Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Khách Làng Chơi Không Tìm Vui

Chương 23

« Chương TrướcChương Tiếp »
Beta: Tendy

Quy Lan ung dung dẫn Tiểu Như đến đưa tận tay Ninh Ngọc, lúc này Ninh Ngọc đã nhanh chóng chọn xong căn nhà vừa lòng, đang cùng người môi giới ngồi ở phòng khách chờ chủ nhà tới để ký hợp đồng. Chủ nhà cũng ở trong tiểu khu, có lẽ sẽ tới liền.

Quy Lan nhìn đồ đạc trong nhà đã có đầy đủ hết, trang trí màu xanh lam chủ đạo nhìn rất nhẹ nhàng khoan khoái, không gian bếp rộng rãi, thiết bị nhìn y như mới, thảo nào Ninh Ngọc nhìn qua một lần liền chọn. Sau khi Quy Lan đánh giá xung quanh một lượt, vẻ mặt hiếu kỳ cùng bát quái: "Cô chọn nhà có hai phòng ngủ làm chi, không lẽ muốn ngủ riêng?" dứt lời, nhướng mày, vẻ mặt biết tỏng tất cả.

Không đợi Quy Lan nói xong, mặt Tiểu Như liền đỏ dần lên. Ninh Ngọc lườm Quy Lan: "Suy nghĩ bậy bạ."

"Nói tới cô, không phải kêu cô dẫn Tiểu Như đi dạo phố mua đồ sao, sao lại dạo tới chỗ tôi?"

Quy Lan cười nói: "Không cho Tiểu Như nhớ cô à?"

Tiểu Như lo lắng hỏi: "Lan tỷ... Hôm nay nhìn chị như đang giận cái gì hả?"

Quy Lan khuôn mặt tươi cười trên l*иg một tầng hắc khí: "Không liên quan em đâu, chị không có giận gì em hết. Mà là chị không cẩn thận nhìn thấy một con rết thối tha, làm chị cảm thấy buồn nôn."

"A! Nhà trọ có rết..." Tiểu Như che miệng.

"..." Quy Lan Lan bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Ninh Ngọc, thật không biết Ninh Ngọc nói chuyện với Tiểu Như như thế nào nữa.

Ninh ngọc ngồi ngay thẳng, nhếch mép cười, dù bận vẫn ung dung nhìn Quy Lan.

Trong túi một hồi chuông vang lên, Quy Lan đưa tay lấy ra di động, mới vừa nhấn nghe, không ngoài dự đoán là giọng Hách tỷ gào lên oanh tạc: "Quy Lan! Có một ông đại gia chỉ đích danh em, em thật không đi à?!"

"Không đi không đi." Quy Lan nhìn ánh mặt trời chìm xuống, cảm thấy tâm có chút phiền.

"Đều là đi kiếm tiền, em lại hát tuồng trinh liệt gì hả?" Hách tỷ vì chuyện của Ninh Ngọc, trong lòng đã rất không thoải mái rồi, vô ý một câu nói nặng, vội nói ngọt, "Chị đây cũng vì công việc, em thì ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, em đừng lãng phí ý tốt của chị chứ."

Quy Lan bị lời nói này làm cứng miệng, hình dáng Lâm Dật Nhân cùng nữ nhân kia kề vai bước đi lại như âm hồn cứ bay đi bay lại trong đầu Quy Lan.

"Thời buổi bây giờ đâu còn ai nói gì đến chuyện trinh tiết." Quy Lan hừ một tiếng, "Đi thì đi thôi, công việc của em là vậy mà, bán cho một người ăn cả đời, so với bán cho rất nhiều người ăn bữa nay lo bữa mai, có khác gì nhau."

Hách tỷ nghe được như lọt vào trong sương mù, cho thời gian địa điểm, cúp điện thoại.

Quy Lan thở dài một hơi, bỗng nhiên lại cảm thấy bị mệt mỏi bao vây, cảm giác mất mác từ bốn phía vọt tới gắt gao buộc lấy cô.

Quy Lan cáo từ, Ninh Ngọc không giữ lại, thoải mái mở cửa cho cô.

Đi tới cầu thang, Ninh Ngọc đột nhiên ôm cô một cái, rỉ tai nói: "Tuổi còn nhỏ lại học miễn cưỡng chính mình, về sau càng làm người ta đau lòng nhiều hơn."

Cái ôm ấm áp cùng giọng nói vỗ về mềm nhẹ của Ninh Ngọc tựa như một người chị, Quy Lan chóp mũi đau xót, đứng thẳng cười nói: "Không sao đâu."

Quy Lan tiếc tiền bắt xe, lên xe buýt. Trên xe buýt thưa thớt, thưa thớt tới nỗi người ta không thèm ngồi xuống. Dọc theo đường đi Quy Lan đều cảm thấy lòng dạ rối bời, tâm lý phảng phất như đang mâu thuẫn cái gì đó. Nhớ tới giữa ban ngày thấy hình ảnh của Lâm Dật Nhân, đầu lại càng loạn đến mức muốn nổ tung.

Cô gái kia là ai? Tên buồn tao kia không phải là đang cùng bạn gái cãi nhau dây dưa khó dứt sao? Lẽ nào làm hòa rồi... Hay là...

Quy Lan dùng sức đem những ý nghĩ này toàn bộ lắc ra khỏi đầu. Cô ta, Lâm Dật Nhân là ai chứ, cần gì phiền lòng vô cớ vì cô ta, còn lãng phí một bữa cơm trưa ngon lành. Quy Lan nhớ tới bữa cơm trưa đó liền đau lòng đến cắn răng, nhắm mắt dựa đầu vào cửa sổ, không cho bản thân nghĩ tới nữa.

Khó chịu, buồn bực. Không muốn nghĩ tới lại cứ cố tình xuất hiện trong đầu, đuổi hoài không đi. Mãi đến lúc bước vào trong khách sạn, trong đầu vẫn tràn ngập chuyện tồi tệ này.

Ngay sau đó, lễ tân lễ phép hỏi: "Tiểu thư, xin hỏi cô cần gì?"

Quy Lan trong đầu ầm ầm một tiếng.

Muốn chạy, làm sao bây giờ? Hối hận còn kịp không?

Tệ thật. Quy Lan quay đầu liếc nhìn cửa lớn, cúi đầu cắn răng nói: "Không cần phiền phức vậy đâu, cảm ơn."

Quy Lan sửa sang lại vạt áo, hít một hơi thật sâu, bước lên lầu.

Cho dù là lần lữa bao nhiêu đi nữa, roi đòn trước sau gì cũng phải ăn. Mà con đường này, trước đây cũng do mình chọn, quỳ gối cũng phải đi tiếp.

Ông khách họ Khổng, tên đầy đủ là Khổng Kim Bình, là người làm kinh doanh, khoảng bốn mươi mấy tuổi.

Quy Lan đối với hắn có một chút ấn tượng, cũng từng nghe mấy chị em chế giễu qua, nói đa số mấy ông khách này trung bình chỉ có ba phút, mà lão Khổng lại rất đặc biệt, là kẻ "nói thì nhiều nhưng tới lúc làm chỉ được một nửa."

Cửa vừa mở ra lão Khổng liền nhiệt tình đón, bàn tay béo mập ôm lấy thắt lưng, dẫn Quy Lan vào phòng: "Ôi, bảo bối vẫn xinh đẹp như vậy, làm anh đây nhớ muốn chết."

Quy Lan thản nhiên né đi, mặc dù đối với khối thịt này ấn tượng không sâu, nhưng cũng xuôi theo mà nói: "Ông chủ Khổng lâu quá không có tới làm em nhớ quá chừng. Em còn tưởng anh quên luôn cô em tội nghiệp này rồi chứ."

Đôi mắt hí của Khổng Kim Bình sáng lên, cười đến mấy thớ thịt trên mặt run run, tới gần bên tai Quy Lan thổi khí: "Nhớ gì nè?"

"..." Quy Lan nổi da gà run run, ngăn chặn cơn buồn nôn, cắn môi bộ dạng nhu thuận, một bộ muốn nói mà ngại ngùng: "Không nói cho anh nghe đâu..."

"Ha ha ha ha..." Ông chủ Khổng cười to, đắc ý vô cùng nói: "Anh đi bàn chuyện kinh doanh. Đến chỗ nông trường nổi tiếng ở ngoại ô thành phố, đúng là một mối làm ăn lớn, ha ha ha. Trị an chỗ đó không tốt lắm, đi vài bước là có thể đυ.ng với một người vô gia cư, mấy kẻ lang thang đói quá đi giật đồ này nọ, cảnh sát quản không nổi liền nhắm một mắt mở một mắt. Em chắc không tưởng tượng nổi đâu, chỗ rách nát đó, ha hà, anh trải qua đúng là cửu tử nhất sinh a. Anh và hai anh em của anh thuê bốn chiếc xe tải lớn..."

Quy Lan vẫn duy trì cơ miệng mỉm cười, liên tục gật đầu, mắt thấy ông chủ lớn này đã thao thao bất tuyệt hơn mười lăm phút, mà chưa có ý định dừng lại.

"Mấy thằng bần nông đó làm như nông sản của tụi nó xịn lắm, phi! Cũng may tụi nó vẫn còn ngu ngốc và quê mùa, nói gì cũng tin. Anh nghĩ ra một biện pháp, cho người tung tin đồn giả, nhờ biện pháp này... nếu không... Thật đúng là bắt không được, em biết không, đợt hàng này rất là lớn, mạo hiểm cũng lớn, làm không cẩn thận, ta phải đem toàn bộ tài sản đền vào, còn như làm được, hắc hắc..."

Nửa tiếng trôi qua, Quy Lan cảm thấy có chút mệt mỏi, lại ngại không dám nằm xuống ngủ. Danh xưng lão nói nhiều quả là danh bất hư truyền.

"Bất quá, con gái ở đó... hắc hắc. Mấy cô em gái quê... đâu thể nào so được với em... Tiểu mỹ nhân à."

Ông chủ Khổng nói xong, chu môi muốn hôn Quy Lan, Quy Lan đang vui vẻ cắn hạt dưa, một cổ mùi rượu xông tới, Quy Lan vội vã phun hạt dưa trong miệng ra. Ông chủ Khổng khựng lại, cái đầu tròn mập rụt trở về.

Quy Lan xấu hổ, vội vàng vuốt mông ngựa (nịnh bợ): "Oa, ông chủ Khổng đúng là Đổng Trác tái sinh."

Khổng Kim Bình không có đọc nhiều sách, nhờ đầu cơ trục lợi lương thực mà trở thành thổ thương nhân, sửng sốt: "Đổng Trác... Là cái người bị Lữ Bố gϊếŧ chết trong Mỹ nhân kế đó sao..."

Quy Lan nhìn Khổng Kim Bình từ trên xuống dưới, tương truyền Đổng Trác một thân đầy mỡ, sau khi hắn chết, có người cắm một cây bấc đèn trên rốn hắn rồi đốt, kết quả ước chừng đốt bảy ngày. Ừm, hình dung vị trước mặt vô cùng thích hợp. Quy Lan cười ha ha, khẽ giọng nói: "Ông chủ Khổng chưa nghe qua Đổng Trác hí Điêu Thuyền sao. Hơn nữa..." Quy Lan bên tai Khổng Kim Bình thản nhiên cười nói: "Tương truyền, Đổng Trác kinh qua vô số phụ nữ, cũng rất... anh dũng."

Khổng Kim Bình đầu nóng lên, lập tức cảm thấy toàn thân như lửa thiêu đốt, kéo Quy Lan áp xuống giường. Quy Lan bị ném trên giường, đau cả người, nghĩ đến một thân to mập vừa đè lên, vùi đầu loạn hôn, hơi thở khàn khàn phun lên cổ cô, Quy Lan ngay lập tức liền hối hận, vốn muốn tốc chiến tốc thắng cho xong việc, không ngờ rằng chính mình lại ác cảm như vậy, cảm thấy ngũ tạng lục đều muốn nôn ra ngoài, uốn éo người đẩy hắn ra.

Động tác trong mắt bọn đàn ông đam mê tính dục liền biến thành dục cự hoàn nghênh, khí thế càng lúc càng lớn.

Quy Lan không đẩy hắn ra được, giãy dụa kêu: "Anh không muốn tắm sao?"

Gã đàn ông trên người căn bản không để ý đến phản kháng của cô, Quy Lan cảm nhận cái kia của gã đang cọ sát trên đùi mình, bất giác cảm thấy buồn nôn lại tức giận, trở tay tát một bạt tai.

"Ba --"

Gã sửng sốt, mặt đỏ lên, dấu tay có thể thấy rõ ràng.

Quy Lan cũng sửng sốt.

"Khụ khụ... Cái đó, ông chủ Khổng... Ngài thích phong cách này sao..."

Không đợi Quy Lan hỏi xong, một hơi gã nghẹn nãy giờ liền được thở hắt ra, sảng khoái đến mức thành tiếng. Quy Lan nhìn xuống dưới, mắt trừng lớn.

"Xem ra... Là rất thích..."

Khổng Kim Bình rất đáng tiếc, thề thốt liên hồi nói mình dồi dào sinh lực, cam đoan lát nữa sẽ cho cô kɧoáı ©ảʍ chết đi sống lại. Quy Lan phí hết tâm tư lừa gã vào nhà tắm, hắn tại cửa phòng tắm cười hắc hắc, thâm ý nói câu "Chờ anh nha cưng."

Quy Lan nhìn hắn đi vào, sau đó xụi lơ nằm trên giường.

Vì sao?

Cứ tưởng rằng chuyện đó nhắm mắt lại liền quên...

Vì sao nhắm mắt lại...

Quy Lan nhìn thoáng qua phòng tắm, lặng lẽ sửa sang lại quần áo, cầm túi lên, nhấc chân lao ra cửa, lấy tốc độ chạy nước rút trăm mét chạy khỏi khách sạn.

"AAA..." Quy Lan cũng không thèm cố kỵ ánh mắt của người khác, vung túi xách vừa chạy vừa nhảy, phảng phất như giành lại được tự do, há miệng lớn hít thở không khí tươi mới.

Nhanh chân chạy mấy bước.

Sôi nổi chạy mấy bước.

Chậm rãi đi mấy bước.

Đột nhiên dừng lại.

Không đúng.

Vì sao?

Vì cái gì vốn là công việc quen thuộc của mình, nhưng bây giờ cả về sinh lý lẫn tâm lý lại mâu thuẫn dữ dội thế này?

Vì sao nhắm mắt lại, lại nghĩ đến đêm đầy sao đó gưỡng mặt rõ ràng đến mức không thể rõ ràng hơn của Lâm Dật Nhân?

A a a vì sao nghĩ đến đêm đó Lâm Dật Nhân nhìn mình xích͙ ɭõa thì mặt lại nóng lên?! Không thể nhẫn nhịn!

Quy Lan nhìn màn đêm đen đặc trước mắt, ý nghĩ ngoài dự liệu nổ ra trong đầu, khiến đầu cô muốn nứt ra, xúc động đến muốn khóc.

Ý tưởng này khiến cho cô vừa sợ hãi vừa buồn bực, lại mơ hồ trộn lẫn cái gì đó, khiến cho trong lúc cô liên tục lắc đầu lại bất giác giương môi cười.

Ý nghĩ này làm cho sau lưng cô có chút lạnh cả người, dường như gió lạnh làm khô mồ hôi.

Quy Lan ôm chặt quần áo, mờ mịt vô định tiến về phía trước trong đêm.

- -------------

p/s: Sau một hồi bị beta chửi liên hồi, cuối cùng cũng có chương mới. T.T
« Chương TrướcChương Tiếp »