Sau đó vị khách quan kia thường xuyên ghé quán dùng cơm, cuối cùng coi nhau như bằng hữu.
Cùng hắn nói chuyện lâu dài, Lâm An Mạc rốt cuộc biết được vị khách nọ tên là ” Hàn Dật”. Lâm An Mạc không nói ra, chính mình giấu nhung nhớ trong lòng ngày càng lớn dần.
Hàn Dật mỗi lần đến đều nhìn mắt hắn thật nhiều. Không biêt có phải ảo giác hay không, Lâm An Mạc luôn cảm thấy Hàn Dật luôn phía sau quan sát hắn, mỗi lần như vậy y lại cảm thấy chính mình tim đập quá nhanh quá mạnh, hai má lại không thôi nóng rực.
Một buổi trưa, Hàn Dật mang bằng hữu của mình đến dùng cơm. Ngồi ở nhã gian, Hàn Dật thưởng thức trà chờ đợi.
“Ta còn nghĩ nhà ta đồ ăn so với Duyệt Lai Khách quá kém cỏi, nguyên lai lại là người so ra kém hơn mới đúng.” Bằng hữu trêu ghẹo nói “Thế nào, cọi trọng tiểu nhị kia sao?”
Hàn Dật không nói, lặng thinh.
“Vui vẻ trực tiếp mang hắn về là tốt rồi, làm gì phải luôn phiên chạy tới đây dùng bữa.”
“Không muốn cưỡng bức hắn.” Hàn Dật đặt chén trà xuống, nhàn nhạt trả lời.
“Phụt…!” Cái tên bằng hữu kia không thèm để ý đến mặt mũi của mình phun luôn ngụm trà lên mặt Hàn Dật. Hàn Dật liền dùng ánh mắt chết người nhìn lại. Tên kia rụt người lại, mặt cười cười một tay lau miệng:” Ta đã biết, ta sẽ giúp ngươi. Thử xem tiểu nhị kia có chịu để ngươi vui vẻ mang về nhà không.”
Lát sau lúc Lâm An lên lầu liền xoay ngươi, đến gần Lâm An Mạc, vị bằng hữu lên tiếng: “Hàn Dật, Túy Hoa Lâu thật sự không tệ, đêm nay ngươi nhất định phải nể mặt ta đến đó đi, ta sẽ chiêu đãi ngươi…”
Lâm An Mạc dùng cạ mạnh vào bàn, lòng bỗng nhiên nhói đau. Hàn Dật là con nhà giàu, có quyền có thế, hắn đương nhiên là biết vui thú đến Túy Hoa Lâu trêu hoa ghẹo nguyệt, nghe các cô nương đàn cầm xướng khúc. Sao lại có hứng thú với cái tên tiểu nhị xấu xí như mình. Lâm An Mạc nghĩ nghĩ liền không nhịn được hồng hồng đôi mắt.
Hàn Dật quay đầu lại nhìn, vừa vặn nhìn thấy thân ảnh Lâm An Mạc cúi đầu ủy khuất, lẳng lặng rời đi.
“Thật nhanh đã khóc, ngươi còn không mừng đi?” Bằng hữu mở quạt, tiêu sái phe phẩy ” Ta muốn đi Túy Hoa Lâu tìm cho mình hồng nhan tri kỷ tốt như người của ngươi” Nói xong cười cười quay đầu rời khỏi quán.
Hàn Dật khóe môi mỉm cười. Tiểu nhị a tiểu nhị. Ta vốn dĩ không muốn cưỡng bức ngươi, nhưng hiện tại chính ngươi làm ta mong muốn, vậy đừng trách ta sao lại đem ngươi ra ăn sạch sẽ a.”
Phía chân trời ánh mặt trời dần dần buông xuống, Hàn Dật trở lại Duyên Lai Khách Quán, tìm lấy cho mình một chỗ ngồi.
“Khách… Khác quan…” Lâm An Mạc ngoài ý muốn biết được chuyện Hàn Dật đi Túy Hoa Lâu, giờ hắn trở lại… hay là còn quên thứ gì?
“Ngươi xem cái gì tốt thì mang ra.” Lại là một dĩnh bạc.
“…Nhã gian?” Lâm An Mạc mờ mịt hỏi lại.
“Ta an vị ở đây.” Hàn Dật nói xong, thong thả uống trà.
Lâm An Mạc cầm ngân lượng, khó hiểu. Vài lần len lén nhìn trộm Hàn Dật ngồi ở đại sảnh.
Thôi chăm chú nhìn, Hàn Dật chuyển hướn nhìn hắn nói ” Tiểu nhị, khai gian phòng hảo hạng. Tối nay ta muốn ngủ lại, thức ăn khuya.” Cuối cùng thêm một câu ” Ngươi tự mình mang lên.”
Lâm An Mạc ngượng ngùng sợ chính mình bị phát hiện. Lại có thứ chờ đợi không biết tên dấy lên trong lòng.
Vào đêm, ngẫm nghĩ có phải việc mình luôn nhìn lén Hàn Dật bị hắn phát hiện rồi không. Lâm An Mạc cầm khay thức ăn khuya bưng đến phòng thượng hạng.
“Khách quan thức ăn tới rồi.” mang đồ ăn khuya để trên bàn, Lâm An Mạc dột nhiên bị Hàn Dật từ phía sau ôm lấy. Còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị ném lên giường.
Hàn Dật áp trên người hắn, nụ cười tà mị lóe lên đem Lâm An Mạc mê đắc thất huân bát tố
( bảy phần choáng, tám phần say) ” Ngươi mỗi ngày đều nhìn trộm ta có phải mệt mỏi lắm không… vậy đơn giản theo ta về nhà đi, lúc đó tha hồ mà ngắm nhìn.” nói xong liền bắt đầu giúp Lâm An Mạc thoát y.
( ôi trời mẹ ơi!!!!)“Khách quan không thể, ngô…”
Bon chen xen vào…Sao lại ngắn thế này oa oa…___Hoàn___