Trên đường về nhà, trong đầu Quy Lan chỉ tràn ngập hai chữ "thuốc ngủ", nhiều đến nổi như muốn vỡ tung cả đầu. Đi dọc theo đường Lục Hóa Đái, cô nheo mắt nhìn bóng nắng nhảy múa giữa những tán cây, cái nắng ban trưa làm cho má cô nóng hôi hổi. Cô ghét cảnh phải đứng bên dưới cái ánh sáng mạnh mẽ của mặt trời, giống như mọi tâm tư đều không thể giấu đi mà bị phơi bày trước ánh sáng. Ghét, ghét, ghét.
Ninh Ngọc đã tìm được cho mình một công việc phù hợp, đó là làm hướng dẫn viên cho một phòng triển lãm. Cô đã hoàn thành khóa đào tạo và có thể làm nhân viên chính thức dảm nhận vị trí này. Quy Lan lắng nghe nhưng vẫn không sao suy nghĩ được, cô bèn chào từ giã Hách Thư. Về đến nhà, cô hồi hộp cầm điện thoại di động một lúc lâu mới bắt đầu gọi điện cho Hách Thư.
Dẫu biết rằng Hách Thư vốn là người tốt, nhưng cũng không vì thế mà cô bớt lo lắng. Ninh Ngọc sống chung với Hách Thư đã lâu, là người hiểu cô ta nhất.
Thấy Hách Thư thở dài bên kia điện thoại, Quy Lan cố hết sức nói giọng thoải mái: "Tất cả mọi việc đều tốt, đã giải quyết ổn thỏa"
Quy Lan không nghĩ rằng mình làm như thế là vì Lâm Dật Nhân, cuộc gọi này sớm muộn cũng xảy ra, nhưng cô lại không ngờ nó lại xảy ra nhanh đến như vậy.
Cúp điện thoại. Cuộc sống vẫn phải tiếp tục. Trời đã vào cuối thu, những cánh hoa mỏng manh trong chậu đã bắt đầu héo úa. Nhìn cánh hoa hồng rụng rơi trên bệ của sổ, Quy Lan cầm lấy cánh hoa thả tung cho chúng bay theo chiều gió. Thế nhưng cánh hoa ấy lại cứ bay lượn vài vòng bên bệ cửa, tựa như nó khó có thể xa rời cái bệ cửa ấy.
Đứng nhìn cánh hoa hồng đung đưa bay xa dần, Quy Lan cảm thấy cay cay tròng mắt. Cô đóng cửa sổ. Một chậu hoa đã tàn đến mục nát, sau này rồi sẽ đón một mầm hoa mới. Rồi sang năm, mầm hoa đó có thể sẽ trổ bông mà cũng có thể không.
Quy Lan lại nhớ đến Lâm Dật Nhân, lập tức cô đè nén bản thân nghĩ đến người này.
Cái cảm giác này thật tệ hại, càng muốn quên đi thì lại càng nhớ nhiều hơn.
Nhìn căn nhà trống trải, Quy Lan bất chợt cảm thấy mình thật cô độc.
...
Hôm nay là ngày làm việc chính thức của Ninh Ngọc. Cô vận một bộ đồng phục của hướng dẫn viên màu xanh đậm. với chiều cao như người mẫu của mình làm cho bộ đồng phục trông rất vừa vặn. Đôi chân dài thon thả của cô ấy lấp ló bên dưới chiếc váy xẻ tà. Vai đeo loa đi theo người quản lý đến phòng trưng bày.
Đây là một công ty triển lãm về thời trang chuyên về thiết kế thời trang văn phòng.
Ninh Ngọc vừa đi theo người quản lý vừa nhìn ngắm những bộ thời trang xinh đẹp đầy màu sắc xung quanh. Đột nhiên, cô dừng lại trước một quầy trưng bày. Nơi này đang trưng bày mấy cái sườn xám nền màu xanh đậm với hoa văn bạch ngân điểm xuyến từ thân áo đến ngực. Chiếc áo được may theo số đo của người mẫu nên ôm sát và thể hiện hết đường cong của cơ thể người mặc.
"Đẹp quá." Ninh Ngọc thờ dài: "Đường kim không đồng đều, đan xen vắt ngang đường cong cơ thể, màu sắc hòa vào nhau giữa các phân tầng. Bông hoa này đầy sức sống, làm cho người ta cảm thấy rung động."
"Này, đừng đυ.ng vào. Không được chạm vào những vật đang được trưng bày." Nhìn thấy Ninh Ngọc đưa tay định chạm vào chiếc sườn xám, người quản lý vội nói.
"Tác phẩm này thực sự rất độc đáo. Đường thêu như vẽ. Dường như tôi có thể cảm nhận được tâm ý của nhà thiết kế thông qua tác phẩm vậy. Tôi rất thích nó. Không biết ai là người đã làm ra chiếc áo này vậy?" Ninh Ngọc cực kỳ ấn tượng với chiếc áo: "Tôi muốn mua chiếc áo này, không biết nó có được bán không?"
Người quản lý nhìn Ninh Ngọc từ đầu tới chân rồi nói: "Ta đi thôi, đừng nghĩ tới nó."
"Nhưng tôi muốn mua nó." Ninh Ngọc không thích thái độ của người quản lý, cô nhấn mạnh từng chữ.
"Chiếc áo này là cô." Một giọng nữ từ phía sau nói tới.
Ninh Ngọc quay đầu nhìn lại nhìn thấy một cô gái nhỏ nhắn yêu kiều nhìn nàng cười. Cô ấy khoát một bộ trang phục cổ màu trắng càng làm cho cô ta nhỏ nhắn hơn nữa.
"Tôi tên Triệu Trăn, là người đã thiết kế ra bộ trang phục này. Thật vui khi có người thích nó." Triệu Trăn đưa tay về phía Ninh Ngọc.
Ninh Ngọc không thể tin được cô gái gầy nhỏ ấy lại là người thiết kế ra bộ trang phục đầy cảm xúc đó. Càng ngạc nhiên hơn khi nhìn thấy cảm xúc vui mừng xen lẫn chân thành lộ ra từ ánh mắt Triệu Trăn. Cô đưa tay bắt tay Triệu Trăn, cười nhẹ, khen: "Cô thật sự rất giỏi."
"Ninh Ngọc?" Triệu Trăn nhìn thấy bảng tên của Ninh Ngọc trên bộ đồng phục thích thú: "mảnh ngọc hòa bình (*), tôi thích"
Ninh Ngọc nheo mắt, cái cách người phụ nữ kia nói chữ "tôi thích" với giọng điệu nhẹ nhàng làm cho cô cảm thấy quyến rũ. Ninh Ngọc ngại ngần nhìn thẳng vào mắt Triệu Trăn, mỉm cười: "Cảm ơn thiết kế gia đã giải nghĩa tên tôi thật phong nhã."
"Vóc người của cô rất thích hợp với chiếc sườn xám cũa tôi. Cô có cân nhắc gì nếu làm người mẫu của tôi không, giúp tôi hoàn thiện những bộ quần áo." Triệu Trăn ngắm nhìn Ninh Ngọc từ đầu đến chân tựa như đang ngắm nhìn một món đồ mỹ nghệ tinh tế bằng sứ.
Lần đầu tiên Ninh Ngọc bị người khác nhìn bản thân như vậy. Ngược lại, cô có một cảm giác rất hưởng thụ dưới cái nhìn của Triệu Trăn, cô đột ngột bước đến sát Triệu Trăn, gần đến nỗi suýt nữa là đã hôn lên trán của nàng, thỏ thẻ bên tai Triệu Trăn: "Nhìn gần một chút để thấy cho rõ nha."
Triệu Trăn giật mình bước giật lui hai bước, hoảng hốt đề phòng nhìn Ninh Ngọc.
Nhìn thấy dáng vẻ của triệu Trăn không khác gì con nhím vì hoảng sợ mà xù lông, Ninh Ngọc chợt mắc cười, không tự chủ mà nhỏe miệng cười thành tiếng.
Triệu Trăn nhận thấy mình quá kích động, cô hơi ngượng, ửng hồng đôi má: "Tại gần quá nên tôi không thấy rõ... Nhưng mà gần đây tôi cũng không nghĩ là mình sẽ thiết kế sàn phẩm mới. Dùsao thì..."
Ninh Ngọc ngắt lời Triệu Trăn, cô cười hiền hòa, nghiêm túc nói: "Khi nào cô cần cứ gọi tôi."
Triệu Trăn không quen có người nói với mình những lời như vậy, cô quay đầu nói với người quản lý: "Phiền anh gói bộ đồ này lại cho cô ấy, tính vào sổ sách cho tôi, coi như là tôi tặng tôi ấy."
"Được." Người quản lý không ngờ đến trường hợp như vậy lại có thể xảy ra, anh ta không phản ứng gì mà chỉ cung kính gật đầu đồng ý.
Nói xong, Triệu Trăn gật đầu chào tạm biệt Ninh Ngọc rồi xoay người bước đi. Ninh Ngọc không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn theo bóng dáng Triệu Trăn, ghi nhớ dáng điệu của người này trong lòng.
...
Lâm Dật Nhân tìm được trường tiểu học, nơi mà Triệu Khải sau khi tốt nghiệp đã làm ở đây với tư cách là giáo viêc dạy toán ba năm rồi đột nhiên xin nghỉ không lý do.
Đây là một ngôi trường được xây dựng rất đẹp với lối kiến trúc kiểu Châu Âu. Dải hành lang bằng đá trắng bắc qua cái hồ nhỏ màu xanh lục đi thẳng đến quảng trường.
Lâm Dật Nhân không có tâm trí để ngắm phong cảnh mà đi thẳng đến xin gặp hiệu trưởng. Đó là một người đàn ông trung niên mập mạp.
Nghe Lâm Dật Nhân hỏi về thời điểm Triệu Khải làm việc ở đây, vị hiệu trường sửa gọng kính, nhớ lại: "Chuyện này cũng cách đây vài năm rồi. Đó là một thanh niên lễ phép và hiểu chuyện. Lúc anh mới vào, tôi phân cho anh ta dạy khối lớp ba. Năm tiếp theo thì cho anh ta dạy khối lớp năm, và năm tiếp theo nữa thì phân cho anh ta dạy khối lớp sáu. Đáng tiếc là không biết vì chuyện gì anh ta lại từ chức."
"Vậy thì..." Lâm Dật Nhân suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Xin hỏi thầy, tôi có thể xem danh sách học của Triệu Khải được hay không?"
"Việc này thì không được." Vị hiệu trưởng từ chối: "Đây là trường tư thục, hơn nữa có nhiều phụ huynh học sinh có chức vị... Chúng tôi phải bảo mật tư liệu của học sinh. Thật xin lỗi."
"Tôi hiểu rồi. Xin hỏi thầy có ấn tượng gì cới cái tên Chu Lạc hay không? Cô ấy có phải từng là học sinh ở đây?"
"Nhớ chứ. Tôi nhớ là cô ta từng là học sinh trong lớp của Triệu Khải."
"Thầy nhớ rất rõ?"
"Đúng vậy. Bởi vì em ấy nghỉ học năm lớp sáu. Rất ít học sinh của trường chúng tôi nghỉ học dang dở như vậy. Khi ấy tôi cũng rất buồn bực, mà Triệu Khải cũng tỏ ra lo lắng."
"Vâng, xin cám ơn thầy." Sau khi lấy được tin tức cần thiết, Lâm Dật Nhân đứng dậy cáo từ.
Lâm Dật Nhân cảm thấy có chút manh mối. Không, cái cảm giác này thật mãnh liệt. Khuôn mặt trung hậu của Triệu Khải trong trí nhớ của cô giờ đây trở nên méo mó, vặn vẹo. Sự thật xảy ra giữa Triệu Khải và Chu Lạc là gì thì chỉ có thể biết được từ miệng của một trong hai người mà thôi.
Rời khỏi trường học, Lâm Dật Nhân phân vân không biết nên đi theo hướng nào, trờ về hỏi Triệu Khải hay đi gặp Chu Lạc một chuyến.
Thành phó B lạnh hơi, bọn trả cũng tan học sớm hơn. Trước của trường học chỉ còn lại một ít xác lá rơi rụng. Tiếng phanh xe phía sau lưng Dật Nhân, kiếng xa chậm rãi hạ xuống, một người tài xế trong bộ trang phục tây đen ngồi trong xe chậm rãi gọi: "Lâm tiểu thư."
"Tiểu thư nhà tôi muốn mời tiểu thư đến nhà một chuyến." Người đàn ông cung kính nói.
"Chu Lạc" Lâm Dật Nhân suy tính một chút rồi thuận miệng nói.
"Đúng vậy."
Chu gia tuy không tính là nơi nguy hiểm, nhưng cũng không phải là nơi tốt như bề ngoài. Lâm dật Nhân hơi băn khoăn nếu phải đi đến Chu gia. Cô lấy điện thoại ra tìm số di động của Quy Lan, dừng lại một chút rồi bấm số của Tư Hiểu.
Tư Hiểu mất bình tĩnh: "Đừng có nói là cậu muốn đi nha. Chu gia biết là cậu đang điều tra về bọn họ. Cậu có mấy cái mạng mà còn muốn đến đó?!! Mau quay về bàn bạc kỹ đã, đừng liều mạng. Triệu Trăn kêu cậu lật lại vụ án chứ không phải kêu cậu đi mạo hiểm đâu. Cậu làm như vậy là có ý gì?"
"Gặp Chu lạc trước rồi nói tới chuyện Chu gia sau. Cách thức kinh doanh của họ bây giờ hợp pháp hơn rất nhiều so với trước kia, hơn nữa hiện giờ họ chỉ đang rửa tiền, có lẽ là muốn cởi bỏ quá khứ đen tối.: Lâm Dật Nhân trầm tư nói: "Tôi nghĩ là mọi việc sẽ không sao. Tối nay tôi sẽ gọi lại cho cậu."
"Alo...Eh!" Tư Hiểu hét lên, đầu điện thoại bên kia đã ngắt.
"Mẹ kiếp!" Tư Hiểu bật dậy chạy ra khỏi giường: "Bây giờ cũng gần tối rồi, tôi có phải em gái của cậu đâu (mà ra lệnh cho tôi), chờ đến tối cậu liên lạc với tôi thì tôi sẽ cứu kịp cậu sao!"
"Đi thôi." Lâm Dật Nhân vừa bước lên xe, liền tắt điện thoại. Một khi đã quyết thì phải làm cho triệt dể, không được sợ hãi.
Lâm Dật Nhân ngồi nhìn nhìn cây lướt qua bên cửa sổ xe, cô mong đợi biết được chút chuyện.
Xe chạy vào một căn nhà sang trọng ở ngoại ô. Ngôi biệt thự nằm phía sau cánh cổng đen có vẻ khá trống trải. Giống như một tiểu lâu đài cô tịch. Sự cô độc làm cho người phải hoảng sợ.
Lâm Dật Nhân hỏi ngạc nhiên với nơi này. Người quản gia nói với Dật Nhân rằng Chu Lạc đang đợi cô sẵn bên trong phòng làm việc.
Đồ đạc bên trong đều được làm bằng gỗ mun của Trung Quốc, nhìn rất cũ, có thể là đã sử dụng rất nhiều năm, nhưng tất cả đều được lau chùi sạch sẽ.
Bước vào phòng làm việc, đập vào mắt Lâm Dật Nhân là những dãy tử sách bằng gỗ mun nguyên khối, những cuốn sách gáy đỏ được sắp xếp ngay ngắn chỉnh tề, làm cho căn phòng có dáng vẻ u tối. Ở đây không có gì ngoài sách và tủ sách.
Chu Lạc ngồi ngay ngắn giữa không gian đầy sách, đôi mắt trầm tĩnh trên một khuôn mặt non nớt lãnh đạm, có một mảnh vải che trên chân, tay ôm một quyển sách. Cô ngước mặt nhìn Lâm Dật Nhân gật đầu chào rời nhìn sang chiếc ghế gỗ đối diện.
Chu Lạc đang ngồi trên một chiếc xe lăn.
- ---
(*) chơi chữ: Ninh có nghĩ là họ Ninh cũng có nghĩa là hòa bình, an tĩnh.