Chương 3

Tiếng nhạc du dương khẽ vang trong phòng tập, Diệp Tâm ngơ ngẩn nhìn về bóng dáng cô gái đang nhảy múa chìm đắm trong giai điệu âm nhạc kia.

Ánh nắng chạng vạng chiếu qua từ khung cửa sổ rọi lên cơ thể như không xương của Ái Linh, cô như hoà mình vào một thế giới khác.... một thế giới chìm trong giai điệu của âm nhạc và những bước nhảy....

Diệp Tâm chép chép cái miệng nhỏ vì mở quá lâu có chút mỏi... Lúc này tiếng nhạc vừa vặn kết thúc, Ái Linh liền bắt trọn khoảnh khắc này cô phì cười đi đến gõ lên trán Diệp Tâm.

" Ui...đau...."

Ái Linh cười cô ngồi xuống cạnh cô lấy chai nước mở nắp uống một ngụm, Diệp Tâm vểnh môi lên nói...

" Ái Linh, cậu quả thật sinh ra là để múa ba lê mà...."

Ái Linh cười lấy giấy ghi chú ra ghi lên một dòng chữ, đưa đến trước mặt Diệp Tâm.

" Tất cả ước mơ đều cần có nổ lực, không phải tớ sinh ra là để múa ba lê, mà là ba lê đã sinh ra tớ....."

Diệp Tâm đọc xong có chút kinh ngạc, cô mỉm cười ôm lấy cánh tay Ái Linh.

" Được....đây chính là thành quả mà cậu rèn luyện, chứ không phải sinh ra đã có....hihi..."

Ái Linh cũng cười theo cô. Phòng tập bỗng có người mở ra, Sở Triết Hạo bước vào cậu vội vã đi đến chỗ Ái Linh.

" Ái Linh, nghe nói khi sáng cậu bị thầy giáo huấn luyện phạt đứng oan sao?"

Ái Linh thấy cậu đến có chút giật mình cô khẽ gật đầu.

"Không được.....để tớ đi nói lý lẽ với anh ta "

Nghe thế Ái Linh vội vã kéo cậu lại cô xua xua tay ý bảo không có việc gì, cô lấy bút ghi một dòng chữ.

" Phạt thì đã phạt, cải lý làm gì hơn nữa cậu mà đi sau này anh ta lại ghi thù thì làm sao?"

Sở Triết Hạo bức bối xoa xoa mái tóc làm nó rối bù lên. Diệp Tâm thấy vậy xen vào một câu đúng trọng điểm.

" Này Triết Hạo, không phải cậu chạy gần nửa cái trường để đến đây vì lý do này đấy à "

" Chứ vì lí do gì "

Sở Triết Hạo mồm nhanh hơn não có chú chột dạ lườm Diệp Tâm, cô ấy lém lỉnh gật gật đầu như hiểu rõ. Khiến Sở Triết Hạo khó chịu, cậu xoay qua nói với Ái Linh.

" Được rồi tớ sắp có tiết, đi trước đây "

Ái Linh cười thấy cậu thẹn quá hoá giận thì chỉ vẫy vẫy tay chào cậu, Sở Triết Hạo lúc đến như cơn gió lúc đi lại như cơn bão một bộ dáng chạy trối chết mà.

" Cậu thật sự không có cảm giác gì với Sở Triết Hạo hay sao "

Diệp Tâm nhìn sang bất ngờ hỏi Ái Linh một câu, Ái Linh khẽ cụp mắt cô vươn tay ghi lên giấy một dòng chữ.

" Chúng ta đều là bạn của nhau "

Diệp Tâm thở dài, cô biết Ái Linh vẫn luôn cố giữ khoảng cách với Sở Triết Hạo chỉ có tên đần đó vẫn cố bịt tai trộm chuông mà thôi.

Diệp Tâm bất đắc dĩ nhún nhún vai cô nàng đứng bật dạy làm vài động tác giản gân cốt rồi quay sang hỏi Ái Linh.

" Được rồi, cậu còn luyện tập nữa không nếu không chúng ta về thôi "

Ái Linh gật đầu thu dọn đồ đạc rồi cùng Diệp Tâm ra về.

_________________________

Sáng sớm hôm sau.

Từ Ngôn Mặc theo thói quen trong quân ngũ chạy bộ vài vòng trong sân thể dục, nhìn đồng hồ thấy đã sắp 6 rưỡi anh ngừng chạy đi đến một quán nước gần trường mua một chai nước khoáng.

" Ông chủ lấy một chai nước "

" À vâng có ngay "

Ông chủ vui vẻ tươi cười lấy một chai nước đưa cho anh, đợi một lúc lâuTừ Ngôn Mặc sờ sờ túi tìm mãi không thấy ví tiền lúc này anh mới nhớ ra khi sáng ra ngoài đã quên mang theo.

Anh cười cười có chút xấu hổ nhìn ông chủ quán.

" Xin lỗi ngại quá tôi quên mang theo ví rồi, nước này cho tôi xin trả lại "

Ông chủ quán cười xua tay, vừa nói vừa chỉ về một hướng.

" Không cần cô bé kia đã trả giúp cậu rồi "

Từ Ngôn Mặc lúc này mới nhìn theo bóng lưng của cô gái kia....ohh....người quen cơ đấy.....anh nhíu mày nhếch môi cười.... Rất có ý tứ....

Anh lưu loát mở nắp chai ngửa cổ uống một hơi gần nửa chai nước....Phần còn lại anh trực tiếp ném vào thùng rác..... được lắm nhóc con thù dai.....

Tống Ái Linh đi xa rồi, cô mới khẽ bật cười. Hôm qua vừa mắng người khác sơ suất bất cẩn, thế hôm nay mình thì như thế nào....ra ngoài mà lại quên mang ví hừ....

Cô sẽ thật hào phóng trả tiền giúp anh ta để xem anh ta có bẻ mặt hay không, xem như trả thù việc hôm qua anh ta phạt cô đi.

Ái Linh nghĩ thế liền vô cùng thoải mái tung tăng mang sữa đậu nành vừa mua lúc nảy đi về kí túc xá.