Chương 45

Thưở nhỏ Tạ Minh chịu đựng đủ nỗi khổ do hàn độc, hơn nữa cha còn vì trúng độc mà chết, thế nên hắn có mối thù tận xương đối với độc."Bất kể người làm là ai, nhất định mấy vị hoàng tử không thoát khỏi quan hệ" thanh âm Tạ Minh lộ rõ căm ghét: "Dựa vào mánh khóe vặt này để leo lên ngai vị, làm sao có thể gánh vác được trách nhiệm của kẻđứng đầu thiên hạ chứ."

Thẩm Phất ngắt những chiếc lá khô vàng, vùi vào

trong đất: "Người có tấm lòng chưa chắc có thể làm được Hoàng đế, thế nhưng kẻ không có thủ đoạn dù thế nào cũng không ngồi lên được vị trí kia"

Tạ Minh mặc bộ quần áo hồng đào, hắn vốn thanh tú, nhìn qua thì chiều cao có chút vượt mức thôi, mặc quần áo con gái vào không bị quái dị, ngay cả dáng vẻ tức giận đều rất dễ coi.

Thẩm Phất ngắm nghía một phen, vỗ tay than thở: "Hoa sen chớm nở, cũng chỉ như vậy mà thôi."

Mi tâm Tạ Minh giật mạnh, nếu không phải Tiêu Nhiên thuyết phục gia gia, thì sao hắn lại bị lưu lạc tới tình trạng này.

Thẩm Phất quay mặt đi ngắm Tiêu Nhiên, mặc kệ nhìn bao nhiều lần, đều cảm thấy hắn giả trang thành nữ xấu một cách độc đáo.

Thiệt một cái là ngũ quan Tiêu Nhiên quá khí khái anh hùng, kể cả sử dụng thuật dịch dung tốt nhất cũng không có biện pháp khiển đường nét khuôn mặt hắn mềm mại hơn.

Dường như nhìn rõ suy nghĩ trong lòng anh, Tiêu Nhiên nói: "E rằng không ai thích hợp giả nữ hơn huynh."

Tạ Minh ngồi một bên cảm thấy hắn ta nói rất có lý, ngũ quan Thẩm Phất thanh lệ tươi đẹp, thân hình cũng thon gầy nhỏ bé hơn chút so với đàn ông bình thường, nếu thật sự hóa trang thành nữ, thì nhất định sẽ khiến chúng sinh điên đảo, khuynh quốc khuynh thành.

"Thời gian không nhiều, tôi nói tóm tắt," Thẩm Phất chuyển hướng đề tài: "An phi đã bố trí thân phận cho các cậu, tạm thời Tạ trang chủ sẽ ngụy trang thành con gái của Lưu thượng thư, cô nương này nhiều bệnh,vẫn luôn thanh tu trong Thủy Nguyệt Am, kể cả cóngười đi tra cũng sẽ không lấy được tin tức gì có ích, Tiêu Tiêu đơn giản hơn rất nhiều, là một nha hoàn thô kệch."

Nói xong Thẩm Phất nở nụ cười vô cùng quỷ dị: "Hiện tại hai vị thân phận chủ tớ khác biệt, Tạ trang chủ nếukhông ngại ngẫm nghĩ xem nên sai bảo như nào." Tạ Minh không nhịn được tưởng tượng đôi chút, có một thoáng sảng khoái không tên nhảy nhót.Tiêu Nhiên cười nhạt: "Thử rồi xem." Âm thanh không lớn, nhưng đủ khiến người khác hoảng sợ sâu sắc.

Tạ Minh duy trì bình tĩnh nói: "Chuyện như vậy chắc chắn sẽ không xảy ra."

Thẩm Phất: "Đúng thật sẽ không xảy ra, nhưng nó đang được trình diễn trong đầu cậu."

Ba người không bàn bạc quá lâu, nữ quan đứng ngay ngoài điện thúc giục.

Thẩm Phất: "Lần sau nói tiếp, đừng để An phi đợi lâu." Tạ Minh cảm thấy mỗi lần ly biệt cùng với Thẩm Phật đều tựa như trở về từ cõi chết, ngay lập tức bước chân ra khỏi cửa.

"Chú ý hình ảnh một chút, phải bước nhẹ cười duyên." Thẩm Phất ở đằng sau ung dung nhắc nhở.

Tạ Minh dậm chân: "Tiêu huynh" "Ha?"

"Huynh làm cách nào để nhẫn nhịn không đánh chết huynh ấy?"

Tiêu Nhiên nhàn nhạt liếc hắn một cái: "Bàn về thực lực, Thẩm Phất đánh ngang cơ với ta."

Lý lẽ dễ hiểu không thể chối cãi.

Tạ Minh thở dài, bản thân không đánh lại Tiêu Nhiên, vậy nhất định không phải đối thủ của Thẩm Phất, xemra ý nghĩ vừa nãy rất khó toại nguyện trong cõi đời dằng dặc này.

Bọn họ đi rồi, Thẩm Phất nhẹ nhàng thở phào một hơi, Tiêu Nhiên có thể đưa Tạ Minh tới, thật không thể tốt hơn, trong cung anh luôn biểu hiện tự tại, nhưng mỗi bước đi tựa như giẫm trên lớp băng mỏng.

Bặt vô âm tín mấy ngày, thi thoảng Thẩm Phất lại kiếm cớ đi gặp Tiêu Nhiên và Tạ Minh, chủ yếu tới xem Tiêu Nhiên, sau đó An phi cũng nhìn không nổi nữa, chỉ bảo hai câu.

"Thưa điện hạ" Hôm đó vừa trở về, thái giám nhỏ liền cúi đầu nói: "Thái tử điện hạ sai người tới mời điện hạ đi dạo vườn hoa, điện hạ xem..."

"Đại ca tốt" của ta chân thành mời, đương nhiên không thể làm mất mặt mũi thái tử được."

Rõ ràng giọng của anh rất ôn nhu, nhưng thái giám nghe xong chỉ cảm thấy xương sống lạnh lẽo.

Phong cảnh vườn hoa Cầm trang đã coi như hiếm có trên đời, nhưng vườn hoa trong hoàng cung còn đặc biệt hơn nữa, đủ loài hoa không gọi hết tên tươi tắn bày ra vô vàn dáng vẻ, cách trăm bước lại có một đình nghỉ chân, hồ nước đều cố gắng xây đắp thành hình dáng mặt trăng.

Thẩm Phất không nhịn được nhìn nhiều vài lần, vây quanh khu hồ này, có đủ loại hoa li ti màu trắng sữa, nhìn không khác gì hoa dại ven đường.

"Đó là Nguyệt hoa." Một giọng nói thuần hậu truyền tới, "Đừng nhìn nó không có gì đặc biệt, nó ấy vậy mà rất hiếm thấy đó, mỗi khi trời tối, có ánh trăng chiều xuống, sẽ phát sáng."

Thẩm Phất: "Đây là lần đầu tiên ta nghe thấy loại hoa này."

Thái tử cũng mặc áo trùm ngoài màu vàng óng, bêntrên thêu năm con rồng, chỉ tới lúc lên làm Hoàng đế, mới có tư cách thêu chín rồng.

"Những năm này Cửu đệ luôn sống ngoài cung, chưa thấy được cũng là chuyện bình thường." Cùng đi với Thái tử đứng gần trước chính là Lục hoàng tử rồi tới Thất hoàng tử, bọn họ đứng về phe thái tử, còn Nhị hoàng tử và Ngũ hoàng tử lại thân với Tam hoàng tử. Mẹ ruột của mấy người này có quan hệ tốt với nhau, hồi trước An phi nương nương được sủng ái nhất hậu cung, không thân thiết với bất cứ phi tần nào, lại thêm tính tình thanh cao, thế nên phi tần hậu cung vừa ghen tỵ vừa ngứa mắt bà.