Giang Tẩm Nguyệt nằm ở trên giường, vừa quay đầu, nhìn thấy Lam Yến đang chơi điện thoại, cô ngủ không được, quay lưng với Lam Yến, lặng lẽ vươn tay, nhìn xem chiếc nhẫn ngón áp út, loại này thiết kế là loại không dễ điều chỉnh, nhưng Lam Yến lại làm khoản điều chỉnh, một vòng rất nhỏ, phạm vi đều chỉnh cũng rất nhỏ, nhưng cái vòng tròn bên ngoài càng giống là đem trăng lưỡi liềm bộc lấy chiếc nhẫn, không thể bảo là không khéo léo, Lam Yến nói chiếc nhẫn này được cô dùng thời gian dài nhất, Giang Tẩm Nguyệt cũng cảm thấy, đây là chiếc nhẫn xinh đẹp cô được nhìn thấy.
So với chiếc nhẫn cô tặng Lam Yến còn đẹp mắt hơn.
Lòng bàn tay cô nhẹ nhàng vuốt lên mặt, nghe tới sau lưng Lam Yến một tiếng khụ, Giang Tẩm Nguyệt quay đầu: "Cậu bị cảm?"
"Không có." Lam Yến nói: "Cổ họng có chút ngứa."
Cô hắng giọng một cái, nói: "Tôi đi rót cốc nước, cậu uống hay không?"
Giang Tẩm Nguyệt gật đầu: "Được, vậy cậu mang cho tôi một ly."
Lam Yến đi ra ngoài, Giang Tẩm Nguyệt nhìn điện thoại di động của nàng đặt ở bên cạnh, màn hình lóe lên, cô đứng dậy, nhìn thấy trên màn hình nói đối thoại nội dung.
Không biết đối phương là ai.
Lam Yến gửi: 【 Có thể hay không giúp ta liên hệ bác sĩ Triệu? 】
Đối phương trả lời cô: 【Bác sĩ Triệu gần đây ra nước ngoài, chờ cô ấy trở về sẽ liên hệ cô. 】
Lam Yến: 【Được, vậy bệnh viện các người ngoài ra Triệu bác sĩ, còn có bác sĩ nghiên cứu ung thư cổ tử ©υиɠ không? 】
Giang Tẩm Nguyệt nắm chặt tay.
Cô nhìn thấy trên màn hình hiện ra thêm một tin nhắn.
Một người xa lạ khác.
【Xin chào, trước tiên có thể gửi cho tôi biết về tình trạng bệnh nhân không. 】
Côcắn môi, rời khỏi hộp thoại trò chuyện, thấy được WeChat Lam Yến mấy chục cái tin, đều là liền quan đến bệnh viện.
Thời điểm Lam Yến trở về phòng Giang Tẩm Nguyệt ngồi ở bên giường, thân hình đơn bạc, mặc đồ ngủ cũng lộ vẻ rất rãi, mặc trên người rất rộng, ánh sáng ấm áp trong phòng được bật lên, in cái bóng cô ở trên tường, Lam Yến đi qua, mang cái ly nước đưa cho Giang Tẩm Nguyệt, ngồi ở bên cạnh, nói: "Uống nước."
Giang Tẩm Nguyệt hoàn hồn, nhận lấy ly nước, muốn mở miệng, lại mím môi, cuối cùng uống một ngụm nước ấm, nói: "Ngọt?"
Lam Yến nói: "Nước trái cây."
Giang Tẩm Nguyệt cúi xuống mắt, phát hiện quả nhiên là nước trái cây, cô cũng không ngữi được vị, trong nhà cô có nguyên liệu nước trái, trước đó kiểu gì cũng sẽ uống một ít sau khi uống thuốc, hiện tại đã quen uống thuốc, liền để yên, không nghĩ tới bị Lam Yến phát hiện.
Cô lại nhấp một ngụm, nói: "Uống ngon."
Uống xong đem cái ly đặt ở bên cạnh, dựa đầu giường, nhìn Lam Yến, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, nói: "Tới đây."
Ánh mắt cô trong trẻo, sống động, phản chiếu một tia sáng nhàn nhạt, nhìn Lam Yến trong ánh mắt mang theo tinh điểm ý cười, Lam Yến cùng cô đối mặt, mấy giây sau nằm ở bên người cô.
Vén chăn lên đi vào, tràn đầy ấm áp.
Giang Tẩm Nguyệt dựa ở trên người Lam Yến, nói: "Giống như đang nằm mơ."
Lam Yến không nghe rõ: "Cái gì?"
Giang Tẩm Nguyệt nói: "Cảm giác, giống như đang năm mơ."
Hai ngày trước cô còn đang suy nghĩ thế nào để Lam Yến mau chóng rời đi nơi này, bây giờ lại cùng Lam Yến nằm ở trong một cái chăn, cô vẫn là không kiên cường như trong tưởng tượng, cô rất mệt mỏi, muốn dựa vào Lam Yến.
Cô hành toàn bản thân, ủy khuất Lam Yến.
Che giấu cùng thẳng thắn, đều ở đây cùng cô một ý niệm, nhưng lại không nghĩ qua cảm nhận của Lam Yến, Giang Tẩm Nguyệt nhỏ giọng gọi: "Lam Yến."
Cô nói: "Thật xin lỗi."
Lam Yến ôm cô, cái cằm đặt ở đỉnh đầu cô, hốc mắt hồng một chút, cố ý đổi chủ đề: "Cậu có phải hay không thường xuyên mơ thấy tôi?"
"Không có." Giang Tẩm Nguyệt ngầm hiểu, thanh âm trong trẻo, tỉ mỉ, cô nói: "Không biết xấu hổ"
Lam Yến nghĩ đến có năm cô trở về vào dịp tết, Giang Tẩm Nguyệt gửi cho cô rất nhiều tin tức, vừa xuống máy bay liền thấy, sau lại cô gửi: 【Tôi buổi tối hôm qua mơ tới cậu. 】
Cô hỏi: 【 Mơ cái gì về tôi? 】
Giang Tẩm Nguyệt: 【Mơ thấy cậu trở về rồi.】
Cô hỏi: 【Có phải hay không nhớ tôi rồi? 】
Giang Tẩm Nguyệt: 【Không có. 】
Tự biết hai chữ này không có sức thuyết phục, Cô lại gửi: 【Không biết xấu hổ. 】
Lam Yến lại hồi tưởng đến, dường như đã có mấy đời, cô cười: "Mơ cái gì về tôi? Có phải hay không nhìn thấy tôi như vậy ôm cậu?"
Giang Tẩm Nguyệt nói: "Không có."
Lam Yến cúi đầu, cùng Giang Tẩm Nguyệt kéo ra một chút khoảng cách, hỏi: "Thật không có sao?"
Đáy mắt tràn đầy nghiêm túc, lưu động chút nước, Giang Tẩm Nguyệt còn chưa lên tiếng, Lam Yến nói: "Tôi có."
"Tôi có rất nhiều lần rất nhiều lần." Lam Yến nói: "Thời gian vừa mới ra nước ngoài, tôi ngủ không được, mất ngủ rất nghiêm trọng, dựa uống thuốc ngủ để có thể ngủ, về sau tôi lại rất thích ngủ, đi ngủ liền có thể mơ thấy tôi trở về nước, trở về gặp cậu."
Giang Tẩm Nguyệt nghe được cảm thấy đau lòng, áp vào trong ngực từ từ an ủi cảm xúc cô.
Lam Yến nói: "Tôi trước đó cũng từng trở về tìm cậu."
Giang Tẩm Nguyệt giương mắt: "Lúc nào?"
"Ra nước ngoài không bao lâu." Lam Yến nói: "Tôi thực tế nhịn không được, liền lén lút trở về nước, gặp phải mẹ cậu"
Giang Tẩm Nguyệt cúi đầu.
Cô bất quá hiểu rõ mẹ cô nói cái gì, Lam Yến đối mẹ của mình thật có lỗi, khó trách đoạn thời gian kia cô liên lạc không được Lam Yến.
Lam Yến nói: "Thật ra tôi rất hối hận."
Giang Tẩm Nguyệt nói: "Hối hận cái gì?"
"Hối hận vì ra nước ngoài." Lam Yến ôm nàng: "Cậu nghĩ nếu như lúc trước chúng ta không nghe lòi mẹ cậu nói, sẽ như thế nào?"
Giang Tẩm Nguyệt trầm mặc.
Mẹ của cô cùng với cô giống nhau, tính tình của cô được di truyền từ mẹ cô, bướng bỉnh, nếu như bà muốn tách ra hai người họ, khẳng định các loại biện pháp đều sẽ dùng đến, nói không chừng sẽ càng loạn hơn nữa.
Nhưng —— ai có thể biết được.
Giang Tẩm Nguyệt nói: "Có lẽ sẽ càng hỏng bét."
"Cũng có lẽ sẽ không." Lam Yến nói: "Tôi hối hận khả năng năm mươi phần trăm này."
Cô tự trách lúc ấy không có kiên trì, có lẽ cô kiên trì một chút nữa, có lẽ hết thảy mọi chuyện đều sẽ khác.
Giang Tẩm Nguyệt nói: "Lam Yến, ra nước ngoài là quyết định tốt nhất ở thời điểm đó, cậu đừng nên hối hận. "
Lúc trước cả hai người đều còn non nớt, chỉ cần có mẹ cô liền khiến hai người họ mất đi khả năng tự chủ, nếu như gặp phải những chuyện khác, nhất định sẽ càng hỏng bét, cô xưa nay không cảm thấy ra nước ngoài là quyết định sai lầm, cũng nghĩ qua hai người nếu một chỗ cùng nhau trưởng thành, nhưng cơ hội không cho phép.
Chỉ là, không ai nghĩ tới sau này.
Mọi thứ luôn đổi mới, vạn vật đều biến hóa.
Lam Yến ôm cô, nhàn nhạt ân một tiếng, Giang Tẩm Nguyệt trong ngực cô ngẩng đầu, xoa xoa gò má nói: "Không phải lỗi của cậu."
Lam Yến theo lòng bàn tay của cô, cọ xát, ấm áp, mềm mại, Giang Tẩm Nguyệt muốn cười, lại Lam Yến ánh mắt mới bật cười, cô nói: "Thời gian không còn sớm, chúng ta cũng nghỉ ngơi đi, buổi sáng ngày mai tôi còn muốn đi thử lễ phục."
"Lễ phục?" Lam Yến hỏi: "Đi đâu thử?"
"Trong cửa hàng" Giang Tẩm Nguyệt nói: "Là Lâm Lâm kết hôn, tôi làm phù dâu, cô ấy cho tôi gửi ảnh lễ phục cậu có muốn hay không nhìn một chút?"
Cuộc trò chuyện phiếm bình thường, Giang Tẩm Nguyệt nghĩ đến và nói, nhưng Lam Yến lại nói: "Kiểu dáng gì?"
Giang Tẩm Nguyệt mở điện thoại di động lên tìm cho cô một tấm ảnh, nói: "Chính là cái này."
"Bất quá tôi định chọn màu lam, ngày mai đi thử xem."
Lam Yến nhìn về phía lễ phục, trễ vai, rất thon thả, váy đến đầu gối, màu lam sẽ làm nổi bật màu da, khiến cô trong trắng hơn, chỉ là cô càng muốn nhìn hơn là Giang Tẩm Nguyệt mặc một kiểu dáng bên cạnh.
Áo cưới.
Lam Yến nói: "Ngày mai tôi cũng đi."
"Cậu không đi làm sao?" Giang Tẩm Nguyệt tò mò, nhìn xem, Lam Yến nói: "Tôi gần đây không việc không có bận."
Giang Tẩm Nguyệt còn muốn hỏi, đột nhiên nghĩ đến cô tháng sau chuẩn bị đi trở về, cho nên công tác đều đẩy xuống, nàng gật đầu: "Tốt, vậy chúng ta ngày mai cùng đi, thuận tiện chúng ta đi phòng ở nơi đó nhìn xem, hẳn là trang một nửa."
Cô nói với Lam Yến: "Là Dư Hà gửi bản vẽ."
Lam Yến dở khóc dở cười: "Là bản vẽ của tôi."
"Tôi biết." Giang Tẩm Nguyệt nói: "Tôi biết."
Cô đầu tiên khi nhìn thấy được bản vẽ, liền biết, đây là Lam Yến thiết kế, chỉ là Dư Hà không nói, cô cũng không có làm rõ, Lam Yến nói: "Cho nên những điều kiện kia của Dư Hà, đều là cậu nói a."
“Cứ cho là vậy đi." Giang Tẩm Nguyệt nói: "Ngay từ đầu anh ấy nói hỗ trợ tìm nhà thiết kế, hỏi tôi cần kiểu dáng phòng như thế nào, tôi liền đem yêu cầu nói cho anh ấy."
Còn bị nói bắt bẻ.
Về sau tìm mấy nhà thiết kế, đều không thế nào thoả mãn, sau đó, Lam Yến quay trở lại.
Lam Yến ôm cô: "Phòng của cậu..."
Lời nói bị chuông điện thoại cắt ngang, là Trần Lâm, cô ấy gọi điện thoại cho Giang Tẩm Nguyệt, Giang Tẩm Nguyệt mắt nhìn Lam Yến, nói: "Tớ nghe."
Trần Lâm là gọi điện thoại đến cùng Giang Tẩm Nguyệt xác nhận thời gian ngày mai đi thử lễ phục, cô ấy nói: "Nhạc Nhạc đoán chừng là không tới được, mẹ của cô ấy bệnh tình lại nặng hơn, hai ngày trước cô ấy cùng tớ nói mấy ngày nay đều không thể phân thân."
Giang Tẩm Nguyệt nghe, tay bị Lam Yến nắm ở lòng bàn tay, giấu trong chăn, dựa lưng vào Lam Yến, rất ấm áp, nghe được cô có chút buồn ngủ, Trần Lâm nói: "Tớ muốn lại tìm thêm một người a? Cậu nói thử xem Nguyệt Nguyệt."
Giang Tẩm Nguyệt nói: "Cậu lại tìm một người a."
Trần Lâm nói: "Vậy tớ suy nghĩ một chút còn có ai."
Nói xong Giang Tẩm Nguyệt nói: "Lam Yến.”
Trần Lâm ai một tiếng: "Lam Yến?"
Giang Tẩm Nguyệt nhìn về phía Lam Yến, nghĩ đến ngày mai hai người cùng đi đến cửa hàng, nói với Trần Lâm: "Chờ một chút."
Cô che lấy micro, cùng Lam Yến nói: "Cậu có muốn hay không, làm phụ dâu cho Trần Lâm a."
Lam Yến hơi kinh ngạc: "Tôi?"
Giang Tẩm Nguyệt gật đầu: " n, Nhạc Nhạc có việc đoán chừng không tới được."
Lam Yến nói: "Tôi đều được."
Gần như vậy nói chuyện, hô hấp hơi thở đều ở đây gương mặt một bên, Giang Tẩm Nguyệt có chút mặt đỏ, cô hướng mắt nhìn Lam Yến, cụp mắt nói với Trần Lâm: "Ngày mai tôi sẽ mang Lam Yến đi qua nhìn một chút."
"Vậy được a" Trần Lâm nói: "Cám ơn bảo bối!"
Ngữ khí rất vui vẻ, nghe được thật cao hứng, Giang Tẩm Nguyệt cúp điện thoại, thấy Lam Yến nhìn xem mình, ánh mắt sáng rực, cô không khỏi nghi hoặc: "Làm sao a?"
"Cô ấy gọi cậu là gì?" Lam Yến hỏi.
Giang Tẩm Nguyệt đoán chừng Lam Yến đã nghe được câu nói sau cùng của Trần Lâm, nói: "Cô ấy khi cao hưng liền sẽ như vậy."
Lam Yến gật đầu: "Cô ấy tính cách cùng trước kia khác biệt thật lớn."
Giang Tẩm Nguyệt nói: " n, là thật lớn."
Nói xong để điện thoại di động xuống, nói: "Nghỉ ngơi đi."
Hai người nằm thẳng xuống, Giang Tẩm Nguyệt tay còn được Lam Yến nắm, trong chăn, hôm nay một đêm trãi qua nhiều việc, thân thể cô có chút chịu không nổi, nằm xuống không bao lâu liền chợp mắt, tay trong chăn đột nhiên bị Lam Yến nhéo nhéo.
Lam Yến cũng không nói chuyện, chỉ là nắm lấy tay cô, lòng bàn tay không nhẹ không nặng nắm bắt mu bàn tay, Giang Tẩm Nguyệt bị Lam Yến huyên náo không có cách nào ngủ, quay đầu: "Làm sao vậy?"
Lam Yến xoay người, đối mặt cô, nhỏ giọng nói: "Tôi đều chưa từng như vậy gọi qua cậu."
Giang Tẩm Nguyệt dừng lại: "Cái gì?"
Sau đó kịp phản ứng, cô bật cười, cười có chút tỉnh thần, ánh mắt trong trẻo nhìn xem Lam Yến, nói: "Vậy cậu gọi ya."
Lam Yến nói: "Tôi không gọi."
Giang Tẩm Nguyệt hướng trong ngực Lam Yến dời một chút, buồn bực trong ngực cô: "Lam Yến, cậu gọi đi ya."
Không đợi Lam Yến mở miệng.
Giang Tẩm Nguyệt vòng tay qua eo Lam Yến, trong ngực cô hơi ngửa đầu, chóp mũi sát qua cái cằm, Giang Tẩm Nguyệt nói: "Lam Yến, tôi muốn nghe cậu gọi."
Tác giả có lời muốn nói:
Giang Tẩm Nguyệt: Gọi đi Lam Yến.
Lam Yến: Gọi cái gì, chớ nói bậy bạ.
Đôi lời của mình: Sau hơn 20 chương đau lòng, cuối cùng cũng được một chút ngọt ngào…