Chương 1: Về Quê

Ga đường sắt cao tốc huyện Đông Lăng.

Nhiệt độ tháng 7 bốc lên khỏi mặt đất, nhiệt độ bây giờ cao tới 38°C, người đi ra vào ga tàu cao tốc kéo hành lý, cho dù mặc áo ngắn tay cầm dù che nắng vẫn bị nhiệt độ cao chiếu tới cả người đầy mồ hôi.

Trần Ôn Tửu vừa mới từ ga tàu cao tốc đi ra thiếu chút nữa bị nhiệt độ này làm cho đến xoay người trở lại đại sảnh chờ, nhưng khi cô nhìn thấy người đang phất tay với mình cách đó không xa, vẫn nhận mệnh kéo hành lý đi qua.

"Nào nào, Cửu Cửu đưa hành lý cho anh, anh giúp em lấy hành lý." Nam nhân vừa mới phất tay chào hỏi Trần Ôn Tửu, cũng chính là anh họ Trần Ôn Cửu, vừa nhìn thấy em họ liền cao hứng nhận lấy vali trong tay cô, cười ha hả nói.

"Cửu Cửu, ngươi trở về đây làm việc sao?" Trần Gia Dương đem vali bỏ vào cốp xe rồi trở lại xe, vừa thắt dây an toàn cho mình vừa hỏi.

"Làm giáo viên ở trường nào thế? Trần Gia Dương hỏi.

Sở dĩ hỏi như vậy cũng là bởi vì cha mẹ Trần Ôn Tửu đều là giáo viên, đang giảng dạy ở trường trung học cơ sở huyện. Mà Trần Ôn Tửu học chuyên ngành ngôn ngữ Hán học, Trần Gia Dương anh không hiểu nhiều lắm, chỉ biết rằng người trong nhà đều hy vọng Trần Ôn Tửu sau khi tốt nghiệp đại học thì sẽ trở về làm giáo viên.

Hiện tại Trần Ôn Tửu đã trở lại, hắn liền cho rằng Trần Ôn Tửu trở về quê nhà làm lão sư.

Trần Ôn Tửu ngồi trong xe có điều hòa mát mẻ thì thở dài nói "Không phải, em trở về chuẩn bị mở một cửa hàng. ”



Thật ra lúc trước ở trường cô cũng đã thi chứng chỉ giáo viên, lúc đó cô đi học đã cảm thấy sau này làm giáo viên cũng rất tốt, dạy ngữ văn lớp 4, lớp 5 hẳn là không có áp lực lớn gì cả.

Sau khi cô thi chứng chỉ giáo viên xong, bằng tốt nghiệp đại học cũng cầm trong tay, còn chưa kịp xin vào trường nào đã bất ngờ gặp biến cố —— cô bị một hệ thống khách sạn ràng buộc.

Nếu nói Trần Ôn Tửu muốn làm lão sư là thật lòng thật ý thì không đúng, kỳ thật cô không có nhiều kiên nhẫn với trẻ con. Nhưng cô cũng không rõ sau khi tốt nghiệp đại học mình nên làm công việc gì, làm giáo viên tuy rằng phải kiên nhẫn dạy dỗ trẻ con nghịch ngợm, nhưng ít nhất còn có kỳ nghỉ đông và nghỉ hè.

Kết quả là cô đã không thể chính thức trở thành một giáo viên mà bị ràng buộc bởi một hệ thống.

Bây giờ yêu cầu của hệ thống là để cho cô mở một khách sạn, sau đó làm cho khách sạn lớn hơn, tốt nhất có thể trở thành khách sạn đầu tiên trên thế giới hoặc số một vũ trụ.

Tất nhiên khách sạn bây giờ chỉ là một chỗ ở bình thường.

"Em thật sự định biến căn nhà thành khách sạn? Trần Gia Dương khởi động xe sau đó nói "căn nhà hiện tại không có người ở"

Trần Ôn Tửu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe, mỉm cười đáp, "Nhà em đã cải tạo trang trí xong, em còn có thể nói đùa sao? ”

Ngôi nhà ở quê của Trần Ôn Tửu vốn là một căn nhà hai tầng, bảy tám năm trước chính thức làm hoạt động xóa đói giảm nghèo, cả thôn chỉ cần nộp hai ba vạn đồng là có thể xây một tầng nhà gỗ.