Chương 10

Tiếng bật cười liên tiếp vang lên, bị anh chỉ ra như vậy, mọi người cũng cảm thấy buồn cười, Thiên Âm giáo được liệt vào Tà đạo, trên giang hồ Huyết Sát môn càng chẳng có gì là hay ho, ấy vậy mà đệ tử trong giáo xưng Tiêu Nhiên là đại hiệp, tạo cảm giác buồn cười khó hiểu.Nụ cười Thẩm Phất nhạt dần, nghiêm túc nói: "Tiêu đại hiệp, anh ta còn chờ câu trả lời đó."

Tần Dục ngồi đẳng trước quả thật như thấy kỳ tích khi Thẩm Phất không bị một kiểm xuyên tim ngay tại chỗ. Nhận được cái nhìn chằm chằm đầy sát ý của Tiêu Nhiên, Thẩm Phất hơi kiềm chế mình một chút, thu lại móng vuốt khỏi tay đối phương.

Anh là người thứ hai tính từ cuối lên, có trận nháo nhào này, người cuối cùng lên đánh đàn không gây được sự chú ý quá lớn, huống chi một khúc đàn vừa nãy của Thẩm Phất thực sự có lực sát thương vô cùng lớn, đến phiên người này vẫn chưa điều chỉnh lại tâm tình.

Tất cả mọi người đã tham gia sát hạch hết rồi, bầu không khí lần thứ hai trở nên căng thẳng, những tầm mắt nóng bỏng đồng loạt hướng về Tạ lão trang chủ trên chỗ ngồi cao nhất.

Thẩm Phất không giống thể, dù võ học có cao thâm đến đâu cũng không mang lại tác dụng lớn cho anh, chỉ tham gia cho náo nhiệt mà thôi, hiện tại điều khiển anh thực sự phiền não là làm thế nào để Tiêu Nhiên phá thân.

Lén lút dùng khóe mắt nhìn đối phương, người xưa trưởng thành sớm, đặc biệt trong chuyện tình cảm nam nữ, năm nay Tiêu Nhiên đã hơn hai mươi tuổi rồi còn chưa đυ.ng chạm với phụ nữ, sẽ không phải có bệnh khó nói nào chứ?

"Minh nhi, con thay gia gia chiêu đãi khách thật tốt," Ánh mắt Tạ lão trang chủ nhìn thẳng về phía Thẩm Phất: "Vị công tử này đi theo ta."

Thẩm Phất trong muôn vàn chú ý đứng lên. Mọi người hai mặt nhìn nhau.

"Lão trang chủ, ta không phục." Thánh nữ dẫn đầu nói.

"Đúng thế, chúng ta vạn dặm xa xôi tới đây, cuối cùng lại bị thua bởi kẻ hoàn toàn không hiểu âm luật, không công bằng"

"Công bằng?" Tạ lão trang chủ hừ lạnh: "Vị công tử này vừa nãy đánh tổng cộng 6 đoạn, mỗi lần đổi ngón tay sẽ truyền nội lực lên dây đàn, dây đàn yếu ớt như thế, lại có thể liên tục tạo ra lực sát thương, trên đời này có mấy ai làm được?"

Tạ lão trang chủ phất tay áo, không giải thích thêm, xoay người rời đi.

Thẩm Phất theo sau, đừng nhìn người ta lớn tuổi, tốc độ đôi chân vẫn rất nhanh đó, nháy mắt không thấy bóng dáng rồi.

Núi đá trong hoa viên.

"Võ công không tồi, có thể đuổi kịp lão phu."

Thẩm Phất: "Có chút thành tựu."

Anh ôm quyền hướng về phía Tạ lão trang chủ, "Cao sơn lưu thủy gặp gỡ tri âm, không nghĩ tới ngài lại thưởng thức tiếng đàn của tôi như vậy."

Tạ lão trang chủ lườm anh một cái: "Chỉ bằng trình độ đó của ngươi, nói là làm nhục cây đàn còn nhẹ nhàng, nghe một khúc xong, lão phu ít nhất giảm thọ 3 năm" Thẩm Phất sờ sờ mũi: "Cũng không hỏng bét như thế chứ."

Nói chung do trong lòng tức giận, nên lúc Tạ lão trang chủ đánh một chưởng lên núi đá có dùng ba phân nội lực, vì thế toàn bộ núi đá rung bần bật.

Cửa đá bật mở ra, Tạ lão trang chủ bước vào trước. Không gian bên trong rất rộng rãi, không khí ẩm ướt. "Ngươi biết vì sao ta chọn ngươi trở thành truyền nhân của "Điều khúc" không?"

Thẩm Phất: "Có người nhờ vả"

Hai mắt Tạ lão trang chủ vụt lên tia sáng, lần đầu tiên nhìn thẳng người trẻ tuổi trước mắt mà đánh giá: "Nguyên nhân."

Thẩm Phất: "Hai chúng ta không quen không biết, một đời ngài vinh hoa phú quý, cũng chẳng cần mưu đồ thứ gì trên người tôi, vì thế chỉ có thể là lý do này" "Tốt, tốt." Tạ lão trang chủ vỗ tay: "Quả nhiên người rất thông minh, lão phu lại hỏi một chuyện nữa, do ai nhờ vả?"

"Tiêu Nhiên" Thẩm Phất suy đoán rồi đáp. Con người Tạ lão trang chủ co rụt lại, nếu như vừa rồi cảm giác chẳng qua người này có chút khôn lỏi, thì hiện tại đích thực thấy hoảng sợ. Đối với Thẩm Phất mà nói, chuyện này chẳng tính là vấn đề khó nhằn gì, tổng cộng số người mà anh quen biết cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, nghĩ đi nghĩ lại thì chỉ còn Tiêu Nhiên có năng lực làm việc này.

"Giáo chủ không hề nhìn lầm, kể từ hôm nay, ngươi sẽ ở lại Cầm trang, lão phu truyền thụ toàn bộ "Điều khúc" cho ngươi, nhưng có thể học được hay không, thì phải xem khả năng hiểu biết của chính cậu."

Thẩm Phất híp híp mắt, ông ta gọi Tiêu Nhiên là Giáo chủ, chẳng phải nói rõ đường đường là Lão trang chủ của Cầm trang, lại là người của Thiên Âm giáo sao.

[Hệ thống: Vũng nước quá sâu, tui sợ.] Thẩm Phất muốn che chắn xừ nó đi, nghĩ lại vẫn nhịn xuống.

"Cảm ơn lão trang chủ."

"Đừng vội cảm ơn, ta chỉ phụng mệnh làm việc," Tạ lão trang chủ lắc đầu: "Nói thẳng ra, tài nghệ đánh đàn của ngươi không có chút triển vọng nào, những người trên giang hồ kia chẳng phải là kẻ dễ dàng bị lừa dối qua mắt, lời nói ban nãy chỉ tạm thời khiến họ kinh sợ thôi, cụ thể phải tống cổ bọn họ đi như nào, là chuyện của ngươi, lão phu sẽ không nhúng tay vào." Thẩm Phất gật đầu.

"Khi nào những kẻ không liên quan đó rời đi, ta mới có thể chân chính truyền dạy "Điều khúc" cho ngươi." "Một lời đã định."

Nhiều thêm một tài năng cũng sẽ không khiến bản thân mệt mỏi, học đánh đàn không phải chuyện xấu. Thẩm Phất đi ra khỏi núi đá, âm thầm suy nghĩ, nếu đã quyết định, vì sao còn muốn hao phí mà tổ chức một hội nghị anh hùng to lớn tới mức này... Đi qua một khúc queo. ánh sáng trong đôi mắt tu lai. chẳng lẽ khúc quẹo, , ánh sáng trong đôi mắt tụ lại, chẳng lẽ muốn dẫn ra Thánh nữ?

Âm mưu quỷ kế, hoàn toàn hợp lý, xem ra giang hồ này còn đặc sắc hơn so với những gì anh tưởng.

Giống hệt như dự kiến của lão trang chủ, rất nhiều người ăn vạ Cầm trang không đi, muốn đạt được câu trả lời thuyết phục.

Tạ Minh nhìn thấy Thẩm Phất, cười khổ nói: "Lần này phiền phức rồi."

Thẩm Phất chẳng bị mảy may ảnh hưởng, tầm mắt xẹt qua mọi người rơi xuống Tiêu Nhiên, đối phương tựa dưới tàng cây, hoàn toàn một bộ xem kịch vui. Thu lại tầm mắt, Thẩm Phất nhấc chân đi tới trước mắt Bàn Nhược Tự.

Vị trụ trì như cảm giác được, niệm một câu A di đà Phật: "Không phải lão nạp không muốn rời đi, mà thật sự kết quả khó để lòng người yên ổn" Thẩm Phất: "Trụ trì đang nghi ngờ Tạ lão trang chủ sao."

"Không dám."

Nói là không dám, nhưng lại không khách khí chút nào.

Thẩm Phất lạnh mặt: "Lão trang chủ chọn tôi không phải vì tài đánh đàn kinh thế hãi tục."

Trụ trì nghi hoặc: "Chẳng lẽ còn nguyên nhân nào khác?"

Trong đôi mắt Thẩm Phất gợn lên nỗi thất vọng: "Nói ra thì dài dòng, chuyện này phải kể tới hai mươi năm trước, tại một đêm gió táp mưa sa. Tôi sinh ra trong một ngôi miếu cũ nát, từ lúc có thể hiểu rõ mọi việc đã không biết được cha đẻ của mình là ai, mẹ tôi cũng chỉ lờ mờ nhắc tới người đó là một nhân vật vô cùng ghê gớm, cho tới khi nàng mất, mới bảo tôi đi đến Cầm trang, không biết may mắn hay bất hạnh, lại đúng dịp hội nghị anh hùng"

Nói tới đây thở dài một tiếng: "Chuyện về sau cũng không cần nói tiếp."

Anh kể chuyện cài cắm tình cảm dạt dào, trụ trì ngơ ngác, nghĩ tới chuyện gì đó rồi lắc đầu nguầy nguậy, trên giang hồ ai lại không biết tình yêu của cha mẹ Tạ Minh vô cùng thắm thiết, trang chủ quá cố tuổi trẻ mất sớm, người vợ vì u buồn mà không lâu sau qua đời, người này tuyệt đối không thể là con riêng của anh ta được.

Thẩm Phất: "Trụ trì hiểu lầm rồi."

Hiểu lầm.

Chẳng lẽ là con riêng của Tạ lão trang chủ? Bỗng dưng trụ trì trợn tròn mắt, một đời ông thanh tâm quả dục, chuyện như này đối với ông có thể nói là kinh thế hãi tục.

Trực giác nói cho ông biết đây không phải thật, nhưng

người trẻ tuổi này lại dám nói dối trong Cầm trang, nhớ đâu là thật thì sao?

Tuy Thẩm Phất hạ giọng, nhưng tại đây đều là cao thủ võ lâm, nên nghe được rõ ràng rành mạch.

Ho nhẹ một tiếng, ngóng nhìn mọi người mà cất cao giọng nói: "Chư vị, lão trang chủ đã chọn tôi là truyền nhân "Điều khúc", kính xin mọi người trở về đi thôi, gần đây thời tiết xấu, có thể sẽ nổi gió bão, chậm chạp không rời đi, thì dọc đường không dễ dàng nữa rồi."

Con riêng của lão trang chủ xuất hiện, nhỡ đâu anh ta mơ ước vị trí trang chủ, thì sợ rằng mấy ngày tới Cầm trang phải trải qua một trận gió tanh mưa máu, ai cũng không muốn dính phải vũng nước bẩn này, quả thực đi không ít người.