Chương 12

Về nhà.

Nhưng khi Lâm Dật Nhân bật đèn lên, nhìn căn nhà trống trải, chỉ đột nhiên phát hiện, gia đình ấm áp giản đơn kia đã mất.

Mặt kính thủy tinh phản chiếu hình ảnh mờ nhạt của chính mình, không phải đường nét đậm màu. Ảnh chụp treo trên tường, tựa hồ đang nhắc nhở một ít chuyện đang phai mờ, nhắc nhở, hai người kia đã từng như hình với bóng, dính chặt như một thể, không thể tách rời.

Chính là dựa vào những hồi ức này mới kiên trì đến vậy.

Lâm Dật Nhân nhìn quanh căn phòng mấy lần, dứt khoát cầm khăn lau, mở ti vi, vừa xem tin tức, vừa tỉ mỉ lau đi bụi bậm mỗi chỗ trong phòng.

Cô phải đợi Triệu Trăn trở về.

Đa số người đều biết làm một việc phân tán lực chú ý, giảm thiểu sự khó chịu trong việc chờ đợi, nhưng Lâm Dật Nhân không như vậy. Tủ đựng rượu, bàn, hộc tủ, đồ trang trí đều lau qua một lần, sau đó Lâm Dật Nhân ngồi xuống, yên yên ổn ổn dựa vào sofa, không nhúc nhích chờ đợi, giống như có một tĩnh vật trong căn phòng có chút vắng vẻ đó.

Trong yên tĩnh, cứ như vậy một khắc hai khắc, Lâm Dật Nhân hy vọng đồng hồ trên tường sẽ quay ngược thời gian, có thể chầm chậm trở về một ít thời gian trước, cứu vãn một vài việc.

Lâm Dật Nhân đã rất khó nói ra, đã bao lâu không có nói chuyện tốt lành cùng Triệu Trăn. Sau khi Triệu Trăn một thân chật vật trở về bên cạnh Lâm Dật Nhân, mặc kệ cô nói gì, Triệu Trăn đều có thể kéo vụ án váo, kết thúc tất cả đề tài. Vụ án kia trong mắt Triệu Trăn đầy phẫn hận, giọng giễu cợt hết lần này đến lần khác nhắc tới, gắng gượng vạch ra khoảng cách giữa hai người.

Nếu như không có vụ án, sẽ như thế nào đây? Lâm Dật Nhân nhìn tấm hình kia, hai người tóc đen đứng sát nhau, tựa hồ từng sợi có thể chạm vào đáy lòng.

Triệu Trăn bề ngoài tuy nhu nhược, tính tình lại rất hiếu thắng, nhận định chuyện gì dù giá cao cỡ nào, cũng vắt ra một hơi thở.

Vốn Triệu Trăn làm trong công ty thiết kế thời trang, thiết kế một ít phục sức dân tộc phong. Công ty lấy chủ đạo sườn xám Trung Quốc làm trang phục chủ đề cho triển lãm hoạt động, hấp dẫn nhà đầu tư trong ngoài nước. Vì tiếng Pháp rất tốt, Triệu Trăn thay mặt công ty tiếp một khách người Pháp. Đó là một phu nhân Pháp tiêu chuẩn, trong lòng ôm một con chó quý, lông xoăn xoăn, chóp mũi đen sáng choang hạt trân châu xuyết lớn giữa ngực của phu nhân.

"Xin lỗi, bà có thể để thú cưng của bà ở ngoài không?" Triệu Trăn đứng yên ở cửa phòng trưng bày, chỉ vào chú chó phu nhân ôm trong lòng nói, tiếng Pháp lưu loát dễ nghe.

Quý phu nhân siết chặt vòng tay ôm chó: "Cô đang nói đùa sao?"

"Không phải. Lông chó trên người dễ dính vào quần áo. Chúng tôi sẽ sắp xếp nhân viên làm việc thay bà trông nó.

"Mấy người nói bảo bối của tôi hả?" Phu nhân thét chói tai, nghiêng thân ôm chó cưng vào lòng bảo vệ nó, "Các người mơ tưởng đυ.ng vào cục cưng của tôi, tôi không xem nữa."

Triệu Trăn sắc mặt trầm xuống, chủ quản ở bên nháy mắt với cô, bước chân ngắn chạy tới, cười rạng rỡ: "Không sao không sao, bé cún đáng yêu vậy mà. Mời bà vào xem triển lãm! Đợi lát nữa chúng tôi còn vì bà mời một người mẫu xuất sắc." Nói khom người xuống hướng về chó cưng làm mặt quỷ khó coi, quý khách chó ra vẻ sủa hắn hai tiếng, lại bất mãn dùng chóp mũi chui vào lòng phu nhân.

Phu nhân mũi vểnh lên trời mà hừ một tiếng, ôm chó thản nhiên tiến vào. Chủ quản đẩy đẩy Triệu Trăn: "Cô nhìn cô xem, chó nhìn một chút không được sao. Còn không đuổi theo."

Đêm đó lúc Triệu Trăn vùi đầu trong lòng Lâm Nhàn nói chuyện này, vui vẻ cười khanh khách không ngừng, hô to phu nhân kia là cực phẩm.

"Em nói gì cơ?" Lâm Nhàn đem Triệu Trăn ôm chặt chút, hỏi.

Triệu Trăn cười đến cả người đều đã hổn hển, kéo lỗ tai Lâm Nhàn qua, nói tiếp.

"Quần áo này thật kỳ quái." Quý phu nhân sờ một cái sườn xám trắng đế sen hồng, "Nhìn thật chật, làm sao mặc vào đây?"

Triệu Trăn mới vừa nãy thấy rõ ràng tay vừa sờ vào quần áo của bà ta bị đầu lưỡi hồng của chó liếʍ vài cái!

"Đây là hoa văn kỳ quái gì vậy?" Phu nhân chỉ vào sườn xám hoa văn màu tím hỏi.

"Tình vợ chồng." Triệu Trăn đáp, "Màu tím là thân cây, hai thân cây hợp sinh thành một chỗ, gọi là tình vợ chồng. Hoặc là cây tương tư, cây phu thê, ví như phu thê ân ái."

"Cách nói này thật nực cười? Nào có vợ chồng quấn quýt giống như cây vậy chứ? Cô không nói, tôi còn tưởng rằng hoa văn này là cái cây gì đó." Quý phu nhân cười rộ lên.

Triệu Trăn liếc nhìn bà ta, khóe môi hơi cong pha chút hài hước.

Tựa hồ là vì báo thù cho chó yêu, tựa như coi rẻ khuôn mặt cao ngạo của Triệu Trăn, phụ nhân kia nhân tiện xoi mói càng lúc càng lợi hại.

"Không có bộ nào hợp mắt."

"Mấy thứ này cũng có người mặc?"

"Câm miệng." Trầm mặc nửa buổi Triệu Trăn lạnh lùng lên tiếng.

"Cái gì?"

"Bảo bà câm miệng." Triệu Trăn lẳng lặng liếc nhìn phu nhân, khoanh tay lại, trong mắt yên tĩnh đều là kiêu ngạo cùng kiên trì.

"Sau đó thì sao?" Lâm Nhàn hỏi, "Thật đúng là chuyện em có thể làm ra."

"Trong đó nhiều đồ là do em thiết kế." Triệu Trăn cắn răng nói, "Em đây gọi là thà làm ngọc vỡ chẳng làm ngói lành. Nhìn bà ta dốt nát lại tự đại ngu xuẩn, chẳng lẽ muốn em giống như con chủ quản nhỏ lùn kia đi lấy lòng bà ta?"

"Đương nhiên không thể." Lâm Nhàn nở nụ cười. Cô biết Triệu Trăn, thiết kế của Triệu Trăn đều bị em ấy xem là trân bảo không cho làm bẩn, em ấy bảo vệ tác phẩm của mình như đứa trẻ vậy.

"Cho nên --" Triệu Trăn nở nụ cười.

"Ừ?"

"Cho nên em thất nghiệp." Triệu Trăn cười đến cử trọng nhược khinh (nâng vật nặng như nâng vật nhẹ), "Chị phải nuôi em."

"Cầu còn không được." Lâm Nhàn khẽ hôn trán Triệu Trăn một cái, "Em hãy ngoan ngoãn ở nhà làm hiền thê cho chị."

Triệu Trăn lớn tiếng "Ừ" một cái, một chữ không có cơ sở lộ ra nhiều ý cười, uốn éo người dựa gần hơn, vùi mặt vào cổ Lâm Nhàn, hô hấp cùng dung hòa.

"Tay." Triệu Trăn đột nhiên đỏ mặt bắt lấy móng vuốt trượt vào đồ ngủ của mình, tức giận ném cái móng vuốt đó về nơi nó nên ở.

Đôi mắt Lâm Nhàn đen láy lung linh uyển chuyển, cười hư hỏng.

"Lộn xộn nữa là..." Triệu Trăn thở phì phò trừng mắt liếc cô.

Cái nhìn kia không có nửa điểm uy hϊếp, Lâm Nhàn theo trêu chọc không chịu ngộ ra: "Cái chứ? Cắn chị sao?"

Triệu Trăn vô tình ném cho cái nhìn xem thường, xoay người ngủ.

Lâm Nhàn áp sát tới, từ phía sau lưng ôm cô.

Đêm, giống như một tấm võng lớn bao phủ lấy hai người, chặt chẽ đến mức hoàn toàn không có một khe hở.

Đương nhiên, ngày thứ hai khi tờ mờ sáng Triệu Trăn đã ra ngoài kiếm việc làm, Lâm Nhàn bất đắc dĩ nhìn cô sáng sớm đã dậy chuẩn bị, quả thực ngại nói tối qua mình làm một đêm mộng đẹp "Trong nhà có bà nội trợ."

Tính tình của Triệu Đạt làm Lâm Nhàn vừa yêu vừa hận. Ôn nhu cẩn thận, cũng kiên cường cố chấp.

Thà làm ngọc vỡ chẳng làm ngói lành.

Không ai hiểu rõ Triệu Trăn hơn Lâm Dật Nhân. Ngày đó Lâm Dật Nhân trốn ở trong xe hút rất nhiều thuốc, tưởng tượng thời khắc này vị trí người biện hộ có lẽ chẳng có một bóng người. Khi ấy cô đã sớm dự liệu được hậu quả, nhưng cô vẫn lựa chọn như vậy.

Làm xong chuẩn bị gánh chịu hết mọi hậu quả, có thể không làm luật sư, chỉ cần Triệu Trăn có thể giận. Nhưng Lâm Dật Nhân còn có tâm cơ, biết rõ sẽ bị Triệu Trăn hận đến không cách nào cứu vãn, Lâm Dật Nhân vẫn còn một chút may mắn, vì Triệu Trăn yêu cô, sẽ không rời khỏi cô.

Cô thắng, tất cả mọi thứ cô suy đoán đều thành thật. Nhưng kết cục là phá nát tất cả.

Một hồi chuông cắt đứt tâm tư, Lâm Dật Nhân nhìn tên Quy Lan, do dự một chút, nhấn nghe.

"Kia... Lâm Dật Nhân. Cô có rảnh không? Tôi muốn nhờ cô giúp một chuyện." Âm thanh Quy Lan do do dự dự truyền đến, nhỏ đến có chút không rõ.

Lâm Dật Nhân nhìn nhìn ngoài cửa sổ, Triệu Trăn còn chưa về, cô có chút cả hai đều khó chọn.

"Chào buổi tối, sao? Tôi còn chút chuyện."

Lâm Dật Nhân nghe được Quy Lan thở phào nhẹ nhõm: "Vậy tốt, tôi đến đâu chờ cô đây?"

"Khách sạn."

Cúp điện thoại.

Từ từ, trên tường hiện lên một tầng hoàng hôn thật mỏng, trong ánh sáng màu trắng dung hòa, như là bị ánh bụi kim sắc lơ lửng thổi tan đi.

Lại sau đó, phía ngoài đường đèn sáng lên, sao sáng thưa thớt, ánh mắt lưu chuyển ra ôn nhu.

Gió thổi cửa sổ, truyền đến một tiếng gào thét. Lâm Dật Nhân quay đầu nhìn, mới phát hiện trăng khuyết đã treo cao. Dần dần có chút ngồi không yên, Quy Lan có lẽ đang đợi.

Lâm Dật Nhân từ đáy lòng không muốn để người đợi chờ lâu mất thời gian như vậy, nhưng tâm tư tựa như trăng lạnh, đã như trăng xa nhìn cửa sổ khách sạn. Giọng của Quy Lan trong điện thoại không đúng lắm.

Lâm Dật Nhân nhìn kim giây, chờ nó quay hết một vòng hoàn chỉnh trở về vị trí ban đầu, cô đứng dậy, chạy đi gặp Quy Lan.

Việc đời chính là trùng hợp như vậy, chân trước vừa đi, chân sau lại đến, chờ đợi một hồi lâu vô ích, lại còn trách trời duyên phận nông cạn. Lâm Dật Nhân vừa mới lái xe được vài bước, điện thoại Triệu Trăn gọi tới.

Điện thoại liên thông, Triệu Trăn trầm mặc đã lâu, chỉ mở miệng nói câu đầu tiên: "Trễ vậy rồi còn đi đâu?"

"Sao em biết chị muốn đi ra ngoài?" Lâm Dật Nhân hỏi lại.

Giọng Triệu Trăn có chút khàn khàn cùng mệt mỏi: "Em thấy chị."

"Chờ chị về rồi nói với em. Chị muốn cùng em nói chuyện đàng hoàng." Lâm Dật Nhân đánh tay lái, chậm rãi chạy xe.

Triệu Trăn dừng một chút, hỏi: "Chị muốn nói gì?"

Lâm Dật Nhân nghe ra giọng Triệu Trăn có khẩn trương, không khỏi nhếch nhếch mép: "Không có gì, nói chuyện phím thôi. Nếu như chưa ăn cơm tối, trong tủ lạnh có bánh sủi cảo đông lạnh, trong ngăn kéo điện thoại có thức ăn ngoài."

Triệu Trăn nói một tiếng, "Em vẫn chưa quên", cúp điện thoại.

Vậy rất tốt. Lâm Dật Nhân nghĩ.

Ánh trăng chiếu xuống đường, Lâm Dật Nhân lần đầu cảm thấy nhà đến khách sạn không xa. Quy Lan đưa lưng về phía cửa, nghiêng đầu gục xuống bàn, ngọn đèn lay động, che đậy tấm lưng nhỏ của cô.

Lâm Dật Nhân cho là cô ngủ, nhẹ nhàng bước vào, bước chân nhè nhẹ chạm trên mặt đất, hô hấp yên tĩnh nhón chân.

Mới vừa chạm tới bả vai Quy Lan, mỹ nhân liền tỉnh, gò má còn đặt trên cánh tay, chớp mắt cùng cô bốn mắt nhìn nhau.

"Xin lỗi đã tới chậm." Lâm Dật Nhân nhẹ giọng nói.

"À, không sao." Bộ dáng Quy Lan rất kỳ quái, thân thể cương cứng rất mất tự nhiên, mới vừa chạm phải ánh mắt của Lâm Dật Nhân liền cúi đầu lui về phía sau, liếʍ liếʍ môi, giống như nghẹn rất nhiều lời không nói ra miệng.

Lâm Dật Nhân bỗng nhiên đưa một tay ra, nắm được cái gì, cười khẽ một tiếng: "Xem ra cô đợi khá lâu rồi, còn là chờ ở bên ngoài." Nói xong, từ bên Quy Lan bắt lấy một mảnh lá nhỏ. Lâm Dật Nhân không biết là lá cây gì, mảnh nhỏ thật dài, mang theo màu xanh nhạt, mà cô nhớ rõ loại lá cây này rơi ngoài khách sạn không ít, cô gái này hẳn là đứng bồi hồi bên ngoài đã lâu.

Lâm Dật Nhân ngồi xuống nhìn thẳng cô, lẳng lặng đợi cô một hồi. Mắt Quy Lan rũ xuống, chỉ cảm thấy trên mặt có chút nóng, len lén liếc nhìn biểu tình bình tĩnh của Lâm Dật Nhân: "Tôi..." không có khả năng thành công, chôn chặt ở chữ đầu tiên, liền loại bỏ đoạn dưới.

Có gì chặn ở yết hầu. Trong nháy mắt ngay cả mở miệng hô hấp cũng khó khăn hơn bình thường.

Mặc dù trước đó bản thân đã chuẩn bị tâm lý vẹn toàn, thế nhưng trong dự liệu, vẫn không cách nào mở miệng cầu xin người này.

"Quên đi. Không có gì." Quy Lan thật vất vả thở ra một hơi, như trút được gánh nặng vậy, tư thế buông bỏ căng thẳng, an nhiên cười cười, sau đó xoay chuyển ánh mắt, có chút giảo hoạt thiêu mi nói, "Nhớ cô."

Lâm Dật Nhân nheo mắt lại, ngọn đèn mờ nhạt hợp thành một mảnh trong mắt, sâu không lường được, cô nâng cằm Quy Lan lên, nhìn chằm chằm mắt cô không cho cô có đường có thể trốn, thanh âm trầm thấp như mê hoặc: "Muốn cầu xin tôi chuyện gì?"

- ----

Xen vào thẻ sách:

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

- Loại văn này... Hảo tâm chua xót... Lại nói tiếp đều là nước mắt.

- Bởi vì luận án có xen kẽ hồi ức, sợ nhầm nên họ Lâm sử dụng hai tên

Phi... Nhưng thật ra là sau lại phát hiện tên Lâm Dật Nhân khó đọc quá lạiđàn ông, bỗng nhiên không thích nữa...