Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Khách Phục Cấp Sử Thi

Chương 48

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Thẩm huynh một mình trong cung rất khó khăn chiến đấu với các vị hoàng tử." Tạ Minh đứng bên cùng nghĩ cách khuyên lớn Tiêu Nhiên, trong lòng cảm thấy... sảng khoái không tên.Nếu không phải do Tiêu Nhiên nói với gia gia, thì hiện tại hắn cũng không cần giả gái, lần này mọi người cùng bị kéo xuống nước, ai cũng đừng nghĩ chê cười ai. Đột nhiên sức mạnh vô hình biến mất, cũng không phải Tiêu Nhiên tiếp nhận lời khuyên, mà là do một cung nữ từ đằng xa đang vội vàng chạy tới, đến bậc thang nghiêng người hành lễ: "Điện hạ, nương nương bảo ngài đi qua một chuyển."

Thẩm Phất nhận ra cô gái này, là một cung nữ hầu hạ An phi.

Dọc đường đi cung nữ không dám nói gì, chỉ thi thoảng dùng ánh mắt ngạc nhiên nghi ngờ lén nhìn Tiêu Nhiên, hiển nhiên đã nghe được một ít lời đồn. Cửu hoàng tử điện hạ ngọc thụ lâm phong, tại sao lại trúng ý một nha hoàn xấu thậm tệ, cung nữ khó mà hiểu được.

Hoàng thượng đã rời đi, An phi một mình ngồi trên giường nhỏ, da thịt trong suốt tựa như phát sáng, ngay cả Thẩm Phất cũng không nhịn được xúc động, người phụ nữ này lúc còn trẻ phải là giai nhân tuyệt thể nhường nào, An phi liếc mắt nhìn mấy người cung nữ bên cạnh:

"Các ngươi lui xuống đi."

Đều là người hầu hạ từ lâu, đương nhiên biết cái gì nên nghe cái gì không nên nghe, lập tức lui ra ngoài, người ngoài cửa cũng cùng rời đi.

"Lá gan của ngươi đúng là lớn."

Lúc nói chuyện An phi sẽ lộ ra một cái lúm đồng tiền nho nhỏ, khiến người khác đoán không ra bà đang vui hay giận.

Đối mặt với Tiêu Nhiên, Thẩm Phất sẽ có chút chột dạ, còn với An phi thì hoàn toàn không: "Có thể giải quyết khẩn cấp, nhưng về sau lại rất phiền phức."

Từ lúc bọn anh vào điện, An phi vẫn chưa nhìn tới Tạ Minh cùng Tiêu Nhiên, tầm mắt đều cố định trên người Thẩm Phất, cảm thán thiếu niên này có thể làm nên việc lớn, dũng cảm mà thận trọng, mấu chốt là anh ta không chút kính sợ hoàng quyền.

Giả sử nếu là kẻ khác đóng giả làm hoàng tử, nhất định sẽ nơm nớp lo sợ, sợ bị lộ ra sơ hở, nhưng Thẩm Phất thành thạo điêu luyện, tựa như anh thực sự là người trong hoàng thất vậy.

"Điều gì khiến ngươi cảm thấy phiền phức?" Thẩm Phất nhíu mày: "Chẳng lẽ nương nương có cách giải quyết?"

"Rất đơn giản, xem hắn ta có muốn sinh hay không." Mắt Thẩm Phất sáng lên: "Trên đời này thật sự có loại thuốc khiến đàn ông mang thai sao?" Lời còn chưa dứt, dưới chân lảo đảo, rõ ràng không phải anh không đứng vững, mà là do sức mạnh từ đằng sau đột nhiên vọt tới.

An phi tựa như không nhìn thấy cảnh này, nhẹ nhàng mở miệng: "Chuẩn bị trước một đứa nhỏ cũng không khó."

Thẩm Phất: "Còn nếu như không muốn sinh?" Anh cảm thấy Tiêu Nhiên sẽ không có khả năng đồng ý loại chuyện này.

"Mượn tay giả bộ bị sẩy thai."

Ứng cử viên sáng giá nhất chính là thái tử, mặc dù hoàng đế không nói rõ, nhưng trong lòng đã bất mãn thái tử rồi, nếu "đứa nhỏ" của Tiêu Nhiên xảy ra vấn đề, thì kẻ đầu tiên bị nghi ngờ chính là thái tử.

Thẩm Phất không đáp lời luôn, tỏ vẻ bản thân cần suy nghĩ một thời gian.

An phi lấy ra một cái hộp đưa cho Thẩm Phất: "Phía Thái y ta sẽ sắp xếp, nếu có gì bất ngờ, để hắn ăn viên iy thuốc này vào, có thể tạo ra phản ứng giả mang thai" Thẩm Phất nhận hộp, hơi kinh ngạc chút, ấy vậy mà loại thuốc này cũng có. Nhìn ra nghi ngờ của anh, nụ cười An phi lộ đầy vẻ mỉa mai: "Lo trước khỏi họa."

Nếu một ngày kia khiến hoàng thượng tức giận, giả mang thai có thể tranh thủ được một đoạn thời gian hòa hoãn.

"Muốn diễn trò phải làm cho đủ, trong khoảng thời gian này để hắn đi theo ngươi đi, việc hôn nhân với Lưu phủ cũng phải ưu tiên trước"

Thẩm Phất vừa định mở miệng, An phi phất tay áo, "Lui xuống đi, ta hơi mệt."

Mặt của bà lộ rõ vẻ mỏi mệt, Thẩm Phất không tiện ở thêm, cẩn thận cất viên thuốc rời đi.

Anh đi chưa được bao lâu, nữ quan liền tiến vào trong phòng, quỳ một bên nhẹ nhàng giúp An phi xoa bóp cánh tay, "Nương nương, có phải đã quá mạo hiểm rồi không?"

Đôi mắt đẹp chậm rãi đóng lại, "Bổn cung tự có kể hoạch riêng."

"Dạ." Nữ quan không dám nhiều lời. Một lúc lâu sau, đột nhiên An phi mở mắt, ánh sáng bên trong khiến người ta không dám nhìn thẳng: "Đứa nhỏ nhất định phải được sinh ra"

Trong lòng nữ quan kinh sợ, bà là thân tín của An phi, chuyện Tiêu Nhiên và Tạ Minh vào cung đều do bà giúp đỡ thu xếp, biết rất rõ bọn họ là đàn ông.

"Ta vốn định lợi dụng chuyện sẩy thai vu oan cho thái tử, bây giờ nghĩ lại, đứa bé này sinh ra sẽ có ích hơn so với chuyện bị sảy thai."

Thẩm Phất cũng không biết An phi định tính toán như nào, thậm chí trong đầu còn đang suy nghĩ làm thế nào để Tiêu Nhiên danh chính ngôn thuận bị "sẩy thai. Dù sao thân phận Tạ Minh cũng là tiểu thư chưa xuất giá, không thể cùng vào trong điện với Thẩm Phất được, trước khi rời cung điện gắt gao nhìn anh: "Nghĩ biện pháp kéo dài chuyện kết hôn đi."

Bề ngoài Thẩm Phất đồng ý, trong nội tâm lại không quan tâm lắm.

Chuyện như vậy đâu phải riêng anh nói được là được. Dẫn Tiêu Nhiên về điện, dọc đường nhận được cả sọt ánh mắt nghi ngờ ngạc nhiên, Thẩm Phất không cổ gắng che giấu, chuyện Tiêu Nhiên "có thai" sẽ chẳng mấy chốc mà truyền tới tai kẻ có tâm, chính là không biết lúc thái từ nghe được tin này sẽ có phản ứng gì. Ban đêm, bên ngoài chỉ còn thái giám gác đêm, Tiêu Nhiên chống lại một đám ánh mắt ước ao ghen tị của cung nữ, được giữ lại phòng trong.

Thẩm Phất ngồi khoanh chân bóc quả vải dỗ dành, Tiêu Nhiên không thèm liếc mắt nhìn quả vải được đưa tới bên môi, Thẩm Phất chẳng do dự mà ăn luôn, hoa quả trong cùng đều được lựa chọn cẩn thận, rất nhanh ăn tới mức thỏa mãn đầy mặt.

Đang say sưa trong món ngon, khóe mắt Thẩm Phật thoáng nhìn Tiêu Nhiên, lập tức dùng tay ôm đầu: "Đừng gõ, gõ nữa sẽ bị đần mất"

Lúc này vẻ mặt Tiêu Nhiên lạnh nhạt, nắm quạt trong tay: "Đưa vật này rất tốt, dùng rất tiện."

Thẩm Phật nói thầm: "Ban đầu tặng cậu làm tín vật đính ước."

Ai biết được cuối cùng chỉ dùng để gõ người. Trong lòng đầy nghi ngờ, trừ hai lần giao chiến trước đó, thì Tiêu Nhiên không tức giận như tưởng tượng, chẳng lẽ nụ hôn của anh có tác dụng?

"Nếu không tôi hôn cậu thêm cái nữa, chuyện này coi như xong?"

Tiêu Nhiên cười gằn: "Dùng lại cùng một chiêu thức, huynh nghĩ sẽ có lực sát thương như nhau sao?"

Thẩm Phất ngồi nghiêm chỉnh: "Không giống lần trước, bây giờ là nụ hôn vị vải, nếu cậu muốn, tôi có thể cung cấp những vị khác như dưa hấu, dâu tây, đủ luôn."
« Chương TrướcChương Tiếp »