

Món chay cũng là mấy chục tệ, thịt cũng phải hơn trăm, dù sao Trần Ôn Tửu không thể giảm giá quá thấp, nếu người trong thôn chê đắt thì vẫn có khách du lịch mà?



Hơn nữa Trần Ôn Tửu rất tín nhiệm tài nấu nướng của Hạ Túy, cho dù giá thức ăn trong nhà hàng của cô đắt đỏ, những người chân chính yêu thích ẩm thực cũng nguyện ý trả tiền.

"Ai..." Trần Ôn Tửu cùng Hạ Túy lập ra thực đơn mới cùng giá cả của những món ăn này liền trở lại quầy lễ tân, than thở.

Tâm huyết dâng trào nói muốn mở nhà hàng với bên ngoài, nhưng thật ra cô cũng rất lo những vị khách kia chê món ăn của nhà hàng đắt tiền. Cho dù cô rất tin tưởng vào tài nấu nướng của Hạ Túy, nhưng khách nhân lần đầu tiên tới không phải còn chưa ăn được thức ăn sao?

Trần Ôn Tửu đã xem nhiều bài đánh giá về các quán ăn, nhiều quán ăn bị khách hàng bình luận chê giá cả đắt đỏ, tự nhiên cảm thấy mình cũng ở trường hợp này.

Khách sạn này của cô có thể bị người ta mắng là ăn cướp hay không?

Tố chất tâm lý Trần Ôn Tửu vừa tốt nghiệp đại học cũng không tốt lắm, từ nhỏ sống trong gia đình hạnh phúc cô khá giản dị và ít giao lưu, cô cũng sợ mình bị người ta mắng chửi. Tâm hồn rất mong manh dễ vỡ

"Chu Thính Triều, ngươi rốt cuộc đi đâu a? Không phải chúng ta nói sẽ đến đảo Khỉ để xem khỉ sao? ngươi đi đâu thế? "Dương Hi Nguyệt ngồi ở ghế lái phụ nhìn con đường hoàn toàn không quen biết, hùng hùng hổ hổ nói.

"Nơi này là đường đến đảo Khỉ sao, hả?" Dương Hi Nguyệt mở điện thoại di động ra xem, giơ điện thoại di động trước mắt Chu Thính Triều nghiến răng nghiến lợi nói.

"Đảo khỉ dĩ nhiên là đi rồi, nhưng chúng ta ra ngoài du lịch cũng phải cảm thụ phong cảnh ven đường chứ." Chu Thính Triều nói

"Nguyệt Nguyệt, đừng nóng nảy như vậy, chúng ta còn có rất nhiều thời gian." Chu Thính Triều dịu dàng khuyên nhủ.

Dương Hi Nguyệt thở phì: " Em biết. Nhưng Chu Thính Triều, mỗi lần đi du lịch anh có thể dựa vào kế hoạch để đi hay không? ”