Chương 15

Ngắm nhìn cảnh vật tươi đẹp, trong lòng như có cả trời cả đất.Thẩm Phất khế cười thu dọn giấy và bút trên bàn, trạng thái tinh thần cực kỳ no đủ —

"Ngân phiếu là thứ tốt a, ai có sẽ khắc biết. Còn thiếu một nhị hóa đưa tới cửa, đến thì khắc hợp thành đôi."

Từ xa xa, Tiêu Nhiên đã nghe một bài hát như thế, huyệt thái dương nhịn không được nảy lên một cái. Hắn sâu sắc cảm thấy, trình độ võ công của Thẩm Phật đạt được tới cảnh giới ngày hôm nay, có quan hệ chặt chế không thể tách rời với loại tính cách thích tìm chết này của anh. "Nhiên Nhiên!" Thẩm Phất nhìn thấy người mà mắt sáng ngời: "Cậu cũng đến mua tranh?"

Tiêu Nhiên lạnh lùng nói: "Nhấn mạnh lần cuối, không được loạn xưng hô."

Được rồi, Tiêu Tiêu, chiều cậu."

" "... Ngươi làm gì Tạ Minh?".

"Ý cậu chỉ vị Tạ trang chủ đã nói tranh của tôi không có giá trị sưu tầm sao?"

Giọng điệu của anh không che giấu chút nào, đó chính là cố tình trả đũa.

"Chính hắn."

"Là như vậy." Hôm nay, tâm trạng của Thẩm Phất vô cùng tốt, sẵn sàng tự thân lập lại hiện trường lúc đó, kéo Tiêu Nhiên tới bên cạnh mình, giả vờ một bộ đang vẽ tranh, sau đó đυ.ng phải hắn một cái.

Tiêu Nhiên: ....

Hắn vừa bị người dùng mông và phải eo?

"Tạ trang chủ cũng không ngốc giống cậu," Thẩm Phất nói: "Vì tránh khỏi va chạm "vô ý" của tôi mà cậu ta không cẩn thận làm bắn mực nước lên, dính vào kiệt tác của tôi. Phá hủy của cải của người khác, đương nhiên phải bồi thường"

Loại thủ đoạn chạm sứ này, đã rất nhiều năm rồi Thẩm Phất không dùng, là người thì phải học chuyện xưa, thỉnh thoảng lôi vài thứ áp đáy hòm lên, cho ra ánh sáng chứ.

Tiêu Nhiên trầm mặc.

Thẩm Phật nói lời thẩm thía: "Đổi cách nghĩ khác, nếu không phải Tạ Minh bị lừa, nói không chừng chính là cậu bị."

Vừa ngẫm nghĩ, Tiêu Nhiên kỳ lạ mà phát hiện ra mình bị anh thuyết phục.

"Đúng rồi, có kỳ ngộ ở thanh lâu, tôi cảm giác tâm cảnh đã được nâng cao một bậc, không bằng hiện tại tôi biểu diễn một khúc cậu xem?"

Tiêu Nhiên cười gằn: "Kỳ ngộ?"

Cưỡi trên người hắn, xem như kỳ ngộ?

Thẩm Phất khi đó, tóc dài đen nhánh như thác nước tản ra, lộ xương quai xanh mảnh mai, gò má ửng hồng...

Con người Tiêu Nhiên co rụt lại, thời điểm suy nghĩ chệch đi lại gật đầu đồng ý.

Thẩm Phất mang ra đàn cổ mà anh đã mua trên trấn, ngón tay gảy dây đàn, tư thế tạo nhã.

"Điều khúc", anh chỉ là kẻ mới học nghề, nhưng có tâm cảnh, dưới tác dụng phụ trợ của hệ thống, đàn rất ra gì và này nọ.

Lúc nốt nhạc đầu tiên vang lên, biểu hiện của Thẩm Phất lập tức thay đổi, không có vui cười bừa bãi, trên người tỏa ra một loại khí tức hoang vu, dẫn theo tiếng đàn cũng mang một loại hơi thờ trách trời thương dân. Thiên sơn điều phi tuyệt, vạn kính nhân tung diệt.

Hội nghị anh hùng một nửa như truyện cười, một nửa chẳng đùa vui.

Tư thế hào hùng, binh tới chân thành, anh hùng từ từ đi tới đường cùng, tiếng đàn thương xót bắt đầu trở thành điên cuồng gϊếŧ chóc.

Ánh mắt Tiêu Nhiên từ ngón tay thon dài đẹp đế hưởng lên trên, thẳng tắp nhìn vào đôi mắt Thẩm Phật.

Không đau khổ không vui mừng, trong mắt anh có hình chiếu của hắn, vô cùng nhỏ bé. Tới đoạn khúc cuối cùng, khí chất Thẩm Phật lại đồi trở về: "Sao vậy?". "Tiền bộ rất nhiều." Tiêu Nhiên đánh giá trúng trọng tâm.

Chẳng biết tự lúc nào Tạ lão trang chủ đã xuất hiện: "Xem ra chính ngươi đã tìm thấy tâm cảnh khi đàn, lão phu sẽ dạy ngươi phần 2."

Lần này, ông cung cấp bản nhạc, tuy không phải toàn bản, nhưng uy lực của nó cũng không thể khinh thường được.

Đột nhiên Thẩm Phất nghiêng mặt sang bên: "Có con muỗi bay vào, có cần đập chết hay không?"

Thánh nữ trốn sau tường run rẩy, thả con mèo con đã chuẩn bị trước xuống, tạo chút tiếng vang, phi thân chạy thoát.

Không có thiên phú, thì nhất định phải có phần mềm hack.

Bản phổ nhạc chân chính đã có sẵn trong hệ thống rồi, đối với anh mà nói, chẳng qua là quá trình từng bước nắm giữ được nó thôi.

Ta lão trang chủ thấy anh có thể cực nhanh mà nắm giữ được Phần 2, thở dài: "Trò giỏi hơn thầy, quả thật ngày đó lão phu nhìn lầm rồi."