Edit: Yuah
Trên đường cao tốc đã xảy ra hàng loạt vụ tai nạn giao thông, con đường phía trước bị tắc nghẽn trong vài phút trước khi xe cộ từ từ bắt đầu lưu thông.
Nhan Hạc Kính tỉnh dậy sau cơn hôn mê, ngạc nhiên nhìn chiếc ô tô bị đâm nát bét bên ngoài cửa sổ, có mấy cảnh sát giao thông đang đứng bên đường, anh chưa bao giờ chứng kiến một vụ tai nạn giao thông nghiêm nào trọng như vậy.
Kỷ Gia Hàm đang ngồi ở ghế phụ lái cầm hai trái quýt sáng loáng đưa cho anh rồi nói: "Ăn chút đồ chua đi để tránh say xe."
Thật ra Nhan Hạc Kính không bị say xe, thậm chí còn sợ chua, nhưng anh vẫn nhận lấy trái quýt, cầm ở trong tay không có lột ra. Anh nghiêng đầu nhìn Tông Dương bên cạnh, vừa lúc Tông Dương đang nhìn hiện trường vụ tai nạn bên ngoài cửa sổ, ánh mắt của họ va vào nhau.
Tông Dương lột trái quýt ra, một mùi vị chua lè sặc mũi lan tràn ở hàng phía sau, Nhan Hạc Kính hơi nheo mắt lại, nhìn Tông Dương lấy xơ quýt ra, sau đó tách một múi đưa đến trước mặt Nhan Hạc Kính, vui vẻ nói: "Ăn thử đi."
Nhan Hạc Kính ăn một miếng, chua đến nổi da đầu tê dại, chấn động từ đầu ngón chân đến não, thậm chí mí mắt còn giật giật, nhưng anh kìm lại được, nói dối một cách rất tự nhiên: "Ngọt thật, cậu mau ăn thử đi."
Sau khi nhìn thấy cơ mặt của Tông Dương run lên, cuối cùng Nhan Hạc Kính cũng bật cười to, nói đời này anh chưa bao giờ ăn trái quýt nào chua như vậy, cảm giác dạ dày anh đều bị chua xoắn hết cả lên.
Kỷ Gia Hàm quay lại nói: "Lố như vậy luôn hở?"
"Gia Hàm, em thích ăn chua như thế, chắc trong bụng là con trai nuôi của anh đó."
Kỷ Gia Hàm xoa xoa cái bụng vẫn còn chưa nhô lên của mình, vẻ mặt vô cùng hạnh phúc nói: "Nhưng em muốn có con gái cơ."
Thương Ứng đang lái xe, nghe vậy thì nói: "A Dương, anh nhớ khi cô út mang thai em, hình như cô rất thích ăn chua, còn khi mang thai Tiểu Yến cô có thích ăn cay không?"
Tông Dương trả lời một câu: "Em không nhớ rõ.", lộ ra một loại biểu cảm không vui vẻ cũng chẳng đau buồn, dựa đầu vào cửa kính xe.
Nhan Hạc Kính nhìn chăm chú vào đôi mắt nâu của Tông Dương, dưới ánh mặt trời dường như còn nhạt hơn.
Trước lúc lên đường cao tốc, Thương Ứng phát hiện mình quên lấy quà cho cha nên họ đã quay về nhà để lấy quà.
Lúc đến thành phố An thì trời đã rất muộn rồi, mẹ của Thương Ứng liên tục gọi điện giục họ về nhà trước, sau đó trực tiếp cho họ về khách sạn, sau nhiều lần thay đổi điểm đến, cha mẹ của Thương Ứng vẫn là để họ về nhà trước.
Mẹ của Thương Ứng đứng ở trước cửa đón bốn người họ. Bà ấy mặc một chiếc sườn sám ngắn tay màu lục đậm cùng với họa tiết hoa sẫm màu, tóc bà búi cao, trên cổ và vành tai đeo trang sức làm bằng ngọc trai, Nhan Hạc Kính kêu một tiếng "cô", anh nhớ rằng mẹ anh cũng có một bộ sườn xám tương tự.
Kỷ Gia Hàm nắm lấy cánh tay bà, bà oán trách liếc nhìn Thương một cái: "Hôm nay là ngày quan trọng như vậy của cha anh, thế mà còn không biết về sớm một chút?".
Thương Ứng cười cười xin lỗi: "Là con sai, con đi tạ tội với cha liền đây."
Cha của Thương Ứng ăn bận chỉnh tề đang đợi trong nhà, tóc của ông rất nhiều, nhuộm thành một màu đen bóng, khuôn mặt rạng rỡ. Ông vui vẻ vỗ vai Nhan Hạc Kính và hỏi thăm tình hình gần đây của anh.
Sau khi đưa quà xong, họ chuẩn bị đến khách sạn. Một chiếc ô tô không đủ chỗ ngồi, vì vậy Nhan Hạc Kính và Tông Dương cùng cha của Thương Ứng gọi một chiếc taxi để đi đến khách sạn.
Trên những con phố của thành phố An, không có quá nhiều người đi bộ, nhà cao tầng cũng ít hơn, đường xá và nhà cửa cứ san sát nhau, nhưng được phủ lên một màu xanh vô cùng đẹp.
Thương Ứng sinh ra ở thành phố An, chắc là mẹ của Tông Dương cũng là người ở thành phố An, như vậy có phải Tông Dương cũng lớn lên ở thành phố An không? Nhan Hạc Kính muốn hỏi Tông Dương một chút, nhưng cuối cũng anh vẫn không nói.
Sau khi xe chạy được một lúc, cha của Thương Ứng đột nhiên hỏi Tông Dương: "Tông Hy và Tông Dật sao rồi?"
Nhan Hạc Kính bị câu hỏi của cha Thương Ứng thu hút, nhìn thoáng qua Tông Dương. Môi Tông Dương hé mở, dừng một chút rồi nói: "Họ đều rất ổn."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Cha của Thương Ứng đột nhiên thở dài, "Mẹ con có trở về gặp các con không?"
Tông Dương có vẻ lơ đễnh, ánh mắt vô hồn, trả lời: "Không có."
"À...em ấy cũng chưa liên lạc với cậu."
Tông Dương không nói gì, cúi đầu.
"Dù sao cũng là người một nhà, cả đời không thể cứ mãi cắt đứt liên như thế được." Cha Thương Ứng dường như trầm tư một lát rồi mới nói: "Vậy cha con thì sao? Vẫn như vậy sao?"
Bên ngoài cửa sổ hiện lên bóng của những nhánh cây dày đặc, ánh mặt trời như thiêu đốt tâm trí. Nhan Hạc Kính không biết mình đang nhìn cái gì bên ngoài cửa số, bên tai chỉ còn lại giọng nói bình tĩnh không chút dao động của Tông Dương.
"Vâng, vẫn như vậy."
Tiếng thở dài của cha Thương Ứng còn nặng nề hơn khi nãy: "Tông Dương, nếu có chuyện gì nhất định phải tới tìm cậu, biết không?"
"Con biết rồi, cậu."
Có rất nhiều khách đến dự tiệc mừng sinh nhật lần thứ 60 của cha Thương ứng, tông cộng có năm bàn, một khung cảnh vô cùng náo nhiệt.
Nhan Hạc Kính và Tông Dương ngồi chung một bàn, ở bàn này có người thân của một số thương gia, tất cả họ đều biết Tông Dương. Có một bà chị ồn ào không ngừng hỏi về hoàn cảnh gia đình của Tông Dương, luôn hỏi về chuyện trước đây của mẹ cậu, nói với giọng điệu tiếc nuối, nhưng Nhan Hạc Kính chỉ nghe ra những lời đàm tiếu khó chịu.
Thỉnh thoảng Tông Dương thốt ra một vài từ nhỏ, hoặc là dứt khoác im lặng không trả lời, cuối cùng bác gái dời qua người khác, hỏi Nhan Hạc Kính năm nay nhiêu tuổi, có phải đang độc thân không, bà có một cô con gái xinh đẹp vẫn còn độc thân.
Họ nói chuyện phiếm một hồi, Tông Dương ở bên cạnh nhúc nhích, không xoay người, nhìn thẳng về phía trước nói: "Cô họ à, cô đừng phí sức nữa, mắt nhìn của Nhan Hạc Kính rất cao."
Cô họ có lẽ hơi tức giận, tức giận đến lùi lại phần thân người sắp chạm vào Tông Dương.
Ánh mắt Tông Dương vẫn đang nhìn thẳng gắp đồ ăn, tựa như người vừa mới nói không phải là cậu. Nhan Hạc Kính chống cằm, khuỷu tay đặt trên bàn tròn, nhẹ giọng hỏi: "Cậu cảm thấy mắt nhìn của anh rất cao?"
Tầm mắt Tông Dương xếch lên, đè thấp giọng nói, dùng âm thanh chỉ có họ mới nghe được nói: "Cứ cho là vậy đi."
Bố của Tông Dương chuẩn bị một bàn để chơi bài ở đối diện nhà hàng, sau bữa tiệc sinh nhật, ông sẽ mời khách đến đó chơi mạt chược.
Nhan Hạc Kính tập hợp một bàn bốn người, chiếm một phòng riêng.
Phòng riêng rất rộng rãi, phảng phất hương thơm dịu dàng, sắc mặt Thương Ứng hơi đỏ lên, nhưng người thì vẫn tỉnh táo, ít nhất là cũng biết giở trò quỷ.
"Hạc Kính chơi mạt chược rất giỏi, đúng là người từng trải." Thương Ứng vừa xếp bài vừa nói, "A Dương, em hãy cẩn thận mấy lời nói nhảm trong miệng của anh ấy, anh ấy là một tên lưu manh!"
Nhan Hạc Kính cười nói: "Đừng phá hình tượng của anh. Không biết cái người nào lúc thắng tiền thì cười nghiêng ngả, thua tiền thì giận dỗi. Chưa kể, lỡ Tông Dương cũng chơi mạt chược rất giỏi thì sao?"
Tông Dương nhướng mày không nói lời nào, đánh xuống một lá bài.
"Hôm nay em và Gia Hàm nhất định sẽ hợp sức xử lý anh."
Nhan Hạc Kính duỗi tay lấy bài, ngón tay chạm vào mu bàn tay của Tông Dương, anh nhướng mắt nhìn cậu: "A Dương, vợ chồng họ muốn hợp sức lại, cậu phải giúp anh đó."
"Tụi em là vợ chồng, mấy người cũng vậy hở?"
Thương Ứng vừa nói xong thì bị Kỷ Gia Hàm đá vào chân.
Tông Dương nhìn đôi mắt dài của Nhan Hạc Kính, nếp gấp ở đuôi mắt cong xuống, đôi mắt dài lấp lánh dưới ánh đèn, giống như một hồ nước được khảm bằng hạt châu. Tông Dương duỗi thẳng chân, mũi giày áp vào mũi giày của người bên cạnh, Nhan Hạc Kính hơi cử động thân thể.
Cậu nói: "Được, tôi giúp anh." Nhan Hạc Kính cười đến động lòng người, khóe mắt lay động tựa gấm.
Nhan Hạc Kính đánh bài xong, nói: "Nói trước là tụi anh hôm nay chỉ chơi mạt chược để giải trí, không có cược tiền lớn nha."
Hồi trưa Thương Ứng uống quá nhiều, nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo, cho đến khi cơm tối qua đi, cả người hắn hoàn toàn hồ đồ, đi theo cha hắn, hai người uống đến không biết trời trăng mây gió gì nữa, Kỷ Gia Hàm và mẹ của hắn khuyên thế nào cũng không ngăn được.
Trong mười phút say xỉn đầu tiên, Thương Ứng còn có thể gian nan mà đối thoại một cách bình thường, qua mười phút thì đến đi cũng chẳng xong, trực tiếp ngồi xuống bên lề đường, không ngừng gọi tên Kỷ Gia Hàm, lung tung nói: "Không cần cởi giày cho anh, bàn chải đánh răng của anh đâu?"
Nhan Hạc Kính ở phía sau nhìn trạng thái say xỉn đáng xấu hổ của Thương Ứng, lấy điện thoại quay lại một đoạn video, cười sắp xỉu, Kỷ Gia Hàm tức giận mắng Thương Ứng nói năng bậy bạ.
Mẹ Thương Ứng kêu họ đêm nay ở lại nhà, Thương Ứng và cha đều uống quá nhiều, lỡ nửa đêm xảy ra chuyện gi, Nhan Hạc Kính và Tông Dương còn có thể ở đó để giúp đỡ, vì vậy Nhan Hạc Kính và Tông Dương đã dìu hai cha con đi, còn phải nhờ tới bảo vệ khu dân cư mới đưa hai người lên lầu được.
Sau một hồi trầy trật, Nhan Hạc Kính mệt đến nỗi xương cốt muốn rã ra, nhà Thương Ứng có ba phòng ngủ, Nhan Hạc Kính và Tông Dương ngủ phòng dành cho khách.
Trên đường quay lại, Nhan Hạc Kính rất buồn ngủ và mệt mỏi, nhưng khi nằm ở trên giường, anh lại không ngủ được. Chắc là không nghĩ sẽ ngủ lại nơi khác, môi trường xa lạ khiến anh chưa kịp thích ứng, cũng không thể thay một bộ đồ ngủ sạch sẽ.
Tông Dương dường như cũng không thể ngủ được, Nhan Hạc Kính có thể nghe thấy tiếng thở không đều của cậu, hỏi cậu có phải không ngủ được không?
Ngoài cửa sổ là một đêm mùa hạ không có gió, bầu trời là một màu xanh đen, nhưng lại có mấy ngôi sao sáng ngời, Tông Dương nhìn chăm chú vào những ngôi sao đó, nói: "Lần đầu tiên chúng ta cùng nằm trên một chiếc giường nhưng không làm gì cả."
Nhan Hạc Kính đồng ý gật đầu, lại nhớ tới lời Tông Dương nói, liền hỏi: "Cậu thật sự cho rằng mắt nhìn của anh rất cao sao?"
"Ừ." Tông Dương trả lời, "Đúng là như thế."
Nhan Hạc Kính im lặng nhắm mắt nói: "Thật ra không cao, bởi vì chuyện tình cảm luôn không suôn sẻ."
"Mắt nhìn cao một chút cũng khá tốt."
"Sao? Mắt nhìn của cậu cũng không tốt sao?"
Tông Dương dừng lại một lúc. Khi cậu không nói gì cả, làm Nhan Hạc Kính nhớ đến Tông Dương, cái người luôn nhìn về phía bóng tối trong khách sạn, như thể cậu đang cố gắng đào bới gì trong đó, nhìn rất là nghiêm túc, cố gắng tựa như muốn đem cả linh hồn của mình giao cho bóng tối. Nhan Hạc Kính không biết liệu bây giờ Tông Dương có phải cũng như thế không, với vẻ mặt được ăn cả ngã về không đó, Nhan Hạc Kính không hiểu được.
"Mắt nhìn của chị tôi không tốt." Tông Dương nói, "Có thể nói là cực kỳ tệ hại."
Tông Dương nói về chị gái của cậu, trong mấy tháng qua, đây lần đầu tiên cậu nói về gia đình của mình.
Tông Hy đã hẹn hò với rất nhiều đàn ông khác nhau, có người yêu chị ấy, còn một số người chỉ yêu vẻ ngoài của chị ấy, đôi khi cũng có thể quen được người đàn ông ưu tú, nhưng đa số đều là gặp phải người xấu, xem ra như vậy, nói tóm lại mắt nhìn của chị vô cùng tệ.
Nhưng từ trước đến nay Tông Hy không quá quan tâm đến đàn ông, ngay cả khi chị ấy bị tổn thương, chị cũng rất hiếm khi khóc vì đàn ông.
"Chị ấy không bao giờ nhắc đến người mà chị muốn kết hôn, cho dù đó là người quen lâu nhất, người chị yêu nhất."
Nhan Hạc Kính nói rằng Tông Hy trông giống như một cô gái nhu nhược.
"Nhu nhược?" Tông Dương có lẽ là ngạc nhiên, mỉm cười nói, "Chị ấy là người phụ nữ kiên cường nhất mà tôi biết."
"Tuy rằng có đôi khi rất thích khóc, nhưng cũng chỉ là lén khóc mà thôi."
Nhan Hạc Kính nhớ rõ lần trước nhìn thấy Tông Hy, cô rất gầy, khuôn mặt tiều tụy, tóc có lẽ không được chải chuốt gọn gàng, nên rối tung hết cả lên, cô mặc quần áo rộng thùng thình, khiến cô trông càng bất lực, đáng thương.
Tuy nhiên Tông Dương lại nói rằng cô ấy rất kiên cường. Cô nuôi hai đứa em trai khôn lớn, vừa là cha, cũng vừa là mẹ. Tông Dương vĩnh viễn cũng không biết rằng cô kiếm tiền bằng cách nào, lo cho cậu và Tông Dật ăn học, vì thế cô không thể hoàn thành việc học của mình được, cuộc sống của cô giống như một con quay không bao giờ dừng lại, không được phép có một giây phút yếu lòng.
Theo quan điểm của Tông Dương, những người bạn trai trước đây của chị giống như một món hàng miễn phí, bởi vì chị ấy thật sự khao khát tình yêu, cho nên chị lợi dụng vẻ đẹp của mình để đổi lấy một đoạn tình ngắn ngủi.
"Chị rất yêu tụi tôi. Nhưng có đôi khi, sự dốc lòng và hy sinh của chị ấy khiến tôi cảm thấy đau đớn, nỗi đau biến thành cảm giác tội lỗi, cả đời này tôi sẽ chẳng bao giờ có thể đền đáp được."
"Tôi muốn cho chị thật nhiều tiền, như thế liệu có thể khiến cho chị ấy tốt lên một chút nào đó không?"
Nhan Hạc Kính cảm thấy nặng nề, nỗi bi thương bao trùm cả căn phòng. Anh nói không nên lời, chỉ biết đến gần Tông Dương, vuốt ve khuôn mặt cậu, dọc theo từ sóng mũi cao đến môi và cằm, Nhan Hạc Kính cảm thất thật may mắn vì không gian tối đen như mực, như thế họ sẽ không thể nhìn thấy được biểu cảm của nhau.
Anh ôm lấy Tông Dương, khiến cho đôi mắt cậu dán vào cổ mình, cảm nhận được một hơi thở nhẹ nhàng phủ lên.