Chương 19

"Lâm Dật Nhân."

Âm thanh nhu mì không xương quẩn quanh trên giường, giống như rắn siết cổ cô, giống như sấm đánh vào đỉnh đầu cô. Không phải âm thanh kia.

Tất cả động tác hơi khựng.

Xung quanh nhanh chóng yên tĩnh lại, một khắc này tựa như pháo bông vừa tan.

Lý trí tỉnh lại, Lâm Dật Nhân bừng tỉnh kéo một bên chăn che kín thân thể sáng loáng kia, sau đó thân thể nhanh chóng bật lên lùi lại một bước, nghiêm nghị đứng lên, dường như không biết để tay vào đâu, mất tự nhiên nở nụ cười chẳng ra cười, hơi chút miễn cưỡng vận sức toàn thân.

Tất cả động tác đều dường như sai, chỉ có trầm lặng.

Sắc mặt Quy Lan nhiễm một tầng nhợt nhạt, nhưng kéo Lâm Dật Nhân lại lúc cô ấy xoay người, trong mắt sáng trong, nở nụ cười như không tim không phổi: "Nữ nhân và nữ nhân... Có thể sao?"

Lâm Dật Nhân lúng túng cười khan hai tiếng: "Đương nhiên là có thể. Chỉ là --" Cô vội vã nhìn cánh tay xích͙ ɭõa của Quy Lan trên giường, lại vội dời ánh mắt, phảng phất như người kia sẽ đốt phỏng cặp mắt: "Đừng tò mò."

Quy Lan cười lấy lệ, ôm chăn xoay người, đưa lưng về phía Lâm Dật Nhân, phát ra tiếng "Ừ" mơ hồ không rõ, lại nhẹ giọng nói: "Áo sơ mi sửa lại một chút, nhăn rồi."

"Ừ." Lâm Dật Nhân cũng nhẹ giọng đáp một tiếng. Khom người nhẹ nhàng giúp cô đắp chăn, vẫn cách cự ly một bước chân: "Hôm nay cô đã mệt rồi, mau ngủ đi."

Âm cuối của câu quan tâm còn chưa tan biến, tiếng bước chân nhốn nháo không bị che giấu gấp rút tiến vào tai, càng đi xa càng không rõ càng mơ hồ, Quy Lan không nhúc nhích ôm chăn thật chặt, nghe được âm cuối nhỏ dần rồi tan biến, trong không khí cũng không giữ được chút dấu vết nào.

"Khốn nạn." Quy Lan cắn răng, đè nén thanh âm run rẩy từ trong hàm rang phát ra.

Chợt từ trên giường ngồi bật dậy, điên cuồng gào thét với căn phòng trống không: "Khốn nạn! Khốn nạn khốn nạn khốn nạn!" Âm thanh vọng lên trần nhà, trên tường, trên cửa sổ, tan thành vô số mảnh nhỏ, âm vang như tản ra, ngừng lại phủ lấy người cô.

Sớm nên tập quen với tất cả sự xem thường ngạo mạn, không phải sao? Sớm nên vứt bỏ tất cả sự cô độc mềm yếu, không phải sao?

Bóng người màu đen co thành một cục xiêu vẹo chiếu vào tường, gió mát quấn quanh tấm thân xích͙ ɭõa, ánh sáng lấp lánh lay động. Đều do đêm tĩnh lặng, mới khiến tịch mịch diễm lệ đến vậy.

Một đường ngược gió chạy như điên tới bãi đỗ xe, lòng thở ra hơi lạnh, nhưng hương mềm ấm nơi lòng bàn tay tựa như không thể xóa được. Lâm Dật Nhân chạy lên xe ra sức khởi động xe, chỉ muốn gặp người trong nhà kia, muốn tới phát điên. Không quan tâm cây kim chuyển qua góc độ bao lớn, đổi bao nhiêu góc độ, đều không thoát khỏi bị dục niệm lôi kéo, xe bay nhanh trên quốc lộ, gió cọ vào thân xe tạo ra âm vang thật dài, vì du͙© vọиɠ bộc phát mạnh như thế nước, sắp xé toạt đời người.

Thân thể diễm lệ như vậy, ai mà chẳng động tâm. Bỏ chạy thục mạng trong ban đêm, Lâm Dật Nhân nghĩ vậy.

Đó là một bí mật có thể bị ánh mắt trời chiếu rọi. Khi hai tay run rẩy cắm chìa khóa vào, Lâm Dật Nhân nghĩ vậy.

Con người khi còn sống phải đi qua nhiều con đường quanh co, lượn quanh tận hưởng nhiều thứ có phải phong cảnh hay không, thì mới biết, con đường đầu tiên, mục đích chỉ là du lịch. Thấy Triệu Trăn cuộn mình trên sô pha, Lâm Dật Nhân nghĩ vậy.

Mở đèn, màn đêm trói chặt cảm giác có tội tựa như đã bao dung mở lòng ra, ngọn đèn màu cam ấm áp tiêu tán một chút. Về nhà rồi.

Rón rén đi tới bên ghế sa lon, không nỡ kinh động người đang ngủ yên. Trong mặt ôn nhu như tràn đầy ánh trăng vậy, người này có thể bình thản lòng người đang loạn, cũng làm cho người yên lòng. Đã lẳng lặng làm bạn nhiều năm như vậy, Lâm Dật Nhân nguyện ý dừng ở phong cảm này, dù cho khó khăn biết bao.

Người nọ chậm rãi mở hai mắt, viền mắt ửng đỏ, trên gương mặt lộ hàng lệ đã khô.

"Đã khóc à? " Lâm Dật Nhân nhíu mày, Trong hơi thở có sự lo lắng. . TruyenHD

Triệu Trăn không đổi mặt, lạnh lùng thốt lên hai chữ: "Không có."

Lâm Dật Nhân dịu dàng hỏi: "Vì sao khóc?"

Triệu Trăn lạnh lùng nhìn cô: "Đừng tự cho là đúng." Trong mắt giống như một tầng băng lạnh, còn là lớp băng dày nữa, nhưng chỉ cứng một lớp thôi. Vừa dứt lời, hơi nóng không khống chế được xông lên viền mắt.

"Chờ chị sao?"

"Chị đã đi đâu?" Triệu Trăn đỏ mắt hỏi ngược lại, "Khách sạn? Với gái gọi sao? Đúng không?"

Lâm Dật Nhân ngẩn ra, thân thể của Quy Lan trong tiềm thức không cưỡng chế được mà xuất hiện, ngọn lửa dập tắt lại bùng cháy trở lại.

Triệu Trăn thấy được sự thất thần trong đôi mắt Lâm Dật Nhân, môi run rẩy, lại chỉ nặn được hai tiếng cười khô khốc từ trong cổ họng.

"Em đừng hiểu lầm, không xảy ra chuyện gì cả." Lâm Dật Nhân nóng nảy, tự tay đỡ vai của Triệu Trăn.

"Đừng đυ.ng tôi!" Triệu Trăn giùng giằng la to một tiếng, thân thể cọ xát vào chỗ tựa lưng của sofa mà vẫn cuồng loạn lùi về phía sau, nước mắt không ngừng rơi xuống.

"Được được, không động. Trước tiên em đừng kích động." Lâm Dật Nhân vội vã giơ tay lên.

Triệu Trăn nhìn chằm chằm người trước mặt, người ấy vẫn hô hấp bình tĩnh như vậy, vẻ mặt trầm tĩnh, ngữ điệu trầm ổn, nhưng bộ dạng ngày này của người ấy, tựa như vết tích mười năm, dường như đã phai mờ trong trí nhớ, cô cũng bị chôn vùi trong ký ức. Mặc cho nước mắt chảy xuống, Triệu Trăn hô to khóc lớn: "Chị tới làm gì? Đúng rồi chị nói muốn nói chuyện với tôi, tôi ở chỗ này chờ chị đã một đêm lại thêm một ngày, chị muốn nói gì với tôi? Nói chia tay sao?"

Nhìn Triệu Trăn tựa như nổi điên càn quấy, Lâm Dật Nhân cũng có chút phát cáu, lại nghĩ tới chuyện của Quy Lan, đáy lòng giống như có đoàn lửa thiêu đốt, cứng rắn nói: "Em trước tiên bình tĩnh một chút được không?"

"Bình tĩnh? Lâm Nhàn, chúng ta quen biết đã sắp mười năm rồi, dù là chuyện gì chị cũng có thể bình tĩnh, chị bình tĩnh, chị ung dung, chị cao cao tại thượng, chị không một lời đã quyết định làm, tôi cứ luôn tự nói với mình là bởi vì chị muốn bảo vệ tôi. Chị nói đi, rốt cuộc chị còn yêu tôi sao? Rốt cuộc coi tôi là cái gì!"

"Nói xong chưa? Nếu như em còn tức có thể tiếp tục phát tiết, nhưng em cứ kích động như vậy thì chúng ta không thể nói chuyện được. Trước tiên ngủ đi, ngày mai lại nói, OK?" Lâm Dật Nhân đứng dậy, chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt, nắm tay vịn cầu thang để lên lầu.

Đêm dần khuya, một đoàn gió không ngừng xao động, bên tai cứ vang lên âm thanh nhỏ xíu lạo xạo đáng ghét như kiến đang gặm nhấm. Vứt chăn qua một bên, lại kéo trở về đắp kín, lại hất, lại vo tròn ôm lấy, lật qua lật lại, làm lại nhiều lần đến thân thể không còn sức nhúc nhích, nhưng không thể vuột thẳng chân mày đang nhíu lại.

Nhắm mắt lại là thân thể Quy Lan đã tắm rửa, ánh sáng nhu hòa tan vào bóng đen động lòng người, mở mắt ra là gương mặt đẫm lệ và ánh mắt tràn ngập tuyệt vọng của Triệu Trăn. Chăn mỏng như hòn đá lớn đè ép thân thể, mỗi nhịp thở đều là nháo tâm.

Lâm Dật Nhân cuối cùng bật ngồi dậy trên giường, màu mực đã nhuộm kín bầu trời, vắng vẻ mờ mịt cùng bóng trăng cô đơn đều che giấu rất nhiều, có vẻ âm trầm kiềm nén. Lâm Dật Nhân nhìn ngoài cửa sổ, không khỏi nheo mắt, ngực như bị một lưỡi dao rạch một vết rách nho nhỏ, mơ hồ làm đau.

Khẩn trương quá rồi. Lâm Dật Nhân cúi đầu cười một tiếng, không bật đèn mà ra khỏi phòng. Muốn làm gì, cô cũng có vài phần mờ mịt. Hay cho mình một ly nước lạnh đi, thanh tỉnh đối mặt; hoặc là cho mình một ly rượu đỏ a, say bí tỉ một lần.

Đèn phòng tắm không hiểu sao được bật lên, vẫn còn là mùa đông ánh đèn trên trấn sưởi ấm nhà tắm. Ánh sáng màu cam mạnh xuyên thấu qua kính mờ, phản chiếu lên cửa phòng tắm bên ngoài một mảnh ấm áp.

Sợ quấy rầy đến Triệu Trăn, Lâm Dật Nhân từng bước rón rén đi tới trong vùng bao phủ của ánh đèn ấm áp, lại nghe được trong phòng tắm có tiếng động kỳ quái, tựa hồ là tiếng nghẹn ngào nho nhỏ, nghe kỹ hơn là tiếng thở dốc nặng nề, cùng tiếng gió thổi nửa đêm, từng chút tiến vào tai.

Lâm Dật Nhân trong lòng căng thẳng, dùng sức kéo cửa, lại phát hiện cửa bị cài chốt bên trong.

"Triệu Trăn!" Lâm Dật Nhân đập cửa thật mạnh: "Triệu Trăn!"

Không trả lời. Xuyên thấu qua kính mờ trên cửa cũng không nhìn thấy bóng người đung đưa, khí nóng phả lên lên cánh cửa.

Khí lạnh dâng lên trong lòng, Lâm Dật Nhân bắt đầu rời cửa, để lấy tường mượn lực đẩy, tiếng then cài kim loại gãy đôi, dọc theo rãnh hung hăng va vào tường

"Triệu Trăn!" Lâm Dật Nhân ở cửa sửng sốt vài giây, la lên phá vỡ không khí ướŧ áŧ đầy máu tươi.

Triệu Trăn ngã bên bồn tắm, ánh sáng màu cam hắt lên gương mặt cô, chân mày nhíu lại trên khuôn mặt vẫn trắng bệch như bức tường. Chỉ có chỗ cổ tay bao phủ bởi màu sắc tươi đẹp, máu dọc theo bàn tay cùng đầu ngón tay lẳng lặng rơi xuống, một giọt lại một giọt tạo thành một mảng hoa yêu diễm trên gạch men sứ.

"Triệu Trăn!" Lâm Dật Nhân phát cuồng liều mạng gọi tên cô, cái tên đã từng cố gắng, tha thiết, toàn tâm toàn ý gọi suốt mười năm.

Thống khổ và hối hận sắp xé toạc cô, mọi thứ đều trong nháy mắt tan vỡ, trần nhà, tường thay phiên nhau sụp đổ, tan vỡ thành từng mảnh rồi thành bụi.

"Triệu Trăn!" Một tiếng hô to, Lâm Dật Nhân từ trên giường giật bắn dậy, lưng lạnh run, ánh mắt kinh hoàng mà ngây ngốc nhìn trước mặt một mảnh đen sì.

Rèm cửa sổ bị kéo lại hoàn toàn, cả phòng giống như một cái hộp bịt kín, không ánh sáng nào chiếu vào được, Lâm Dật Nhân giống như một người mù nhìn chằm chằm mảng đên trước mắt, ngay cả cô cũng không biết mình nhìn gì nữa, cửa màu đậm, vách tường nhợt nhạt, sàn nhà màu đen như vực sâu vậy.

Chậm rãi phục hồi tinh thần lại từ trong ác mộng, Lâm Dật Nhân cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, mồ hôi đã ướt đẫm đồ ngủ.

Triệu Trăn... Nghĩ đến giấc mộng mới vừa rồi, Lâm Dật Nhân môi mấp máy, tựa hồ muốn kêu tên đó, hình ảnh trong mộng xẹt qua não, chớp mắt lại trở nên hoang mang lo sợ. Lâm Dật Nhân xuống giường, muốn vào phòng vệ sinh rửa mặt.

Tư vị bị ác mộng đánh thức khỏi giấc ngủ thật không không dễ chịu, Lâm Dật Nhân cảm thấy đầu đau muốn nứt, vừa gõ nhẹ đầu vừa đi đến toilet, nhưng đột nhiên thấy đèn sáng trong phòng vệ sinh, ngọn đèn màu cam như sương mơ hồ mà phiêu tán, Lâm Dật Nhân có chút hoảng hốt.

Một giây kế tiếp, sắc mặt Lâm Dật Nhân liền biến đổi, chạy về phía toilet.

==========

p/s: Rất may kịp tết, trốn bấy lâu giờ mới ngoi lên. =="

Tính thêm chương mà gặp chuyện zui là khi copy ổ mang về quê thế quái nào lại ko có file truyện này. TT..TT Giờ mần lại.

Đa tạ beta Pepa đã hi sinh tết beta. ^^