Edit: Kogi
Vốn dĩ tôi cũng cho rằng giao phó mọi việc cho Ngô Trình Dũng nhìn như hơi thiếu ổn thỏa nhưng thực ra rất kín kẽ, có điều trước khi đi bị Hà Tịnh nói như vậy, trong lòng lại có chút lo lắng.
Tài xế thấy tôi không vui nên không dám nói nhiều, tôi nhìn đèn đường thành phố lướt qua cửa sổ xe, bỗng dưng ngày càng nôn nóng bất an.
Nếu lúc này có Thẩm Tu Thần bên cạnh thì tốt.
Giống như quả bóng cao su rơi xuống hố sâu, cùng với cảm giác thấp thỏm tăng lên, ý muốn này cũng ngày càng mãnh liệt.
So với việc đi tìm bạn bè đáng tin cậy để bàn bạc, tôi ỷ lại vào Thẩm Tu Thần hơn sao?
Tôi bị ý nghĩ này làm cho bất lực, nhưng không thể không thừa nhận rằng đây là sự lựa chọn tốt nhất lúc này.
Rốt cuộc đã xảy ra vấn đề ở đâu? Nếu là nhà họ Viên, tôi sẽ làm như thế nào?
Tất cả thuận buồm xuôi gió, khó bảo đảm nhà họ Viên sẽ không nghi ngờ, nhưng Ngô Trình Dũng cũng chỉ giả vờ từ chối rối lập tức tiếp nhận trọng trách tôi ném cho, bọn họ sẽ có âm mưu gì đây…
Đáp án xuyên qua từng lớp sương mù, dần trở nên rõ ràng —
“Có thể cho đấu thầu.”
Giọng nói của tôi và Thẩm Tu Thần l*иg vào nhau.
“Trong danh sách khách mời của cục trưởng Ngô có người của nhà xây dựng không?”
Dạo này suôn sẻ quá làm tôi hơi sơ suất rồi, tôi thở dài: “Có, có ba công ty, ngoại trừ Công ty xây dựng Hoa Nam của Hà Tịnh ra, còn hai công ty không rõ nguồn gốc.”
Khác với trực tiếp chỉ định công ty xây dựng, nếu tiến hành đấu thầu, trong tình huống bình thường, báo giá dự thầu sẽ trở thành yếu tố quyết định. Hai công ty xây dựng đó nhất định có một công ty thuộc về nhà họ Viên, còn một công ty khác chắc là bổ sung cho đủ quân số.
Là tôi thất sách, nếu tôi vẫn có mặt ở hội trường, nhất định tôi sẽ dốc hết sức ngăn cản khả năng đấu thầu phát sinh, nhưng giờ Ngô Trình Dũng đã cầm cờ hiệu, hướng đi của mọi chuyện nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi rồi.
“Thứ bọn họ muốn chỉ là toàn quyền bày mưu đặt kế.” Thẩm Tu Thần thở dài.
Đúng là đi sai một quân cờ thì hỏng cả bàn cờ, nhà họ Viên khởi nghiệp từ kinh doanh, nhà họ Dung và nhà họ Thẩm so ra vẫn còn kém hơn một chút, lần này bọn họ lại chuẩn bị kĩ càng, còn Hà Tịnh, mặc dù là phó tổng giám đốc, nhưng Công ty xây dựng Hoa Nam dù sao cũng không phải xí nghiệp gia tộc của bọn họ, cô ta muốn giúp tôi cũng chỉ là hữu tâm vô lực, dù sao chăng nữa cô ta cũng không thể đặt mình ra khỏi lập trường của một thương nhân, “thương nhân không mua bán lỗ vốn”, đây là chuyện bình thường.
Nếu nhà họ Viên nhận thầu, tình huống tôi không muốn thấy nhất chắc chắn sẽ xảy ra, phá bỏ ác ý, dư luận xã hội nổi lên, tiếng phản đối đầy rẫy, cuối cùng là kéo dài vô thời hạn, công việc kết thúc một cách qua loa.
“Đi tìm Hà Tịnh bàn bạc xem.” Thẩm Tu Thần an ủi: “Mặc dù không cam lòng, nhưng đưa ra quyết định khiến sau này anh không phải hối hận quan trọng hơn.”
“Không sao đâu, em vẫn sẽ luôn ở bên anh, năm năm, mười năm, chỉ cần anh còn cần đến em.”
Âm thanh xe cộ lướt nhanh qua, tiếng cười đùa của những người đi đường, những âm thanh hỗn tạp bỗng rút xuống như thủy triều, giọng nói của Thẩm Tu Thần được phóng đại tựa như một chiếc khiên chắn vững vàng.
“Thật không biết nên căm thù cục trường Ngô đã cướp miếng thịt béo bở này hay là nên cảm ơn anh ta nữa.” Hà Tịnh ngồi trên ghế sofa mềm mại tao nhã thưởng thức một ấm trà, chén trà màu trắng ngà và bàn tay trắng nõn của cô cực kì tương xứng: “Dù sao nếu không có anh ta, chắc em cũng không được mời đến nhà thị trưởng Dung tham quan.”
Nếu vẫn là đối tác tương lai, buổi trao đổi hôm nay đáng lẽ nên xảy ra trong phòng làm việc, người phụ trách dự án và người xây dựng công trình tiến hành thảo luận, tất nhiên không ai rảnh để tán gẫu, nhưng giờ có biến, Hà Tịnh lui xuống đóng vai thương nhân, vì vậy bối cảnh bình thường không còn thích hợp nữa. Phòng bao, quán cà phê sợ tai vách mạch rừng, Liêu Dương chẳng có nơi nào có thể yên tâm, nghĩ đi nghĩ lại, đành phải sắp xếp ở nhà riêng.
Hà Tịnh đặt chén trà xuống bàn trà, nhìn quanh một vòng.
Căn hộ này được tôi mua hồi mới đến Liêu Dương, màu chủ đạo là màu xám và trắng, vốn chỉ là chỗ dừng chân tạm thời, nhưng Thẩm Tu Thần lại cực kì thích mua sắm đồ trang trí cho ngôi nhà. Trước đây còn chuyển hết năm chậu hoa từ nhà cũ tới, hai chúng tôi vì nó mà bận rộn suốt cả buổi tối mới coi như sắp xếp hợp lý. Hơn nữa tôi không bao giờ làm những việc như trang trí nhà cửa hay nấu ăn, không phải vì lý do nhàm chán như “quân tử xa nhà bếp” gì đó, chỉ là Thẩm Tu Thần tưởng câu đùa “Nếu em chịu làm việc nhà thì anh có thể cân nhắc cho em vào ở” là thật, mặc dù sau này tôi đã bảo cậu ấy không cần làm thế nhưng cũng vô ích, cậu ấy luôn sắp xếp nhà cửa gọn gàng đâu ra đấy.
Bây giờ nhìn lại, chậu hoa lan xanh ngọc trên kệ, hộp giấy ăn màu hồng không tương xứng với sắc màu lạnh của ngôi nhà trên bàn trà, khay hoa quả luôn đựng hoa quả tươi… Hai con người tưởng như sang trọng ở với nhau, vậy mà lại có hơi thở của cuộc sống bình dị đời thường.
Hoặc phải nói là, cảm giác xa lạ mà quen thuộc này giống như con người Thẩm Tu Thần, cứ bất tri bất giác xâm nhập vào cuộc sống của tôi, đến khi bị ai đó nhắc nhớ, mới bàng hoàng nhận ra sự tồn tại của cậu ấy.
“Xem ra anh và Thẩm đại thiếu chung sống cũng không tệ.”
Tôi mỉm cười: “Nhà cậu ấy đang sửa, qua ở chung với tôi.”
Hà Tịnh vuốt mép chén trà, lại quan sát một vòng, cuối cùng cười khổ, nói: “A Xuyên… Bây giờ em cũng là người anh không tin tưởng rồi.”
Tôi không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Hà Tịnh cúi đầu: “Người thủ đô thích gọi cậu ta là Thẩm chó điên, chắc anh cũng biết rồi nhỉ.”
Tôi gật đầu, tỏ ý mình đã biết.
“Bởi vì Thẩm thiếu là một trong số ít người không coi gia tộc ra gì, chạm vào vảy ngược của anh ta, dù là địch hay bạn, chỉ cần có cơ hội trả thù, anh ta sẽ không dễ dàng bỏ qua.”
Tôi nhướng mày, ra vẻ hứng thú, trước đây khi thu thập tài liệu về đối thủ, tôi tưởng là câu ấy chỉ có thái độ này với kẻ thù, không người đến người cùng phe cũng vậy.
Giọng nói của Hà Tịnh hơi cay đắng: “Thủ đoạn anh ta dùng với anh lại rất dịu dàng.”
“A Xuyên, giá mà khi xưa em không bỏ đi.”
Tôi không trả lời cô ta, chuyện đến nước này, hối hận cũng chẳng còn nghĩa lý gì, bởi vì dù sao chăng nữa, “hiện tại” đã xảy ra, cô bỏ đi, tôi không đợi, tất cả đều là chuyện đã qua, không thể nào thay đổi.
Nhất thời căn phòng lặng im như tờ, cuối cùng vẫn là Hà Tịnh phá vỡ bầu không khí xấu hổ, tự giễu nói: “Vốn tưởng là anh đối với anh ta là hứng thú nhất thời, vì anh em sẵn sàng tranh giành, nhưng bây giờ… Giờ người đó nhà anh chắc cũng yên tâm rồi, bảo anh ta đừng ngầm ngáng chân nhà họ Hà nữa, ứng phó với nhà họ Viên cũng đủ khiến nhà em lao đao rồi.”
Tôi bị Thẩm Tu Thần ngây thơ mà Hà Tịnh miêu tả chọc cười, đáp: “Tôi sẽ quản lý tốt người nhà mình.”
Đang nói dở, cửa nhà truyền đến tiếng lạch cạch, sau đó là tiếng bánh xe vali hành lý cọt kẹt, nhiều ngày trôi qua, Thẩm Tu Thần lại xuất hiện trong tầm mắt tôi. Cậu ấy vừa nhìn thấy tôi liền không giấu được vẻ vui mừng, nhưng quay sang bắt gặp Hà Tịnh thì lại đen sì mặt: “Phó tổng Hà, tôi nghĩ nên tranh thủ bàn bạc đi thì hơn, dù sao tôi và Dung Xuyên xa nhau lâu ngày, hai người yêu nhau còn nhiều chuyện để nói lắm.”
Còn cố ý nhấn mạnh hai chữ “người yêu”.
…
Chậc, ngây thơ.
Tác giả có lời muốn nói:Ma cuồng ghen·Thẩm lên sàn ^-^