Chương 16

Theo con đường Quy Lan chỉ, Lâm Dật Nhân lái xe đến dưới khu nhà của Quy Lan, khu nhà có chút phong cách Châu Âu, tường ngoài dùng gạch hồng nhạt, nhưng không dung tục. Khoảng cách giữa hai lầu cũng tương đối rộng, tầng dưới cùng cũng lấy đủ được ánh sáng.

Dọc đường đi Lâm Dật Nhân lái xe rất ổn định, nhưng nghĩ đến bản thân đang mang Lâm Dật Nhân về nhà, Quy Lan vẫn cảm thấy trái tim trái rung phải lắc thật bất ổn, vất vả bước xuống đất, Lâm Dật Nhân hạ cửa kính bảo Quy Lan dẫn Quy Hải xuống. Quy Lan thở một hơi, lập tức nâng váy bước nhỏ chạy đi.

"Chờ đã." Lâm Dật Nhân hô một tiếng.

"Sao?"

"Có thể do tôi lo điều thừa, nhưng vẫn cần phải nói một tiếng. Lên hỏi Tiểu Hải một chút về nguyên nhân đánh nhau." Lâm Dật Nhân suy tính, đối mặt với người ngoài như mình, lòng tự trọng đứa nhỏ này sẽ phát tác, càng không muốn nói ra.

"Đánh người chính là đánh người. Nó muốn nói thì nói. Không muốn nói, còn có thể bịa lý do cho nó sao?" Quy Lan tự nhận không phải dạng phụ huynh như Song GiangMộng Cáp (tướng Lý Song Giang và ca sĩ nhạc cách mạng nổi tiếng Mộng Cáp, là cha mẹ của Lý Thiên Nhất – bị cáo trong vụ hϊếp da^ʍ chấn động Trung Quốc năm 2013), kiên quyết làm theo nguyên tắc "con mình làm sai phải do chính mình giáo huấn.

Lâm Dật Nhân nở nụ cười. Quy Lan nếu không phải là bao che khuyết điểm thì sẽ không giấu Tiểu Hải ở nhà, bản thân đi đối mặt với phụ huynh vô lý kia, cô giải thích: "Vừa rồi tôi xem người đàn bà kia, ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy cô có chút không yên lòng. Hơn nữa dường như sợ cô tới gần, đoán chừng con bà ấy đã nói gì với bà ấy, sợ cô tra hỏi. Đương nhiên, cũng có thể là tôi đa tâm, nhưng dù sao có hỏi một câu vẫn tốt hơn."

Quy Lan trầm mặc một chút, mím môi gật đầu.

Khi dần tiến gần đến cửa, Quy Lan thả nhẹ bước chân, giảm nhẹ âm thanh giày cao gót. Không biết tại sao, cô đột nhiên có chút không biết làm thế nào.

Đem chìa khóa tra vào ổ khóa, cửa từ từ mở ra, khung cảnh trống rỗng không người quen thuộc.

Quy Lan vừa định gọi một tiếng, Tiểu Hải từ trong phòng đi ra, vẫn mặc quần áo hôm qua, u sầu liếc mắt nhìn Quy Lan, từ từ đi tới cửa, chậm rãi đổi giày.

Quy Lan xoa nhẹ bàn tay, cau mày hỏi: "Tiểu Hải... Tại sao lại..."

"Chị." Cậu ngẩng đầu, "Xin lỗi."

Quy Lan đi phía trước, Quy Hải đi phía sau, Lâm Dật Nhân cất laptop trong tay, mời Quy Hải lên xe.

Trong mắt Quy Hải hơi nghi hoặc một chút, vẫn nói "Cám ơn" rồi leo lên xe. Quy Lan cùng cậu ngồi đằng sau. Lâm Dật Nhân thấy hai chị em dáng vẻ trầm mặc, biết là gì cũng hỏi không được, Quy Hải mang cặp sách bộ dạng vẫn còn mâu thuẫn.

Trên đường, Quy Hải đυ.ng đυ.ng cánh tay Quy Lan, cẩn thận hỏi: "Phải đền nhiều tiền lắm hả chị?"

Quy Lan liếc một cái nói: "Em cũng biết hả"

"... Làm sao bây giờ..." Mặt Quy Hải lập tức đỏ.

Cũng may, coi như là còn chút lương tâm. Quy Lan nguýt cậu một cái, giọng dịu xuống: "Không có chuyện gì, xong rồi."

"A?"

Quy Lan ăn nói lung tung: "Mượn anh rể em."

Xe đột nhiên bị lắc dữ dội, thân thể hai chị em theo quán tính nhào tới trước, sau đó lập tức nghe được âm thanh tỉnh táo của Lâm Dật Nhân: "Xin lỗi, có chướng ngại trên đường."

Quy Lan lau mồ hôi, quả nhiên nói dối cũng cần đầu óc, dĩ nhiên đã quên đương sự cũng đang có mặt.

"Ah..." Quy Hải như có điều suy nghĩ cúi đầu, đại khái là tưởng tượng đến người anh rể giàu có hư ảo chưa từng gặp mặt kia.

"Chị."

"Hả?" Quy Lan nghiêng đầu.

Quy Hải vẻ mặt thành khẩn nói: "Em cảm thấy anh rể này rất tốt. Không bằng liền quyết định đi!"

Sau đó, xe lại chợt rung chuyển. Quy Lan cực kỳ nghiêm khắc cú vào đầu Quy Hải, trên chiếc xe loạng chòa loạng choạng truyền ra một tiếng hét thảm.

Khó khăn trập trùng mới đến trường học, Quy Hải cảm thấy với vẻ ngoài nghiêm túc đáng tin của bạn chị, tài lái xe lại thực sự không đáng tin.

Quy Lan kéo Quy Hải trực tiếp chạy vội lên phòng hiệu trưởng. Lâm Dật Nhân từ cửa sổ xe nhìn theo, đập vào mắt là nền đất xám trắng, thỉnh thoảng một hai chiếc lá rơi xuống, Quy Lan vừa đi, vừa nghiêm khắc trách mắng Quy Hải, xa xa là bầu trời lam xám. Đóng cửa sổ xe, mở máy vi tính xách tay, mở email, tiếng gió thổi cách cửa kính càng thêm trống rỗng truyền đến tai.

Hiệu trưởng đã qua trung niên, bụng bia có chút phúc tướng, một thân veston ăn mặc rất có phong thái bách gia bục giảng (có thể là phong thái một nhà giáo), trên đầu là một mảng lục địa rộng lớn nằm giữa (ý là đầu hói), xung quanh chỉ chừa mấy cây cỏ dại. Ngược lại tam giác nhãn, khóe mắt rủ xuống, khi mắt liếc nhìn hai chị em chỉ không cụp xuống.

Quy Hải vẫn là thái độ cũ, cứng cổ đỏ mặt vô cùng có khí thế mà nhượng một cái tiếng "Không nói", giống như anh hùng chuẩn bị hi sinh. Quy Lan kích động muốn mắng người, nhưng ở trước mặt hiệu trưởng chỉ có thể nén xuống, lén làm chuyện xấu mà véo tay Quy Hải: "Mau nói xin lỗi."

Quy Hải nhịn đau cắn răng, không nói một lời lui về phía sau một bước, nhìn chằm chằm mặt đất giống như có thể nhìn thủng ra một cái hang.

"Hỏi em vì sao đánh người cũng không nói, xin lỗi cũng không nói. Em giày vò ai vậy Quy Hải!" Quy Lan một bước đi tới, dắt Quy Hải đến trước mặt hiệu trưởng, hung dữ nhìn cậu chằm chằm.

"Em đứa trẻ này!" Hiệu trưởng ngồi trên ghế, quan sát Quy Hải từ trên xuống dưới, "Đánh lộn ẩu đả là vi phạm kỷ luật nghiêm trọng, phải nhớ lỗi nặng có thể bị cưỡng chế đuổi học em biết không?"

"Thầy hiệu trưởng." Quy Lan trong lòng chợt động, cả người như bị một câu nói nhẹ nhàng mà vứt đi, vội vã cười làm lành, "Đứa nhỏ không hiểu chuyện, ngài tính toán với nó làm gì."

"Thái độ nhận sai cũng rất tệ!" Hiệu trưởng nhíu lông mày, "Tôi khuyên các vị vẫn là nghỉ học đi! Nghỉ học so với việc bị khai trừ vẫn dễ coi hơn."

"Nghỉ thì nghỉ!" Quy Hải đột nhiên đỏ mặt tía tai mà rống lên một câu, khiến Quy Lan và hiệu trưởng giật nảy mình.

Quy Lan tát một cái, dùng sức quạt một cái sau ót Quy Hải, nắm lỗ tai cậu dùng sức rống vào tai: "Quy Hải em lập lại lần nữa thử xem!"

Hiệu trưởng ngẹo nửa há miệng hừ lạnh một cái.

"Người nào không có một tuổi trẻ khinh cuồng. Khi còn bé phạm sai lầm, cũng nên cho một cơ hội sửa sai đúng không." Quy Lan thả nhẹ thanh âm, thở dài, viền mắt có chút hồng.

Hiệu trưởng cương mặt đánh thái cực: "Có sai lầm có thể phạm, có sai lầm không thể phạm!"

Một đến hai đi, Quy Lan cũng coi như mò thấy ý của hiệu trưởng, khai trừ nhưng ngoài miệng nói một chút, bất quá chỉ là chết sống không buông. Quy Lan cắn môi, nói với Quy Hải: "Em trước hết lên xe nghỉ ngơi một chút. Chị nói chuyện rõ ràng với hiệu trưởng."

Quy Hải bình thường ngang ngạnh lại như ngỗng trời rụt cổ một cái, nhìn ánh mắt Quy Lan có chút không yên lòng có chút run rẩy. Hiệu trưởng nhìn Quy Lan, lại nhìn Quy Hải, gật đầu đồng ý.

Lâm Dật Nhân đang nhìn chằm chằm email, chân mày nhíu lên chặt, mắt phản chiếu ánh sáng máy tính.

"Em tại sao trở lại?" Lâm Dật Nhân thấy Quy Hải trở ra, khép máy vi tính lại. Quy Hải bộ dạng uể oải, đế giày kéo lê trên mặt đất phát ra tiếng, giống như dưới bàn chân kéo lê một chiếc lá.

Quy Hải trẻ người non dạ, cũng không phải hoàn toàn không hiểu, hiểu được việc cực nhỏ này làm cho cậu bực bội rồi phát sinh xung đột thì sẽ như vậy. Lâm Dật Nhân mấy phen quay đầu nhìn Quy Hải ngồi phía sau, ý đồ dò xét biểu hiện rất rõ ràng, sự bực bội lập tức tìm được mồi lửa, hết lần này đến lần khác lại bị trói buộc trong xe, phát tiết không ra.

Lâm Dật Nhân nghe Quy Hải thở phì phò thở hổn hển, cảm thấy buồn cười, cũng không cố kỵ liền hỏi: "Chị em còn ở phòng hiệu trưởng thương lượng sao?"

Quy Hải ngẩng đầu liếc nhìn nàng một cái, lại cúi đầu.

"Em chịu nói ra nguyên nhân đánh nhau, chịu nói lời xin lỗi, chuyện này đã xong rồi, hà tất để cho chị em khó khăn như vậy."

"Chị không hiểu." Quy Hải nặng nề mà nói.

"Chị không hiểu?" Lâm Dật Nhân cười khẽ, "Chị không biết nguyên nhân chuyện này, chỉ biết là em muốn động thủ thì phải có trách nhiệm."

Quy Hải không đáp, cách nửa thước khoảng cách, Lâm Dật Nhân nghe được cậu thở phì phì, hiển nhiên là phát cáu, cười lại thêm hoả dược vào: "Em biết chị em ở phòng hiệu trưởng nói gì sao?"

"Ai cần chị lo!" Quy Hải tức giận hô một câu, lúc muốn đứng lên đầu đυ.ng phải nóc xe, lại nặng nề rơi xuống chỗ ngồi mềm mại trên xe.

Lâm Dật Nhân nở nụ cười, cái cười này không tính là cười, từ trong lỗ mũi hừ ra chút khí, cô quay đầu nhìn Quy Hải, khuôn mặt ngược lại thật sự là hàm chứa cười, khóe môi cũng vểnh lên, ung dung phun ra một câu: "Chị cảm thấy không đáng cho chị em."

Quy Lan trên trán đổ chút mồ hôi, câu chuyện đã đỡ ngoằn nghoèo hơn, đối diện lão già bất động thanh sắc kéo ngăn kéo ra, tiền không vang lên tiếng nào đều bị bó lại bỏ vào, còn làm bộ dạng do dự, thực sự ghê tởm.

"Hiệu trưởng... Tiểu Hải còn nhỏ không hiểu chuyện, tuổi dậy thì trẻ con có chút xung động cũng có thể lý giải mà!" Quy Lan cắn răng nói lòng vòng.

"Tôi thấy, việc này a, trường học chắc chắn tận lực đem chuyện đè ép xuống. Dù sao cũng là học sinh tốt, chúng tôi cũng không muốn cắt đứt con đường của em ấy."

"Vâng, trường học nhất định là vì học sinh lo nghĩ, chúng tôi đều biết." Quy Lan đáp.

"Chỉ là!..."

Nghe được cái này "Chỉ là", Quy Lan trong lòng trầm xuống, tiện đà lại có ngọn lửa vọt lên, muốn xông tới tóm lấy tóc của ngốc tử kia nghiêm khắc mắng một trận, trong lòng nghĩ như vậy, nói cũng cực kỳ không nhịn được thốt ra: "Còn có thể là! Sủa cái gì đó!"

Quy Lan che miệng, đem còn ba chữ "Lão hói đầu" dư lại ngăn chặn.

Hiệu trưởng cũng mộng.

Quy Lan lúng túng kéo khóe miệng, cùng hiệu trưởng mắt lớn trừng mắt nhỏ. Đúng lúc này tiếng gõ cửa vang lên.

Cửa mở rộng, Lâm Dật Nhân trực tiếp đứng ở cửa, trên mặt ôn hoà.

Sắc trời đã bắt đầu tối sầm, theo Lâm Dật Nhân trở về xe Quy Lan không phục lắm, đầu năm nay, quả thật là thiên hạ không việc khó, chỉ sợ kẻ có tiền. Quy Lan luôn cảm thấy, bước ngoặt bắt đầu khi phát hiện danh thϊếp của Lâm Dật Nhân.

"Tôi thấy bảng tuyên truyền của quý giáo, cũng nghe nói gần nhất mỗi bên trường học đều có hoạt động tuyên truyền, thực sự là rất tốt, phổ biến luật cho học sinh, là vì nền tảng tương lai của xã hội thôi."

Quy Lan trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Lâm Dật Nhân hàn huyên cùng hiệu trưởng trong chốc lát, cuối cùng nhờ Lâm Dật Nhân mở toạ đàm miễn phí cho trường học, và Quy Hải trở lại trường học lên lớp vui vẻ kết thúc.

Nếu nói là toạ đàm miễn phí có thể tiết kiệm cho ttrường học bao nhiêu tiền, ngược lại cũng không bao nhiêu, trọng điểm ở chỗ hiệu trưởng muốn lấy danh thϊếp của Lâm Dật Nhân, kết giao nhân tài này là thật. Nhiều bạn bè nhiều đường đi, ở trong xã hội mạc ba cổn đả (Miêu tả việc làm khó khăn cùng với thái độ bất khuất) lâu, gặp phải hạng người gì nên nhường một chút nên kết giao một chút, tự nhiên nhất thanh nhị sở (cực kỳ rõ ràng). Đây là giải thích của Lâm Dật Nhân.

Quy Lan người quen biết cũng nhiều, gặp cũng nhiều, giao tiếp xã hội cũng có một bộ, có lẽ đều là quan hệ giao dịch cơ bản, xã hội loài người vốn có tham vọng, đạo lý là phải cho đi trước, cũng không thể hãm sâu vào.

"Nói trắng ra, chính là hắn cảm thấy cô có thể lợi dụng, nhường cô chút, hắn cảm thấy tôi vô dụng, liền không nể mặt tôi, biến tướng vơ vét tài sản thôi." Quy Lan sau khi nghe Lâm Dật Nhân giải thích xong, ném cái nhìn xem thường, sâu sắc mà tổng kết nói.

Lâm Dật Nhân chỉ mỉm cười, không trả lời.

Quy Hải vẫn ngồi sau xe sinh hờn dỗi, nghe xong đối thoại của hai người, biểu tình phẫn hận như vừa bị xáng một bạt tay. Quy Lan quét mắt nhìn cậu một cái, mở cửa ngồi kế bên tài xế. Quy Hải thân thể hơi hơi run rẩy, nhìn về phía Quy Lan trong mắt đầy sự thất vọng cùng không cam lòng, như là oán Quy Lan nhường nhin, oán người chị này khuất phục làm hắn ấm ức, lên tiếng nói: "Chị, chị thay đổi rồi."

Quy Lan không trả lời, thần sắc nhàn nhạt ngáp một cái, như là vô cùng mệt mỏi.

Lâm Dật Nhân lái xe chạy đến lầu dưới ký túc xá. Quy Lan nhìn bộ dạng của Quy Hải, cũng cảm thấy kìm nén sự khó chịu dữ dội, chỉ mắt nhìn thẳng ngồi đó, bình thản dặn dò một câu: "Cùng bạn học ở chung cho tốt, tốt nhất nói lời xin lỗi."

"Biết rồi, xin lỗi thôi chứ gì!" Quy Hải rống lên một câu, rất nhanh mở cửa xe lại đóng sập cửa, nhấc cặp sách từng bước một đi lên lầu ký túc xá.

Quy Lan không nói một lời nhìn theo, ánh sáng mặt trời chiều nhàn nhạt hiện ra trước mắt. Chờ thân ảnh của Quy Hải đi khuất, Lâm Dật Nhân chậm rãi nổ máy xe, mắt nhìn về cua quẹo phía trước, lơ đãng hỏi: "Đáng giá sao?"

Quy Lan nở nụ cười, cánh tay đang vòng quanh giãnra, thân thể mệt mỏi ngửa ra sau, mềm nhũn dựa vào ghế: "Làm gì có chuyệnđáng giá hay không."

=============

p/s: Chương mới đã đc edit. Hẹn gặp lại ở c17. ^^