Lâm an Mạc hạ quyết tâm, lần sau có gặp lại vị khách kia nhất định sẽ đem số ngân lượng này trả lại cho người ta.
Hằng năm làm việc cũng có khi được tiền thưởng, cũng chỉ là ít tiền thừa. Ở đâu lại có việc được thưởng nhiều tiền như vậy, cái này soa có thể coi là tiền thưởng.
Lâm An Mạc tâm không yên, tự nhiên sẽ không ngủ ngon được. Quá nửa đêm tung chăn vươn hai vai mình, quỷ ma thế nào liền nhìn thấy ánh trăng sao lại rất giống… Tay phản phất lưu luyến người nọ. Đột nhiên thấy hô hấp khó khăn, tim đập nhanh, má nóng rực thật khó chịu. Lâm An Mạc thật không thể hiểu mỗi lần nhớ tới vị khách nhân kia liền cảm thấy không bình thường.
Trằn trọc xoay người, Lâm An Mạc rốt cuộc vẫn ngủ không ngon được.
Khi tỉnh giấc lại đến quán làm tiểu nhị. Ngày qua ngày tìm kiếm bóng hình của vị khách quan kia. Mỗi ngày đều trông ngóng như vậy mà không gặp được. Hay là người ta chỉ đi ngang qua đây đã sớm không trở lại. Nghĩ vậy, Lâm An Mạc không khỏi kìm nén được cảm thấy có chút mất mác. Thở dài, sờ sờ gối đầu có cất ngân lượng bên trong, lúc này mới mơ mơ màng màng ngủ được.
Quá ba ngày, Lâm An Mạc gần như bỏ cuộc. Đi tới một bàn khách nhân đã đi thu dọn chén đũa.
“Tiểu nhị, nhã gian.”
Lâm An Mạc mừng rỡ quay đầu nhìn, trước mắt quả nhiên là vị khách quan ngày nào
“Hảo… Được, thỉnh ngài đi bên này…”
Hàn Dật đi theo sau tiểu nhị, nghĩ đến vừa rồi hắn vừa đi qua… trong mắt giấu không được mừng rỡ. Lòng chợt dấy lên tia ấm áp vô cùng, khóe môi ưu ái lộ ra một độ cong thật nhỏ. Mấy ngày nay, luôn luôn nhớ tới tiểu nhân nhi bé nhỏ này. Cuối cùng nhịn không được mà quay lại đây nhìn xem.
Y ngồi xuống, như cũ bỏ lên bàn một đĩnh bạc.
“Khách quan, lần trước tiền thừa vẫn còn…” Lâm An Mạc ấp a ấp úng.
Nhìn thấy khách quan không vui lòng liền không nói nữa, cầm ngân lượng đi xuống lầu.
Lần này đồ ăn mang lên đầy bàn, vị khách kia sẽ không tức giận đi? Lâm An Mạc ở trù phòng giúp một tay. Lúc lên lầu đã không còn thấy vị khách để đưa lại ngân lượng còn thừa. Người ta đã sớm đi rồi.
Mặc kệ thế nào, hôm nay lại nhìn thấy vị khách kia một lần, Lâm Mạc An cảm thấy chính mình thật cao hứng. Nhìn xuống ngân lượng còn trên tay không dám trả lại, cũng không nỡ dùng, đơn giản để lại chỗ cũ. Mỗi đêm trước khi ngủ lại sờ sờ, không nói nên lời chỉ là thấy an tâm.