Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Khách Làng Chơi Không Tìm Vui

Chương 27

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bạn trai Kỳ Kỳ cuối cùng đứng dậy, thừa nhận có người liên hệ hắn, cầm năm trăm ngàn đổi lấy bản thảo < Thiên ngữ >, đồng thời lấy ra biên bản ghi nhận chuyển khoản năm trăm ngàn trên thẻ.

Sau khi tòa án điều tra căn cứ vào đối chiếu vật chứng, với chứng cứ mới này tiến hành điều tra thêm, lựa chọn mở phiên tòa lần nữa.

Mà một khi điều tra theo hướng này, khả năng chứng minh Kỳ Kỳ trong sạch là cực lớn. Toàn bộ người của nhà xuất bản Tân Tinh thở phào nhẹ nhõm, mặt lộ vẻ vui mừng.

Tư Hiểu cũng không cảm thấy ung dung, quay đầu nhìn dáng vẻ không nhúc nhích mỉm cười của Phương Toàn, vẫn là một bộ dạng thong thả tự đắc, trong lòng run lên.

Tòa xong, Phương Toàn dường như có ý định chờ Tư Hiểu, hai người vừa chạm mặt, Phương Toàn bộ chậm rãi mở cửa: "Tư luật sư năng lực thật tốt, thực sự là đáng tiếc a."

Tư Hiểu đáp lại, mỉm cười, gật đầu nói: "Công đạo tự ở lòng người thôi."

"Chậc chậc, tạm biệt ba ngày..." Phương Toàn từng bước tới gần, nhẹ giọng nói, "Cô chán sống rồi."

"Chán sống?" Tư Hiểu thoải mái cười rộ lên, "Tôi cũng không chán sống, cuộc sống còn có nhiều điều tuyệt vời, còn có thể xem chút tuồng ngấm ngầm đả kích hay công khai nữa."

Lâm Dật Nhân đã lái xe bốn tiếng đồng hồ đến thành phố B, nhanh chóng vận dụng mạng lưới quan hệ để có được quyền truy vấn cơ sở dữ liệu tuần tra của cảnh sát, tức tốc đến đồn cảnh sát thành phố, thông qua so sánh khuôn mặt, phát hiện người trên ảnh từng bị bắt vì đánh nhau, nên mới lưu lại biên bản.

Chuyến này của Lâm Dật Nhân xem như không về tay không. Nhưng người đàn ông kia lại ra tù sớm 2 năm.

Lâm Dật Nhân nhìn ảnh tư liệu cảnh sát cung cấp, và không có ý kiến

gì.

"Người này." Một cảnh sát trung niên quay đầu lại liếc nhìn màn hình, "Cô gái, cô với hắn có xích mích gì? Tôi khuyên cô, hay là thôi đi. Người này là người của Chu gia, cấp trên không muốn động tới Chu gia, chúng tôi không thể làm gì được hắn, hắn bị bắt nửa tháng rồi thả ra." Cảnh sát thở dài và lắc đầu.

"Chu gia?" Những lời này khiến cho Lâm Dật Nhân chú ý.

Chu gia là một thế lực không lớn không nhỏ, làm ăn có chút không sạch sẽ, bề ngoài cũng làm thứ vẻ vang, có thể tính nửa hắc bang nửa tài phiệt. Ba năm trước, Chu Khắc Nhân bệnh qua đời, gia nghiệp lớn như vậy để lại cho con gái Chu Lạc năm ấy mười lăm tuổi, ngoài sự mong chờ của kẻ khác, Chu gia chẳng những không sa sút, ngược lại một bước vươn cao, trở thành nhân vật mà bất cứ thế lực nào của thành phố B lực đều phải kính sợ ba phần.

Lâm Dật Nhân ở lại thành phố B hơn một tuần, một mặt thu thập thông tin về Chu gia, mặt khác tìm manh mối, suy đoán Triệu Khải đã chọc giận nhà họ Chu như thế nào.

Chuyện còn chưa xong, chợt nghe nói Tư Hiểu gặp chuyện không may, đành phải chạy về.

Xe của Tư Hiểu bị người ta đập. Lâm Dật Nhân đã biết từ đầu đến cuối câu chuyện, chỉ hỏi: "Cậu không sao chứ?"

Đầu điện thoại bên kia, Tư Hiểu uể oải ngáp một cái: "Đương nhiên không sao. Chỉ là tớ mệt mỏi vì sử dụng trí não quá nhiều. Tôi sợ bị phát hiện, hiện tại đang ở khách sạn gần văn phòng, chính là chỗ cậu thuê dài hạn đó, tớ phải bổ sung giấc ngủ, trong vòng 12 giờ không được quấy rầy tớ đó."

Gần tối, Lâm Dật Nhân đến khách sạn, lái xe một lúc lâu, định nghỉ ngơi trước khi đi tìm Tư Hiểu. Xe từ từ tiến vào bãi đỗ, Lâm Dật Nhân tắt máy, khuỷa tay đặt lên tay lái xoa xoa ấn đường, cảm giác có vài phần buồn ngủ.

Đột nhiên nghe tiếng cười đàn ông phát ra từ xe bên cạnh, quay đầu lại thấy hai thanh niên đẩy cửa xe lộ ra thân hình mập mạp, hai người bước ra từ xe cạnh nhau, giống như rình cái gì, như thể đang dò xét điều gì, và họ lẩm bẩm: "Mẹ kiếp, cô gái này làm sao xinh đẹp như vậy chứ, nhưng lại làm gà, thật đáng tiếc."

"Ai mà không biết anh, nhìn thấy gái xinh là muốn cưới về nhà làm vợ. Nhưng mà hàng này ngon thật, còn hời hơn tiểu tử Chu Sở."

"Hừ, ai mà không biết, tên kia không biết vì sao lại trở thành cục phó, lần đầu tiên nhìn thấy cục phó tự mình tới làm loại chuyện này, không phải chỉ để được sảng khoái làm cái đó hay sao."

"Hahaha, lát nữa chúng ta vào đi, đừng làm hỏng chuyện tốt của Phó cục Chu!"

Lâm Dật Nhân nghe thấy rất khó chịu, quay đầu nhìn về hướng bọn họ, tim thắt lại thật mạnh.

Quy Lan cúi đầu, tâm sự nặng nề đứng trước bậc thềm ở lối vào khách sạn.

Dường như đã quên cách bước đi, chân trái bước lên lại không nhấc nổi chân phải.

Hít một hơi, gió lạnh ban đêm đều hít vào phổi, Quy Lan chỉ cảm thấy hốc mắt nóng lên, gục đầu lao nhanh lên trên bậc thềm, chạy về phía ánh đèn vàng.

Có thể là mới vừa rồi hít sâu quá nhiều, lúc đó một hơi nghẹn lại nơi mũi và miệng, hơi lạnh hít vào đều trở nên nóng ẩm, không biết giải phóng từ đâu.

Trên hành lang trống trải, có tiếng giày cao gót rỗng tuếch chạm đất, Quy Lan cảm thấy bản thân như đang treo lơ lửng trên không trung, hồn bay phách lạc.

Đi thẳng tới cửa, mới định thần lại.

Quy Lan đứng ở cửa một hồi, vẫn không lấy được dũng khí để đập bỏ rào cản cuối cùng, lúc này, cửa mở ra, một khuôn mặt tươi cười hiện ra trước mắt Quy Lan.

Nói thật, Quy Lan đối với người đàn ông bị thịt không tồi trước mặt này vẫn là có chút bất ngờ. Nhưng điều khiến cô ngạc nhiên hơn là một giọng nói quen thuộc sau lưng: "Chu Sở?"

Quy Lan sửng sờ đứng tại chỗ, không dám quay đầu lại, thở gấp chốc lát đều quên hết.

"Lâm Dật Nhân." Chu Sở thể hiện sự lễ phép với vị khách không mời mà đến này, "Không nghĩ tới ở chỗ này chạm mặt."

"Ừ." Lâm Dật Nhân gật đầu, sau đó nói với Quy Lan: "Sao cô lại chạy đến chỗ này. Rõ ràng là lầu 7, sao lại nhớ thành lầu 6?"

Dứt lời kéo tay Quy Lan, khách khí nói với Chu Sở: "Thật xin lỗi, đây là khách tôi mời, không cẩn thận chạy sai phòng, quấy rầy cậu, thật có lỗi."

Quy Lan không có xoay người, lại cảm giác được tay của Lâm Dật Nhân nhéo nàng, đầu ngón tay lạnh lẽo khiến cô rụt lại như bị điện giật, bị Lâm Dật Nhân bình tĩnh bắt lấy.

"Không sao, vậy lần sau gặp." Chu Sở không có biểu hiện sự khó chịu ra ngoài, cười gật đầu với Lâm Dật Nhân, sau đó cười nhẹ với Quy Lan.

Nụ cười này làm Lâm Dật Nhân trong lòng không thoải mái, âm thanh lạnh như băng, nói: "Đi thôi.", kéo Quy Lan về phòng mình.

Quy Lan bị Lâm Dật Nhân lôi kéo, nghiêng ngả đi phía sau cô, nhìn bờ vai gầy và mái tóc thẳng mềm của Lâm Dật Nhân, đột nhiên muốn vươn tay xoa nhẹ bả vai cô, vuốt mái tóc của cô. Mong muốn được chạm vào này quá nhỏ bé và không thể giải thích được mà ngay cả bản thân Quy Lan cũng không nhận ra.

Lâm Dật Nhân đối với sự xuất hiện của Quý Lâm ở đây và thái độ của Chu Sở đều khó chịu, đôi môi mím chặt, đi về phía trước không nói một lời.

"Người mở cửa kia là cảnh sát, dưới khách sạn còn hai người nữa." Lâm Dật Nhân rốt cuộc mở cửa kéo Quy Lan vào trong phòng, lập tức giải thích hành vi của mình, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, lời nói có vài phần nghiêm khắc, "Lần này là cảnh sát, lần sau không biết là ai, cô làm sao lại lỗ mãng chạy đến đây, không biết bảo vệ bản thân sao?"

"Ừm." Quy Lan cúi đầu và đơn giản kêu một tiếng.

Lâm Dật Nhân cảm giác được Quy Lan có gì đó không đúng, vừa rồi rất ngoan ngoãn có gì không đúng, lúc này quá mức bình tĩnh không đúng, trong lòng tự hỏi Quy Lan có phải đang sợ hãi không, liền vươn tay muốn dỗ dành cô ấy: "Cô bị sao vậy?"

Quy Lan đột nhiên ngẩng mặt lên, đôi mắt đen đỏ hồng như thỏ: "Ngươi không thể xuất hiện sớm một ngày sao?"

Trước đó một giây, Lâm Dật Nhân còn đang chết lặng trước lời chỉ trích của Quy Lan, một giây sau chỉ thấy Quy Lan khua tay đánh vào ngực cô, theo bản năng liên tục lui về phía sau, mắt thấy lui không được nữa, dứt khoát liều mình ôm Quy Lan vào lòng thật nhanh.

Quy Lan không cam lòng vẫn giãy dụa như cũ, một móng tay không dài trực tiếp đánh vào chỗ phần đầy đặn trên ngực, quần áo của Lâm Dật Nhân mặc vốn đã mỏng, móng tay Quy Lan rơi vào nơi mềm mại kia.

Người này cuối cùng cũng ngoan ngoãn, hai người cũng không động đậy, căn phòng lập tức yên tĩnh.

Quy Lan vùi mặt lên vai của Lâm Dật Nhân, khuôn mặt đột nhiên ửng hồng, bàn tay không tự nhiên mà cử động.

"Khụ, khụ." Lâm Dật Nhân lúng túng ho khan, cố gắng phá vỡ sự im lặng, "Cô lại càn rỡ rồi."

"Đồ khốn kiếp! Mấy ngày nay tôi mỗi ngày đều chờ điện thoại của cô, trong lòng nghĩ chờ thêm một ngày, nếu cô còn không gọi cho tôi, thì ngày mai tôi sẽ đi tiếp khách. Ba bốn ngày liên tục, mỗi ngày tôi đều nghĩ như vậy." Quy Lan vẫn vùi đầu như cũ, hơi thở ôn hòa trên cơ thể Lâm Dật Nhân khiến cô rốt cuộc cũng tìm được điểm giải thoát cho những ngày nay nóng nảy và khó chịu của mình.

"Cô còn chưa cho tôi số điện thoại, tôi cũng không thể không biết xấu mà chủ động tìm cô. Ai biết cô sống chết gì lại xuất hiện lúc này." Quy Lan nhớ tới mấy ngày nay mình xoắn xuýt rồi lại xoắn xuýt, liền cảm thấy tủi thân, mấy ngày nay ngủ không ngon, da dẻ đều xấu đi, "Cô một tuần rồi hai tuần cũng không có chút tin tức, rõ ràng đem tôi vứt qua một bên, còn quản tôi để làm gì."

"Tôi không phải không muốn tìm cô. Tôi đi thành phố B một chuyến, không nói cho cô biết, thật xin lỗi." Lâm Dật Nhân đưa tay ra vuốt ve tóc Quy Lan. Thực ra trước đây Lâm Dật Nhân không nghĩ cần phải nói cho Quy Lan biết, chỉ là lúc này nghe Quy Lan luôn chờ tin tức của cô, ngược lại không hiểu sao chính mình lại đau lòng, cảm thấy ngàn sai vạn sai rồi.

"Nhưng mà, cô thật sự có chờ điện thoại của tôi sao? Vì cái gì?" Âm thanh của Lâm Dật Nhân có chút run rẩy, nắm chặt tay Quy Lan dùng sức thêm vài lần.

"..." Quy Lan nghe vậy dáng vẻ như bị sấm sét làm cho sững sờ, một lúc sau thân thể vẫn cứng đờ, liền cảm thấy cả người không đươc tự nhiên.

Vì sao?

Lại là vấn đề chán ghét này.

Quy Lan rời khỏi vòng tay của Lâm Dật Nhân, hít một hơi thật sâu, nhíu mày khổ sở suy nghĩ một lúc: "Cô là chủ nợ của tôi, tôi cảm thấy nếu như một ngày cô gọi cho tôi, vậy thì chính là thúc giục tôi trả nợ, tôi phải cố gắng thêm ra ngoài kiếm tiền. Ừ." Dứt lời, chính mình gật đầu, tỏ vẻ chính xác.

Hợp tình hợp lý.

Dù sao sẽ không là vì thích cô.

Lâm Dật Nhân không hỏi nữa, thấy ánh mắt của Quy Lan khôi phục thần thái, an tâm rất nhiều, nói: "Tôi lái xe nửa ngày, thật sự có chút mệt nhọc, sớm thu dọn rồi nghỉ ngơi, được chứ."

Quy Lan nhìn sắc mặt của Lâm Dật Nhân quả thật có vài phần mỏi mệt, chỉ vào giường vội vàng nói: "Cô đi tắm trước rồi sau đó ngủ đi."

Lâm Dật Nhân ánh mắt cổ quái: "Cô đi tắm rửa đi. Tôi đi thuê phòng khác, nhân tiện tôi muốn ăn cơm tối. Cô ăn cơm chưa?"

"..." Quy Lan xúc động muốn cầm gối lên đập vào mặt Lâm Dật Nhân, vì sao không hiểu sao có cảm giác quái lạ giống như mình bị cự tuyệt vậy.
« Chương TrướcChương Tiếp »