Chương 4: Bà chủ

Minh Minh là người tu luyện, công đức đối với cậu có lợi không hại. Thẩm Thư chủ động chia công đức cho cậu, dù chia ít hay nhiều cũng đều có lợi, điều kiện này Minh Minh thấy ổn, cũng có thể chấp nhận, nhưng mà...

Thẩm Thư thấy cậu chu môi, vẻ mặt có vẻ không vui.

Thẩm Thư ngừng lại, hỏi: “Ngươi không muốn sao? Hay lo rằng ta chia công đức cho ngươi quá ít?”

Minh Minh lắc đầu, thành thật nói: “Không phải vậy, chỉ là tôi cảm thấy hụt hẫng quá.”

“Ừm?”

Minh Minh buồn bã nói: “Trước khi đến đây, bà ngoại bảo rằng sính lễ anh tặng có một khách sạn 18 tầng cực kỳ sang trọng, tôi cưới anh xong là có thể làm ông chủ... à không, bà chủ khách sạn. Nhưng hóa ra không phải vậy, tôi chỉ đến đây để làm công cho anh thôi.”

Còn không phải là làm công sau khi kết hôn, mà là phải làm việc tốt mới được kết hôn.

Minh Minh: (╥_╥)

Thẩm Thư trầm ngâm: “Thì ra là vậy…”

Minh Minh thấy anh im lặng, hơi lo lắng, chờ đợi điều anh sẽ nói tiếp.

Nhưng Thẩm Thư không nói gì thêm, chỉ giơ tay và búng ngón tay một cái.

Một tiếng vang nhỏ phát ra, ánh sáng rực rỡ từ trần nhà trên đầu Minh Minh bất ngờ lóe lên.

Minh Minh ngẩng đầu nhìn lên, thấy một tầng ánh sáng rực rỡ như dòng nước nhanh chóng lan tỏa khắp khách sạn Đông Phương.

Ánh sáng quá chói lòa khiến Minh Minh phải đưa tay che mắt. Khi ánh sáng dịu đi, khách sạn Đông Phương đã biến thành một nơi hoàn toàn khác.

Đầu tiên, diện tích của khách sạn mở rộng lên hàng chục lần. Khách sạn hiện đại cũ kỹ trước đây giờ đã được thay thế bằng một không gian cổ kính, trang trí tinh tế, như một nhà trọ thời xưa. Những chiếc bàn ghế gỗ được sắp xếp gọn gàng hai bên đại sảnh, ở giữa là một bệ ngọc, được bao quanh bởi những viên ngọc thạch, nhưng bên trong lại trống rỗng, chỉ có đất, trông giống như một bồn hoa.

Minh Minh ngẩng đầu lên, phát hiện trên bệ ngọc đó cũng là một khoảng không, và phía trên tầng một còn có nhiều tầng lầu khác. Các tầng lầu này chồng lên nhau đến mức Minh Minh không thể xác định được có bao nhiêu tầng, nhưng chắc chắn là hơn mười tầng.

Ngoài ra, trong khách điếm còn xuất hiện thêm bảy người, họ đều mặc áo mã quái đen giống nhau, tóc buộc đuôi ngựa, trông khoảng từ 20 đến 40 tuổi, sắc mặt xanh xao không chút huyết sắc, nghiêm trang đứng lặng lẽ một bên.

Minh Minh đoán họ không phải là người, liền mở linh nhãn kiểm tra. Quả nhiên, bảy người trước mặt ngay lập tức biến thành những ác quỷ mặt xanh nanh dài, mặc giáp hoặc quan phục.

Chuyện này là...

Minh Minh quay sang nhìn Thẩm Thư với ánh mắt dò hỏi.

“Đây là Âm Giới, nơi này chính là khách sạn Đông Phương mà ta vừa nói với ngươi.”

Thẩm Thư chỉ vào bảy người kia và nói: “Họ là thuộc hạ của ta từ phủ đệ trước đây, bây giờ là quản sự trong khách điếm này. Họ có thể sử dụng búp bê để nhập vào và đi đến Dương Giới khi khách sạn mở cửa, thay phiên cùng ngươi tiếp đãi và trông coi các cô hồn dã quỷ tìm đến.”

“Ngươi có thể giao phó bất cứ việc gì cho họ, họ sẽ sắp xếp chu đáo, không cần ngươi phải đích thân làm mọi việc.”

Có lẽ vì thấy Minh Minh không vui, giọng Thẩm Thư trở nên nhẹ nhàng hơn.

Minh Minh vốn đã có chút tình cảm với Thẩm Thư, nghe giọng nói nhẹ nhàng ấy, bất giác cảm thấy nóng bừng mặt, trong lòng cũng trở nên lâng lâng.

Một lúc sau, Minh Minh mới bình tĩnh lại, bắt được trọng điểm trong lời nói vừa rồi, liền hỏi Thẩm Thư: “Đưa những hồn ma này vào Âm Giới chắc hẳn là điều tốt cho họ, nhưng tại sao phải "trông coi" chúng?”

Dù sao, dương khí và nhân khí ở Dương Giới đều có hại cho hồn ma. Ở lại quá lâu, họ có thể bị tan biến.

Thẩm Thư bình tĩnh đáp: “Âm Giới đã đóng cửa quá lâu, Dương Giới những năm qua lại không ngừng phá bỏ mê tín phong kiến, khiến các hồn ma cho rằng âm phủ và địa ngục không còn tồn tại, thần linh đã không còn ai thờ cúng. Các hồn ma bị bỏ lại ở Dương Giới không biết cũng chẳng tuân theo âm luật, ngoài những hồn ma yếu đuối hoặc bản tính lương thiện, đa phần hồn ma có chút tu vi đều ngang ngược, không dễ dạy bảo.”

“Khi biết Âm Giới vẫn còn, có lẽ họ sẽ biết điều hơn, nhưng chắc chắn sẽ có những kẻ không chịu khuất phục mà gây rối. Lúc đó, cần phải có biện pháp mạnh mẽ để trấn áp.”

Minh Minh lúc này mới hiểu ra: “Thì ra là vậy...”

“Ta đã bảo các quỷ phu dọn dẹp lại khách sạn ở Dương Giới. Khi ngươi quay lại đó, có thể vào ở ngay. Tối nay, ngươi cứ nghỉ ngơi ở khách điếm này và làm quen với những thuộc hạ quỷ của ta.”

“Ta có đủ tài sản, lại có người làm việc dưới trướng, không định để ngươi phải vất vả làm việc. Vậy bây giờ với sắp xếp này, ngươi có vui hơn chút nào chưa?” Thẩm Thư vừa lần chuỗi hạt trong tay, vừa đột ngột dừng lại, thêm một câu: “Ừm, bà chủ?”

Minh Minh ngẩn ra, mặt đột nhiên đỏ bừng.