Editor: Gạo Đen
Chương 4:WKNJSGEBW
Trên bức tường đối diện sô pha có một cái đồng hồ màu lam nhạt.
Cù Tranh Viễn nhìn kim giây đang di chuyển, vô cùng thẳng thắng chuyển đề tài: " Chỗ ở của cậu trang trí không tồi, có điều phòng khách sao lại không có điều hòa? Trời nóng như vậy, cậu làm sao làm bài tập được?"
"Bật quạt thôi"Tạ Diễn nói;" Anh nếu nóng chịu không được có thể đến mở tủ lạnh rồi đứng trước sẽ mát hơn chút đó."
Cù Tranh Viễn: "......"
"Thật mà," Tạ Diễn đứng dậy chui đầu vào làm mẫu, "Cứ vậy là được, mát lắm luôn."
Tủ lạnh rất nhỏ, ở trên là ngăn đông,ở dưới là ngăn mát, cao chưa đến bả vai, nên Tạ Diễn chỉ có thể đứng chổng mông
Tầm mắt Cù Tranh Viễn không thể dời đi, mím chặt môi, răng cửa khẽ cắn môi dưới, ráng sức ngăn mình không cười ra tiếng.
Cuối cùng, Tạ Diễn chui ra với cái đầu đầy khí lạnh: "Anh có muốn thử không?"
"Tôi không cần." Cù Tranh Viễn cự tuyệt theo phản xạ, cúi đầu đỡ trán, cười đến run cả vai, còn nhẹ giọng mắng đúng là đồ ngốc.
"Thật ra phòng ngủ của chị em có điều hòa, nếu trời nóng quá, em sẽ vào phòng chị làm bài tập." Tạ Diễn bật quạt lên, quay quạt về phía Cù Tranh Viễn "Có điều anh không thể vào được."
Cù Tranh Viễn "Xíii" một tiếng: "Cậu cho rằng tôi muốn vào hả? Tôi cũng không phải chưa bao giờ thấy phòng ngủ của con gái."
Tạ Diễn gãi gãi cằm, hiếu kỳ hỏi: "Anh có bạn gái rồi hả?"
"Cậu quan tâm làm mịe gì." Cù Tranh Viễn bưng ly sứ lên, lặng lẽ xoay nửa vòng, uống ở đầu bên kia.
Coca ướp lạnh uống rất sướиɠ, hắn hớp một hơi xử lý nửa ly, giọng nói thoải mái hơn nhiều.
Chủ đề này lại kết thúc, hai người ngồi đối diện nhau không nói gì.
Tạ Diễn cảm thấy sự ngượng ngùng lan rộng, đành phải nói ra bản nháp trong đầu: "Không thể để anh đi một chuyến vô nghĩa, em viết giấy ghi nợ cho anh nhé."
"Không sao hết, cậu nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, không cần trả gấp đâu." Cù Tranh Viễn nói.
Tạ Diễn nhìn chằm chằm hắn, vừa mừng vừa sợ còn có chút khó hiểu: " Tại sao vậy"
"Ở đâu mà lắm tại sao thế?" Cù Tranh Viễn dời tầm mắt, dịu giọng nói, "Coi như là tôi đầu tư cho cậu, chờ cậu về sau phát đạt trả lại cho tôi cũng không muộn."
Tạ Diễn từ biểu tình của hắn nhận ra hắn có ý tốt, li Coca mới vừa rót dường như rất vô dụng, trái tim vô thức nóng lên.
"Tóm lại tôi không có ý muốn khinh thường cậu." Cù Tranh Viễn lại nói thêm một câu.
Tạ Diễn không có nói tiếp, Cù Tranh Viễn buông cái ly, chà xát đùi, lúng túng nói: "Thôi cứ vậy đi, tôi đi trước đây."
"Này ——" Tạ Diễn không biết tên hắn, theo bản năng mà muốn kéo lấy vạt áo hắn, không ngờ Cù Tranh Viễn hơi hơi nghiêng người, cậu cầm được hai đầu ngón tay hắn.
Có lẽ là cầm li Coca lạnh lâu quá, tay vẫn còn chút ướŧ áŧ lạnh lẽo.
Tạ Diễn như bị điện giật thu tay lại: "Còn nữa, ít nhất em phải biết tên của anh? Anh có Wechat không? Em quét anh được chứ."
( Wechat có chức năng quét mã QR để thêm bạn bè giống như Zalo)
Cù Tranh Viễn móc điện thoại trong túi ra, click mở mã QR đưa qua.
Hình đại diện là hình một con mèo mướp giống Mỹ, cái đầu tròn vo đối diện màn hình, cũng không biết là nuôi ở nhà hay là hình ảnh download trên mạng.
Tên WeChat chỉ là một chữ Y.
Chữ kí cá nhân: WKNJSGEBW
Nhìn có vẻ cao thâm khó đoán, khẳng định đây là một đoạn văn rất có ý nghĩa.
Có lẽ, hắn muốn ái muội viết cho cô gái hắn thầm thích, hắn muốn bày tỏ điều gì nhỉ?
"Mấy chữ viết tắt này có nghĩa là gì vậy?" Tạ Diễn hiếu kỳ hỏi.
Khóe miệng Cù Tranh Viễn khẽ nhếch,chấp nhận lời mời: "Tôi thấy cậu là 250(đồ ngốc)
*Ghép mấy chữ đầu trong pinyin /wo kan ni jiu shi ge er bai wu/
"Sao anh lại hay mắng người vậy?" Tạ Diễn ngẩng cổ nhìn hắn.
Cù Tranh Viễn không nói tiếp, sau vài giây Tạ Diễn mới phản ứng với mấy chữ tiếng Anh đó.
"............"
Thật con mẹ nó cao thâm khó đoán.
Tạ Diễn trợn trắng mắt, gõ chữ sửa ghi chú: "Anh tên là gì?"
"Tôi họ Lôi."
"Họ này không phổ biến ha, anh tên Lôi gì vậy?"
"Lôi Phong."
"......Da mặt anh cũng thật dày."
"Cậu ghi anh Lôi Phong là được." Cù Tranh Viễn nói.
Đầu ngón tay Tạ Diễn nhấn trên màn hình vài cái, ghi 3000.
*
Lôi Phong (: 雷鋒; 18 tháng 12 năm 1940 – 15 tháng 8 năm 1962) là một chiến sĩ của. Sau cái chết của mình, Lôi Phong đã được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha và khiêm tốn, một người hết lòng với Đảng Cộng sản, chủ tịch và nhân dân Trung Quốc. Năm 1963, anh trở thành đề tài cho cuộc vận động mang tính tuyên truyền diễn ra trên toàn quốc có tên là "noi theo tấm gương đồng chí Lôi Phong (向雷锋同志学习). Lôi Phong được miêu tả như một công dân kiểu mẫu và quần chúng nhân dân được cổ vũ học theo lòng vị tha, khiêm tốn, và hết đời hiến dâng của Lôi Phong. Sau khi Mao Trạch Đông qua đời, Lôi Phong vẫn là một. Tên của anh đã đi vào lời ăn tiếng nói hằng ngày và hình ảnh của anh xuất hiện trên áo phong và quà lưu niệm.Nguồn: Wiki
Cù Tranh Viễn lúc quay đầu đi, phát hiện Tạ Diễn đang ở trong vòng bạn bè của mình.
"Chỉ có mấy tấm hình ăn ăn uống uống, không có gì đẹp hết." Hắn nói.
"Em tương đối tò mò bình thường kẻ có tiền mấy người thường ăn cái gì?." Tạ Diễn nói.
Cù Tranh Viễn cảm thấy buồn cười: "Cơm trắng."
Tạ Diễn nhìn chằm chằm đống nguyên trên màn hình tinh xảo đến mức cậu không thể hiểu nổi, đánh giá bằng hai chữ: "Cao cấp."
"Chăm chỉ học tập, chờ em tốt nghiệp, kiếm được nhiều tiền sẽ phát hiện mấy thứ này không có gì đặc biệt hết."
Tạ Diễn quay đầu nhìn hắn, khóe miệng người bên cạnh vẫn chưa hết ý cười.
Lông mày hắn không cao, chạm đến thái dương, đôi mắt hẹp dài, nhìn xa giống mắt một mí, nhưng đến gần rồi sẽ phát hiện phần da ở đuôi mắt hắn hơi mỏng, tạo thành mắt hai mí, có chút giống con tằm nằm ngang.
Mũi cao thẳng, xương quai hàm sắc xảo, mặt mũi không góc chết.
Lại gần có thể ngửi mùi nước hoa nhàn nhạt, hình như là thơm mùi cam quýt gì đó, còn có mùi của đại dương.
"Nhìn tôi làm gì?" Cù Tranh Viễn đang táy máy khối Rubik trên bàn trà, xoay nửa ngày cũng không xoay được cái gì, càng xoay càng loạn.
Tạ Diễn nhìn chằm chằm sườn mặt hắn, mới phát hiện lông mi hắn rất dài, có một nốt ruồi lệ bên khóe mắt phải của hắn, có điều chẳng ảnh hưởng chút nào đến nhan sắc của hắn, ngược lại càng thêm chút quyến rũ cho khuôn mặt lạnh lùng, xa cách này.
"Anh đẹp trai thật í." Tạ Diễn nói.
Ý cười bên khóe miệng Cù Tranh Viễn càng thêm sâu: "Chỉ khen có mỗi câu này hả?"
"Dáng cao, mặt mũi cũng đẹp."
"Tốt xấu gì cũng là học sinh lớp chọn, sao vốn từ không phong phú gì hết vậy?"
"Sao anh biết em là học sinh lớp chọn?"
"Tôi mới vừa xem thẻ học sinh của cậu, lúc trước tôi cũng học ở Tinh Trình."
"Thiệt vậy hả!" Tạ Diễn hưng phấn nói, "Nói như vậy anh là đàn anh của em đó?"
Cù Tranh Viễn gật gật đầu.
"Vậy anh học lớp mấy?"
"......"Trời ạ, cái tốt không hỏi, toàn hỏi ba cái gì đâu.
Đàn anh học dở nghe mà buồn thúi ruột, đâu có mặt mũi nói với đàn em vẻ mặt lấp lánh rằng hắn học lớp đếm ngược từ dưới lên, đành phải vòng vo: " Học kém em hai lớp."
"À học lớp ba, không tồi đâu, nếu khai giảng sẽ làm bài kiểm tra chất lượng, không biết còn có thể học ở lớp một không,lớp của em toàn là mấy người học siêu giỏi, đuổi kịp bọn họ em áp lực ghê gớm..." Tạ Diễn xả một tràng
Cù Tranh Viễn nội tâm kêu gào nói đây là do cậu ta tự hiểu lầm mình không liên quan chút nào.
Tạ Diễn để ý cò rất nhiều sách về đào tạo diễn viên trên giá sách trong tấm hình của hắn, quay đầu hỏi: " Anh tốt nghiệp học viện hí kịch hả?"
Cù Tranh Viễn lắc đầu: "Không phải."
Tạ Diễn lại hỏi: "Vậy anh muốn làm diễn viên?"
Cù Tranh Viễn không phủ nhận.
Tạ Diễn: " Ủa vậy sao anh không thi vào học viện hí kịch?"
"Người thân trong nhà cảm thấy giới nghệ sĩ quá lộn xộn, không thể ổn định cuộc sống được, năm đó bố tôi bắt chọn thi trường chuyên ngành" Cù Tranh Viễn nói.
"À, em hiểu rồi, gia đình có gia sản cần anh thừa kế?"
Cù Tranh Viễn cười cười: "Cứ coi là vậy."
"Vậy giờ anh đang làm nghề gì?" Tạ Diễn hỏi.
Cù Tranh Viễn môi giật giật, muốn nói rằng " ăn no chờ chết", nghĩ đi nghĩ lại đối phương chỉ là một đứa trẻ nên hắn sửa lại: "Không nói cho cậu đâu."
"Chị em thường nói, cuộc đời quá ngắn ngủi, nếu thích là phải tranh thủ nỗ lực một chút, đừng bao giờ thấy khó mà bỏ qua."
Tạ Diễn nhìn vào mắt hắn: "Mặt mũi anh đẹp như vậy, chắc chắn trang phục hiện đại hay cổ trang anh đều rất ăn ảnh, không đi đóng phim thì tiếc lắm."
Tự dưng được một cậu trai khen mình đẹp, Cù Tranh Viễn có chút ngại ngùng chà tay: "Diễn viên phải dựa vào kỹ thuật diễn, không phải chỉ ăn ảnh là được."
"Nhưng có sắc đẹp chẳng khác nào thắng ở trên vạch xuất phát! Kỹ thuật diễn có thể cải thiện từ từ, mặt mũi cũng chỉ có thể chỉnh sửa, mà chỉnh còn chưa chắc đã đẹp, Qua vài năm sẽ xấu đến không nỡ nhìn, có khi bố mẹ nhận không ra."
Vậy mà Cù Tranh Viễn lại cảm thấy lời này có một chút đạo lý.
Một cái người xa lạ còn có thể nhìn ra được hắn muốn làm gì, vậy mà người thân nhất của hắn không chịu chấp nhận ước mơ của hắn.
Cù Tranh Viễn yên lặng không nói gì, Tạ Diễn cũng không tiếp tục đề tài này, đặt bút xuống rồi nói: "Em vẫn nên viết giấy ghi nợ cho anh, nhưng sẽ không ghi ngày trả cụ thể, chờ em có tiền sẽ trả lại cho anh."
"Tùy cậu, đừng để mình bị đói là được."
Tạ Diễn viết xong hai chữ sau của "Giấy ghi nợ" thì dừng lại: "Giấy ghi nợ viết như thế nào?"
"Đồ ngốc." Cù Tranh Viễn cướp giấy bút trong tay cậu, cặm cụi viết.
Tạ Diễn ai qua đi nhìn thoáng qua: "Người ta nói chữ nào người nấy, sao chữ anh xấu ghê vậy?"
"......"
"Nói thật đi, anh có phải đã qua Hàn Quốc phẫu thuật thẩm mỹ không?"
"Cậu có thể câm miệng được rồi đó."
Ở trường học Cù Tranh Viễn thường xuyên bị trừ điểm bởi vì nét chữ quá xấu, sau khi hắn tốt nghiệp thì rất ít có cơ hội viết chữ bằng bút mực.
Hắn viết chậm lại, cố gắng viết chữ dễ nhìn nhất có thể.
Đến chỗ tiền nợ, Tạ Diễn bảo hắn dừng lại, moi từ ống heo ra khoảng một trăm tệ rồi nói với hắn: "Em trả anh 156 tệ 3 trước đã.
"3 tệ thì thôi khỏi." Cù Tranh Viễn muốn thể hiện IQ cao của mình, dùng từ rất chuyên nghiệp.
Vậy tiền nợ còn 2834 tệ
"Anh Lôi." Tạ Diễn hô lên.
Cù Tranh Viễn không kiên nhẫn nhíu mày: "Muốn gì nữa đây?"
Tạ Diễn chỉ vào giấy vay nợ nói: "3000 trừ 156 còn 2844."
"......" Cù Tranh Viễn mạnh mẽ biện hộ, "Cậu biết cái gì, đây là khuyến mãi đó."
Tạ Diễn đáp trả: "Đồ ngốc."
Tạ Diễn mới vừa kí tên trên giấy nợ, di động trong túi Cù Tranh Viễn lại vang lên.
Là Giang Trình gọi.
Tim Cù Tranh Viễn khẽ đánh thịch một cái.
Hắn quên mất tiêu chuyện ăn cơm.
Điện thoại reo một lúc lâu hắn mới trả lời.
"Đồ ăn đã nguội hết rồi mà cậu đang ở đâu? Có phải bị bán lên núi rồi không? Có cần tôi chạy tới cứu không? " Tiếng Giang Trình oang oang, làm lỗ tai người ta đau chết đi được.
Cù Tranh Viễn đứng dậy nói: "Tôi tới ngay đây."
"Cậu ở đó đủ rồi đó, ở gì cả tiếng đồng hồ, tôi còn chưa ăn sáng, đói sắp chết rồi nè." Giang Trình nói.
"Vậy cậu ăn trước đi, không cần chờ tôi."khi Cù Tranh Viễn đi ra cửa thì quay đầu lại, dùng khẩu hình nói, "Tôi đi trước đã nhé."
"Tạm biệt" Tạ Diễn phất tay gật đầu, theo tới cuối hành lang, nhìn hắn đi xuống lầu.
Tiếng bước chân càng ngày càng nhẹ, càng ngày càng xa. Cậu nằm dài trên lan can nhỏ hẹp, nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh bước đi.
Giống như có thần giao cách cảm, đối phương cũng ngẩng đầu nhìn lên.
Tạ Diễn mau chóng vẫy tay với hắn.
Khoảng cách quá xa, nhìn không ra biểu cảm, nhưng có thể thấy vị dưới lầu kia cũng vẫy vẫy tay.
Người đi Coca cũng hết lạnh.
Tạ Diễn bưng ly sứ của mình lên.
Thật ra thì hồi nãy cậu đã sớm chú ý tới động tác nhỏ trên tay Cù Tranh Viễn cho nên mới cố ý dời tầm mắt làm bộ như không phát hiện, âm thầm tự trách mình không đủ cẩn thận, làm người ta khó xử.
Có vài người chỉ mới gặp nhau một lần, hơn nữa sau này chắc là sẽ không bao giờ gặp lại được nữa, nhưng vẫn lưu lại trong cậu một đoạn kí ức cả đời khó quên.
Cậu lấy mấy cục đá trong ngăn đá ném vào li, lắc một chút, uống một hơi cạn sạch.
...
"Khát chết đi được." Cù Tranh Viễn mới vừa vừa ngồi xuống, lấy khăn ướt lau mồ hôi trên trán và tóc, uống hết hơn nửa ly hồng trà.
Giang Trình lại rót thêm vào bình thủy tinh cho hắn: "Cậu tới nhà người ta làm gì? Đi cả buổi mới chịu về."
"Còn có thể làm gì nữa? Ngồi viết giấy ghi nợ " Cù Tranh Viễn nói, "Nhà cậu ta cách đây ít nhất hai cây số, tôi gọi xe về."
"Còn viết giấy ghi nợ cho cậu hả? Cho tôi nhìn cái." Giang Trình nói.
"Giấy nợ có cái gì đẹp mà nhìn." Cù Tranh Viễn ngoài miệng nói như vậy nhưng tay vẫn móc túi quần.
Giang Trình liếc mắt nhìn tờ giấy: "Í, đứa nhóc này nhìn văn nhã mà chữ viết sao xấu ghê."
"......" Cù Tranh Viễn buông đũa, hít một hơi thật sâu, "Tôi viết đó."
Giang Trình bị sặc, cười không ngừng được: "Hèn gì tôi thấy kiểu chữ này thật quen mắt, đã bao nhiêu năm rồi mà chữ vẫn xấu như vậy, không có chút tiến bộ."
Giang Trình quen Cù Tranh Viễn từ hồi nhỏ, nhà anh bán vật liệu xây dựng và đồ trang trí, hai người quen nhau đã gần hai mươi năm, từ hồi công ti chỉ là một văn phòng nhỏ đến khi phát triển thành công ty niêm yết, phân bố văn phòng ở khắp nơi trên đất nước, nhưng tổng xưởng khu ở Giang Tô, cùng khu với công ty thời trang của Cù Bình Sinh.
Giang Trình học đại học thiết kế, năm ba đã vào công ty thực tập, chuẩn bị tốt để kế thừa gia nghiệp, còn Cù Tranh Viễn bị ép học nhiều chuyên ngành khác nhau như quản lý, kinh tế, tài vụ, lại không biết mình tiếp theo muốn làm gì, nên làm gì.
Hắn giống với hầu hết mọi người, cũng có ước mơ.
Lúc còn nhỏ hắn viết bài văn về ước mơ, được điểm rất cao, mà sau khi lớn lên, nó trở nên xa xôi, trống rỗng như thể trò đùa.
Cho đến nay, người duy nhất chịu ngồi xuống nghe hắn bày tỏ ước mơ cũng chỉ có Giang Trình.
"Trước đây không phải cậu có quen một người đại diện sao, còn liên lạc không?" Cù Tranh Viễn hỏi.
"Còn " -Giang Trình gật gật đầu: "Văn phòng của cô ấy mới trang trí được một nửa, nếu không chờ sau khi làm xong, tôi mời cô ấy bữa cơm, mời cậu nữa, chúng ta cùng nói chuyện?"
"Được đó."
"Có điều nếu cậu muốn đóng phim, trước tiên phải kí hợp đồng với một công ti." Giang Trình nói.
"Ừm, tôi biết rồi." Cù Tranh Viễn gật đầu.
"Gia đình cậu có đồng ý cho cậu đóng phim không?" Giang trình hỏi.
Điều hòa của nhà hàng Tây bật nhiệt độ thấp, Cù Tranh Viễn còn chưa ăn được mấy miếng đã cảm thấy có chút nguội lạnh.
"Không đồng ý thì phải nghĩ cách làm cho bọn họ đồng ý."