Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Khắc Tinh

Chương 42: Cù Tranh Viễn: "Cục cưng......"

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hoa hồng trên bàn trà kiều diễm ướŧ áŧ, Hổ Tử đang gặm hoa sao bên trong, bị Tạ Diễn đánh vào mông một cái, chạy trốn vào phòng ngủ của Cù Tranh Viễn.

Tạ Diễn tùy tiện tìm một cái bình hoa rót nước vào, tháo lớp vỏ rồi đặt bó hoa vào, sợ bị Hổ Tử làm rớt cậu cố ý đặt bình hoa lên bàn cơm.

Thật ra lúc Cù Tranh Viễn ôm hoa xuất hiện, cậu kinh ngạc tưởng rằng muốn tặng cho mình, nhưng lại không dám nghĩ nhiều nên mới hỏi có phải chúc mừng khai trương không.

May mắn lúc ấy không nói lời trong lòng nói ra chứ không thì xấu hổ chết.

Đồng hồ treo tường trên tường hiển thị hơn mười một giờ, Tạ Diễn không tính chờ đợi, tắt TV trở về phòng ngủ, kết quả mông còn chưa ấm khăn trải giường, điện thoại Cù Tranh Viễn đã gọi tới.

"Anh ở đâu đó? Khi nào trở về?"

"Ở dưới lầu."

Làm cậu bất ngờ hơn là người gọi điện thoại cũng không phải Cù Tranh Viễn, mà là một giọng nói hoàn toàn xa lạ, nghe ra tuổi vẫn còn rất trẻ.

"Anh là ai vậy?" Tạ Diễn hỏi.

"Tôi là bạn của nó, cậu xuống lầu giúp một chút, nó uống nhiều quá, mình tôi không khiêng nó lên được, nặng vãi linh hồn."

Tạ Diễn treo điện thoại, hoả tốc mặc áo quần ngủ mới vừa cởi vào.

Xe Cù Tranh Viễn ngừng ở đơn nguyên dưới lầu, Giang Trình chổng mông nhìn như đang tìm đồ gì đó

Tạ Diễn tìm tòi trong đầu một hồi lâu mới nhớ lại chàng trai trước mắt mình đã từng gặp qua, cái hôm cậu làm hư Porsche của Cù Tranh Viễn, chàng trai này là người nói phun sơn sương sương cũng mất 3000 tệ.

Không nghĩ tới dưới tình huống như thế lại gặp nhau lần nữa, mà lần này người chân tay luống cuống đổi thành đối phương.

Cù Tranh Viễn nằm nghiêng trên ghế sau, bởi vì thân hình quá mức khổng lồ, chỉ có thể cuộn tròn, có vẻ có chút đáng thương, nhưng trong lúc Tạ Diễn túm hắn cánh tay muốn kéo dậy, lại không cảm thấy đáng thương nữa.

"Đậu! Sao nặng dữ vậy nè!" Cậu nhe răng trợn mắt quát.

"Chứ không vì sao tôi phải kêu cậu xuống dưới, tôi thử rất nhiều lần cũng không kéo nó dậy nổi."

Vóc dáng Giang Trình chỉ cao hơn Tạ Diễn mấy cen-ti-mét, dáng người hơi gầy, công việc thiết kế lại yêu cầu thời gian ngồi lâu, eo anh cũng không tốt lắm, lúc túm người dậy bộ mặt dữ tợn như kéo co.

Tạ Diễn và Giang Trình mỗi nguời đỡ một cánh tay của Cù Tranh Viễn đi vào thang máy.

Giang Trình quay đầu qua đánh giá Tạ Diễn, một bộ áo ngủ nhung màu san hô in hình phim hoạt hình, tóc tai lộn xộn, tuyệt đối là vừa từ trong ổ chăn bò ra.

"Thật xin lỗi nhé, làm phiền cậu quá, chắc cậu đang ngủ nhỉ?"

"Không đâu, tôi mới vừa tắm rửa xong." một tay Tạ Diễn cầm cánh tay Cù Tranh Viễn, một tay khác ôm chặt lấy eo hắn.

Cù Tranh Viễn uống rượu cũng không ảnh hưởng gì đến mặt mũi, mặt không đỏ không thở gấp nhưng mùi rượu trên người nồng nặc, cũng may hắn không hút thuốc, có hương nước hoa trung hoà một chút, cũng không tính là quá khó ngửi.

Tạ Diễn nhướng mày hỏi: "Anh ta uống bao nhiêu vậy?"

"Không biết nữa, hồi tối uống đủ thứ rượu, có lẽ là tầm hai bình rượu vang đỏ đó." Giang Trình nói.

"Nhiều vậy cơ á? " Tạ Diễn là người vừa nghe thấy bia đã sởn gai óc, hai bình rượu vang đỏ căn bản không dám tưởng tượng, "Hôm qua mới truyền nước xong hôm nay đã dám uống thành như vậy, Cù Tranh Viễn có phải anh ngại mình sống lâu quá rồi không?"

Giang Trình mở to hai mắt nhìn: "Hôm qua nó đi truyền nước?"

"Vâng, viêm dạ dày, truyền cả một một ngày." Tạ Diễn chọc eo Cù Tranh Viễn một cái, đối phương không có phản ứng gì chỉ hừ nhẹ, đầu trật qua bên vai cậu.

Một làn khí nóng phả vào lỗ tai cậu, Tạ Diễn không tự chủ được rụt cổ lại.

Sau khi ném người lên giường, Giang Trình vỗ tay, dẹp đường về phủ, trước khi đi còn không quên khua môi múa mép: "Thật ra con người của nó bình thường rất có chừng mực, tôi đoán là hôm nay nó thất tình hay gì rồi, chứ không sẽ không uống nhiều như vậy."

"Thất tình!?" Tạ Diễn khϊếp sợ nói, "Anh ta lại chia tay với ai nữa?"

Giang Trình khó hiểu: "Lại? Vì sao phải dùng từ "lại"?"

"Lúc trước anh ta kể với em về mấy người bạn gái của ảnh." Tạ Diễn nhỏ giọng nói.

Giang Trình đứng trước cửa cười ha ha: "Mấy người bạn gái? Nó xạo loằn với cậu đó, từ lúc mặc quần thủng đáy tới giờ tôi đoán là tay con gái nó cũng chưa bao giờ được cầm."

"Phải không?" khóe miệng Tạ Diễn không tự giác nhoẻn lên: "Nhưng lúc trước ảnh còn lấy hình của bạn gái cho em xem nữa."

"Hồi nào?"

"Hè năm ngoái."

Giang Trình tự tin sảng khoái khoát tay: "Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! Hồi tối nó còn nói đã có người mình thích, cơ mà đang đơn phương, vẫn chưa dám theo đuổi, nếu nó mà có bạn gái thì đã sớm khoe mẽ trước mặt tôi rồi."

Tạ Diễn không thể miêu tả tâm trạng của mình giờ phút này, giống như bắt lấy một con diều, chạy mãi chạy mãi, nhưng mới vừa phóng lên nó lại rơi trở về.

"Vậy......" Cậu chần chờ một hồi lâu, vẫn nhịn không được mở miệng, "Vậy anh biết người anh ta thích là ai không?"

Giang Trình nhếch miệng, nói một câu cực kì sâu xa: "Cậu mỗi ngày đều dính với nó một cục, người nó thích là ai chẳng lẽ cậu không cảm nhận được sao?"

Đồng tử Tạ Diễn hơi mở to ra, giật mình tại chỗ.

Một lượng lớn kí ức con người từng trải qua sẽ chứa đựng trong tiềm thức của người ta, một khi đã bị thông tin từ bên ngoài kí©h thí©ɧ, ý thức sẽ tích cực phản ứng lại.

Giang Trình cố ý dùng từ "dính" và một câu hỏi sâu xa như vậy đã tạo thành một loại kí©h thí©ɧ, phàm là Tạ Diễn đã từng nghĩ đến phương diện kia, như vậy cậu nhất định sẽ lại liên tưởng đến tin tức kia lần nữa.

Kết quả thực rõ ràng, trong ánh mắt Tạ Diễn chưa đựng rất nhiều cảm xúc, ngạc nhiên đồng thời không kém phần vui vẻ.

Tuy rằng cuối cùng cậu lắc lắc đầu, nhưng Giang Trình vẫn tin cậu đã liên tưởng đến một số việc, nếu không chắc chắn cậu sẽ tiếp tục truy hỏi, chứ không phải ngơ ngác lắc đầu.

"Cẩn thận ngẫm lại đi, cậu chắc chắn phải biết nhiều hơn tôi." Giang Trình dùng giọng điệu chắc chắn thức tỉnh cậu, lại một vừa hai phải vẫy vẫy tay với cậu, "Tôi đi trước, ngủ ngon nhé anh bạn nhỏ."

"Ngủ ngon."

Sau khi Giang Trình rời đi, Tạ Diễn vẫn đứng đờ sau cửa như pho tượng.

Cậu là một người thông minh có trí nhớ siêu tốt, trong nháy mắt có thể xâu chuỗi một vài chuyện vặt vãnh đã ném ra sau đầu.

Cù Tranh Viễn là một người sợ phiền toái, nhưng vẫn luôn không ngại phiền cùng cậu đi trị bệnh; đưa cậu đi học, đón cậu tan học, dẫn cậu đi khắp nơi ăn đủ thứ tiệc tùng thịnh soạn; trong bệnh viện lúc cậu lột trứng luộc nước trà không biết hay vô tình cố ý trêu chọc; câu hỏi xa xăm trong trường; còn có mỗi lần đều chọn trúng điểm tâm ngọt cậu yêu thích, nhìn ánh mắt của hắn......

Hơn nữa Giang Trình đã nói đến nước này, cậu mà nghe không hiểu nữa thì chắc sẽ thành Hổ Tử.

Có điều hiểu thì hiểu đó, nhưng có thể tiêu hóa không lại là một chuyện khác.

Cậu rất là buồn bực, Cù Tranh Viễn không phải yêu người khác phái sao, vì sao lại sinh ra tình cảm đặc biệt như vậy với cậu?

Giới tính của bọn họ giống nhau, tuổi tác kém rất nhiều, thân thế bối cảnh và điều kiện lại càng khác nhau một trời một vực, tương lai rất có thể còn trở thành người nhà.

Thật sự không hiểu được hắn là nghĩ như thế nào, hoặc có thể, chỉ là một trò đùa?

Cũng giống như mấy cô bạn trong lớp có hàng tá "ông xã", chờ đến khi hết cảm giác mới mẻ thì nhiệt huyết cũng qua mất.

Hổ Tử ngửa đầu nhìn cậu, một người một mèo mắt to trừng mắt nhỏ, mãi đến lúc một thanh âm nặng nề vang lên từ trong phòng.

Cù Tranh Viễn xoay người lăn xuống đất, Tạ Diễn nhanh chân chạy tới kéo người lên giường.

Tửu lượng của Cù Tranh Viễn không xem là tốt lắm, nhưng hành vi sau khi uống thì cũng tàm tạm, uống nhiều quá không khóc không quậy không ca hát, cuốn chăn gục đầu ngủ ngon lành.

Tạ Diễn cởi giày tháo tất cho hắn, lúc duỗi tay mở thắt lưng, Cù Tranh Viễn lại đè tay cậu lại.

"Làm gì đó?" Hắn không mở mắt, nhưng ngữ khí tràn đầy đề phòng.

Tạ Diễn chế nhạo: "Cởϊ qυầи cho ngài đó, không phải ngài rất thích ngủ lõα ɭồ sao?"

Đỉnh đầu Cù Tranh Viễn bị ánh đèn chiếu vào không mở mắt ra được, hơi nghiêng đầu, mắt híp thành một đường nhìn cậu, trời đất quay cuồng, hình ảnh đều là bóng chồng.

Hơn nửa ngày hắn mới nhận ra đó là một con gấu trúc.

Tạ Diễn đang mặc một bộ áo ngủ mới Tạ Mạn tự tay làm cho, lông cừu san hô mềm mại, nhưng cô gái này khẩu vị vô cùng kỳ quái, rất thích tạo hình quần áo thành mấy động vật nhỏ.

Lúc trước đã làm cho cậu một bộ thỏ con mềm mại hường phấn, cậu thấy nó hường huệ quá sống chết không chịu mặc, bộ mới này là hình quốc bảo*, phần sau của bộ đồ có một quả cầu nhỏ tròn vo, trên mũ cũng có hai cái tai nhỏ xù xù.

(*Con gấu trúc là quốc bảo của Trung Quốc)

Mũ có dây, có thể buộc chặt lại, vừa rồi Tạ Diễn xuống lầu sợ bị đông lạnh, thắt thành một cái nút thật chặt, chỉ lộ ra một đôi mắt và cái mũi để thở, đến bây giờ cũng chưa cởi ra.

Cù Tranh Viễn nhìn chằm chằm một hồi lâu, thật sự không nhịn được, giơ tay lên bóp bóp hai cái tai kia: "Nhà tôi có nuôi quốc bảo à."

Tạ Diễn "Ái" một tiếng, phủi cánh tay hắn ra: "Không cho nắm lỗ tai tôi."

Cù Tranh Viễn bẹp miệng, như con mèo bị tổn thương buông tay ra, một lát sau, thậm thò thậm thụt tiến lên lấy lòng: "Cục cưng, cưng muốn ăn cây trúc không?"

"......"

Cục cưng.

Tạ Diễn nhớ rõ khi còn nhỏ ông bà nội đều gọi cậu như vậy, nhưng phát ra từ miệng Cù Tranh Viễn thì có vài phần kinh dị.

Thật sự không thích ứng nổi.

Có điều sau khi nghe gọi mấy lần, sự kinh khủng này biến thành thẹn thùng, cậu rít gào chụp miệng Cù Tranh Viễn, dùng sức che lại: "Anh đừng nói nữa!"

Đại thiếu gia tập thể hình lâu dài, bảo dưỡng đàng hoàng, làn da mịn màng như da con nít, cậu hung hăng bóp hai cái mới buông tay, không ngờ Cù Tranh Viễn lại bắt lấy cổ tay cậu.

"Làm gì đó?"

Không đợi cậu phản ứng lại, Cù Tranh Viễn đột nhiên xắn tay áo ngủ của cậu lên, cắn một miếng lên cổ tay cậu, hàm răng cũng không dùng sức quá, nhưng bởi vì cánh tay bị nắm chặt, trong lúc nhất thời không thể trốn thoát.

Tạ Diễn lần đầu tiên gặp phải tình huống này, hoàn toàn bị dọa ngu người.

Làm cậu không tưởng tượng được còn ở phía sau, Cù Tranh Viễn tỉnh bơ thò đầu lưỡi ra, rất có kỹ xảo mà liếʍ liếʍ, bộ phận ướŧ áŧ mềm mại nhẹ nhàng lướt qua làn da, giống như bị điện giật, cả người tê dại, cảm giác run rẩy điên cuồng lan tràn.

Cù Tranh Viễn vừa liếʍ còn không quên ngước mắt nhìn cậu, khóe mắt hơi rũ xuống, mí mắt phủ một vệt đỏ bừng đê mê.

Xương sống Tạ Diễn cứng đờ, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, chỉ dám nhìn chằm chằm nốt ruồi lệ nho nhỏ bên khóe mắt của hắn.

Sức lực của người uống say rất lớn, cảm xúc ngày thường giấu kín ở dưới vẻ bề ngoài đều sẽ hiển hiện ra.

Trong ánh mắt hội tụ du͙© vọиɠ tham lam và khát cầu, lại phấn khích mang theo sự cám dỗ vượt khỏi giới hạn, to gan lớn mật, sắc khí tràn đầy, giống như không có gì là hắn không dám làm.

Tạ Diễn có dự cảm nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ càng có nhiều chuyện kì quái hơn nửa nảy sinh, gấp gáp đến độ lỗ tai cũng đỏ, cố gắng rút tay mình nha: "Anh, anh uống nhiều rồi! Buông tay ra mau!"

Khóe miệng Cù Tranh Viễn tươi cười thoải mái, môi lưỡi ấm nóng hằn sâu trên mu bàn tay cậu, rồi sau đó lại bình thản buông tay nằm yên, lúc nhìn về phía đèn trần, biểu cảm của hắn thản nhiên, như là chưa từng nảy sinh bất cứ thứ gì.

Chuyện này Tạ Diễn phân vân không rõ hắn thật sự uống nhiều quá vô cớ gây rối hay là mượn men say làm những chuyện bình thường không dám làm.

Làn da mới vừa bị liếʍ dưới ánh đèn lóng lánh nước, một vòng dấu răng rõ ràng có thể thấy được, Tạ Diễn cảm giác mọi chuyện đêm nay có hơi huyền huyễn.

"Ưʍ." Cậu nhẹ nhàng chạm cẳng chân Cù Tranh Viễn, đối phương cầm chăn cuốn thành một cái sushi.

"......" Tạ Diễn nhấc chân đá lên mông hắn.

Cù Tranh Viễn như con cún chết, vẫn vùi vào trong chăn không nhúc nhích.

Tạ Diễn bất đắc dĩ thở dài, lại không đành lòng mặc kệ hắn, đành đi vào phòng tắm lấy một chậu nước ấm, vắt khô khăn lông: "Ra ngoài rửa mặt cái đã."

"Sushi cuốn" lăn hai vòng, từ trong ổ chăn ngồi thẳng dậy, đầu tóc bù xù như tổ chim, sống lưng tự nhiên hơi cong, bả vai dày rộng cũng theo đó rũ xuống.

"Anh đang giả say với tôi phải không?" Tạ Diễn trên cao nhìn xuống hắn.

Cù Tranh Viễn ôm lấy eo cậu, lúc lắc đầu dụi vào bụng nhỏ của của cậu: "Thật mềm quá đi, khó trách là quốc bảo." Nói xong còn ra sức vuốt ve nắn bóp quả cầu đằng sau xương cùng của cậu.

Cù Tranh Viễn trời sinh là giọng tông thấp, mang theo vài phần men say lười nhác, thanh âm rầu rĩ giống đang làm nũng, Tạ Diễn làm sao chịu được, một tay đẩy người ra sau đó dùng khăn lông che lại chà lau lung tung.

Thay hai thau nước ấm, toàn thân Cù Tranh Viễn bị lột sạch chỉ còn lại mỗi cái qυầи ɭóŧ, ngồi dựa vào đầu giường không nói một lời, trong lòng ngực còn ôm cái gối dựa, giống một đứa bé thiểu năng to đầu, nhưng thật ra ánh mắt vẫn luôn thật cẩn thận dõi theo Tạ Diễn.

Tạ Diễn đi đổ nước, lại trở về phòng lần nữa: "Nằm xuống ngủ đi, tôi phải tắt đèn."

Cù Tranh Viễn xốc chăn lên vỗ vỗ: "Lên đây."

Đã đến giờ đi ngủ, Tạ Diễn có chút đề phòng hỏi: "Làm gì?"

"Đi lên." Cù Tranh Viễn dịch sang bên cạnh một chút, "Nghe lời."

Biểu cảm và giọng nói kia cứ y như đang dỗ con nít, hiền hòa tốt bụng, cười như không cười, tình và dục đều che giấu rất khá.

Tạ Diễn không biết rõ hắn muốn làm cái gì, nhưng vẫn cảm thấy không phải là chuyện tốt gì, xoay mặt bỏ đi.

Cánh tay đột nhiên bị ai túm chặt.

Không chờ cậu làm ra chút phản ứng nào, năm ngón tay Cù Tranh Viễn dùng lực kéo ra sau.

Tạ Diễn không hề phòng bị ngã xuống giường lớn mềm mại, phía sau lưng áp vào l*иg ngực rắn chắc của ai đó, cái ót và cằm cùng va chạm vào nhau, phát ra một tiếng động giòn vang.

Cậu mở to mắt, thấy trước ngực là một cánh tay rắn chắc, vừa quay đầu lại là một gương mặt phóng đại, sợ hốt cả hền, hai chân đạp hai cái trên không trung cố gắng thoát ra, không ngờ Cù Tranh Viễn lại cùng sử dụng cả tay và chân.

Hai cánh tay giam cầm thân thể cậu, rồi sau đó nâng một cái chân dài lên, trực tiếp móc cẳng chân cậu vòng qua lòng ngực, động tác lại mau vừa mạnh bạo vừa thành thạo.

"Đậu mòe anh có điên không vậy?"

Tạ Diễn vẫn biết Cù Tranh Viễn từng luyện TaeKwonDo và quyền anh, sức lực rất lớn, nhưng không ngờ có thể lớn như vậy. Cậu giống như con cá chạch xoay qua xoay lại cả buổi cũng không chạm tới mép giường, thậm chí đùi, ngực và bụng đều bị khóa lại chặt chẽ.

Bao lấy cậu dường như không phải tứ chi con người, mà dây nho biến dạng trong phim, động một chút thì sẽ thu lại chặt hơn, không còn đường lui.

Cậu giống như con cá chép hấp hối sắp chết lăn lộn từ trái sang phải từ trên xuống dưới, Cù Tranh Viễn dứt khoát trở mình, ngăn chặn cậu.

Cảm giác lúc đó...... Giống như một cái thùng nặng ngàn cân đè lên ngực.

Khó thở quá.

Lỗ tai và lỗ tai đυ.ng nhau, cả hai đều cảm thấy rất nóng.

"Đừng nhúc nhích." Cù Tranh Viễn hơi nghiêng đầu đầu, môi giống như muốn dán lên vành tai nhỏ mềm mại, "Nếu động đậy nữa tôi sẽ không khách khí."

- --------------------------------
« Chương TrướcChương Tiếp »