Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Khắc Tinh

Chương 25: Cù Tranh Viễn: "Ai biếи ŧɦái còn chưa chắc đâu à nha."

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cù Tranh Viễn đỗ xe dưới gara ngầm nên về đến nhà trễ hơn Tạ Diễn một chút.

Trên tủ giày có thêm một đôi giày Adidas lạ hoắc, cỡ giày rất lớn, có vẻ cũng gần bằng giày của hắn.

Bên cạnh chính là giày thể thao của Tạ Diễn, hai đôi giày dựa sát nhau như hai người vừa nãy sóng vai đi trong mưa.

Đây là nhà hắn, tủ giày của hắn, cái này xem như là vật không rõ lai lịch rồi.

Cù Tranh Viễn nghĩ như vậy nên học theo Hổ Tử bình thường toàn hất cốc nước xuống đất, tỉnh bơ hất đôi giày thể thao kia xuống đất luôn, sau đó cởi giày của mình đặt lên.

Một đen một trắng, một trái một phải, một lớn một nhỏ, trong lòng lập tức thoải mái hơn nhiều.

Tạ Diễn đang chuẩn bị lên lầu, thấy hắn có chút bất ngờ: "Sao hôm nay anh về nhà sớm vậy?"

Cù Tranh Viễn trực tiếp bỏ qua vấn đề này, nhìn về thiếu niên xa lạ chỗ cầu thang, giọng điệu không vui: "Cậu ta là ai?"

"Bạn cùng lớp của tôi á, tên Tiêu Hằng Vũ." Tạ Diễn ôm cổ Tiêu Hằng Vũ giới thiệu, "Ảnh tên Cù Tranh Viễn, là anh họ tôi, tương lai là ngôi sao nổi tiếng, cậu cứ trực tiếp gọi ảnh là anh đi."

"Ông anh họ" sửng sốt, trừng lớn mắt dùng ánh mắt tra hỏi: Tôi thành anh họ của cậu hồi nào?

Tạ Diễn làm mặt quỷ đáp lại: Giúp tí đi, chẳng lẽ nói anh là cháu trai của tôi sao?

"Chào anh!"

Tiêu Hằng Vũ đột nhiên khom lưng cúi đầu, làm Cù Tranh Viễn bất ngờ không kịp phòng ngừa, đành phải ậm ừ cười gượng, cứng ngắc trả lời: "Chào cậu, tới chỗ tôi làm gì?"

Tiêu Hằng Vũ hoàn toàn biến Cù Tranh Viễn thành người bề trên, cung kính nói: "Làm bài tập với Tạ Diễn ạ, cậu ấy dạy em làm."

Cù Tranh Viễn đứng ở huyền quan, xịt nước sát trùng lên mu bàn tay, hời hợt hỏi: "Cậu không biết tự làm sao?"

Tiêu Hằng Vũ gãi gãi đầu: "Thành tích của em không bằng cậu ấy, giáo viên nói em phải học hỏi cậu ấy nhiều hơn."

Cù Tranh Viễn không biết làm gì hơn, đành bắt chước dáng vẻ của Cù Bình Sinh: "Ở trường không học được thì về nhà làm sao mà học?"

Tiêu Hằng Vũ có chút xấu hổ.

Tạ Diễn thả cặp sách xuống thảm, đi qua đẩy hắn một cái: "Anh sao vậy hả, tính tình kì cục."

Cù Tranh Viễn nhún nhún vai: "Tôi chỉ nói sự thật thôi."

Tạ Diễn không thèm phản ứng hắn, đẩy Tiêu Hằng Vũ lên lầu.

Cậu rút điện thoại và một đống sách luyện tập trong cặp ra, bật máy lên thì thấy ba cuộc gọi nhỡ, đều của Cù Tranh Viễn, WeChat cũng có chấm đỏ.

Tạ Mạn hỏi cậu về nhà an toàn chưa, cậu trả lời OK, còn một cái nữa là Cù Tranh Viễn.

- - Xuống lầu, tôi có lời muốn hỏi cậu.

Tạ Diễn ngồi chưa ấm mông, không tình nguyện xuống lầu, đẩy cửa phòng ngủ: "Tìm tôi làm gì?"

Cù Tranh Viễn đã đứng dựa tường chờ, lúc này hai tay ôm ngực, liếc mắt nhìn cậu: "Ai cho cậu dắt người lạ về nhà?"

"Cậu ấy không phải người xa lạ." Tạ Diễn nói: "Lần trước không phải anh nói tôi có thể dắt bạn về nhà sao? Tiêu Hằng Vũ là bạn ngồi sau lưng kiêm bạn cùng phòng của tôi, tụi tôi thân lắm, thậm chí số đo qυầи ɭóŧ của cậu ta là bao nhiêu tôi cũng biết."

Cù Tranh Viễn kinh ngạc tột cùng, ré rân lên:"Số đo qυầи ɭóŧ của nó mà cậu cũng biết!?"

Hắn nhớ tới chuyện của em thụ lợi hại lúc trước Giang Trình kể cho hắn, não hắn tự động thay bằng mặt của Tạ Diễn, hiện lên rất nhiều hình ảnh khó coi.

"Ừm" vô tình người nào đó lại hoàn toàn không biết mình chọc phải tổ kiến lửa rồi: "Tôi giặt qυầи ɭóŧ cho cậu ấy rồi mà."

Cù Tranh Viễn nghẹn họng, thì ra Tạ Diễn không chỉ giặt qυầи ɭóŧ cho hắn, còn từng giặt cho thằng con trai khác. (oại cảm giác này khó có thể hình dung, thật giống như đột nhiên phát hiện Hổ Tử không chỉ thích ăn đồ ăn vặt hắn đút, cũng vô cùng thích ăn đồ ăn người lạ đút cho, thật chẳng trung thành tí nào.

Trong lòng khó chịu lại không có lý do giải thích.

"Cậu lúc đi học còn giặt qυầи ɭóŧ cho người khác nữa!?" trong mắt Cù Tranh Viễn như có con dao sắc bén phóng ra, hắn gào lên: "Cậu và nó có quan hệ gì! Đồ vật riêng tư như vậy mà dám giặt lung tung hả?"

Tạ Diễn lau sạch nước miếng trên mặt: "Lớp chúng tôi ở trên lầu, mỗi lần đến nhà ăn tôi tranh không nổi với tụi cao tồng ngồng đó, Tiêu Hằng Vũ chạy còn nhanh hơn thỏ, cậu ấy giúp tôi múc cơm làm trực nhật nên tôi giúp cậu ấy giặt quần áo thôi, có điều chỉ giặt đồ lót thôi, áo khoác và quần giặt mệt lắm."

Còn chỉ giặt đồ lót nữa.

Cù Tranh Viễn gặm nhấm kĩ càng mấy lời này.

Hiểu rồi.

Tạ Diễn không chiếm được hắn, nên bắt đầu tìm kiếm con mồi mới.

Hắn vươn ngón trỏ, hướng trước ngực Tạ Diễn, hung hăng chọc hai cái: "Cậu đúng là không biết ngại."

Tạ Diễn cạn lời: "Tôi cũng không phải con gái thì ngại cái gì, chẳng phải tôi cũng giặt giúp anh rồi sao, hơn nữa lần trước anh còn vào phòng tắm của xem cái qυầи ɭóŧ in hình công thức hóa học của tôi đó thôi, anh quên rồi á?"

"......" Không ngờ rằng Cù Tranh Viễn vẫn có thể nhớ rõ, khuôn mặt dày như trường thành đỏ lên: "Lần đó không giống, tôi chỉ là tò mò nhìn thoáng qua chút, cũng,.. c..ũng không nhìn kỹ."

"Còn việc gì nữa không?" Tạ Diễn hỏi.

Cù Tranh Viễn sợ bọn họ ở trên lầu làm chuyện xằng bậy, cẩn thận nói: "Đem sách vở xuống lầu làm đi."

Tạ Diễn hơi nghiêng đầu: "Vì sao?"

Cù Tranh Viễn cháy não rồi: "Tôi hẹn bạn chơi game, cấu hình notebook không đủ, tôi chơi bằng máy tính bàn."

"Được rồi."

Giang Trình nhận được điện thoại của Cù Tranh Viễn lúc đang ở trong quán cà phê hẹn hò với một nữ tổng giám.

Anh cầm cái muỗng nhẹ nhàng quấy, vẻ mặt mờ mịt: "Chơi game, chơi trò gì, tôi hẹn cậu chơi lúc nào?"

"Cậu tới hay không? Mau lên, tôi có chuyện muốn bàn bạc với cậu."

Giang Trình nhìn thoáng qua cô gái đối diện: "Hôm nay tôi có hẹn ăn cơm, đang ăn với người ta rồi, lần sau đi."

"Đồ vô dụng."

"Tôi vốn dĩ không phải đồ vật."

Tạ Diễn đem sách bài tập và sách giáo khoa xuống dưới lầu.

Gần ổ mèo có một cái bàn nhỏ nhưng không lớn như cái trên lầu, cùng lắm chủ chứa được hai người ngồi. Cậu và Tiêu Hằng Vũ ngồi cạnh nhau, bắt đầu nghiêm túc làm bài tập.

Hổ Tử ở dưới gầm bàn, dạo vòng quanh cẳng chân Tạ Diễn, thỉnh thoảng cọ cọ vài cái.

Lúc Tạ Diễn làm bài hết sức chăm chú, sau khi bị Tiêu Hằng Vũ kêu mới nghiêng đầu qua kiên nhẫn giải thích.

Cù Tranh Viễn thay đồ trong phòng ngủ, rồi phóng mình lên nệm êm, thân thể còn hơi nảy lên.

Phòng ngủ của hắn không có tường cách âm, lúc yên tĩnh vẫn có thể nghe thấy tiếng Tạ Diễn nói chuyện, thỉnh thoảng mắng Tiêu Hằng Vũ đôi câu, chất giọng chỉ thuộc về thời kì đặc trưng của tuổi thiếu niên.

Tạ Diễn cười lăn cười bò, cũng không biết cười ngốc tới mức nào.

Cù Tranh Viễn đang muốn rống lên bảo bọn họ nhỏ tiếng một chút, lại bất ngờ nghe được đề tài về mình.

"Đúng rồi, cậu nói anh họ cậu là người nổi tiếng, đã diễn những cảnh nào rồi, sao tui chưa bao giờ thấy."

"Tương lai thôi, giờ còn chưa đóng nữa."

Cù Tranh Viễn lập tức từ trên giường nhảy xuống, dán người sau lưng cửa nghe lén.

Tạ Diễn: "Có điều ảnh tham gia một chương trình tên là "Diễn viên", đêm nay phát sóng tập đầu, lát nữa cậu xem cùng đi."

Đồ đần.

Cái tên mà cũng nói không đầy đủ, chương trình đó tên là "Chỉ là một diễn viên".

Có điều nghe Tạ Diễn tâng bốc mình trước mặt người khác, cảm xúc tích tụ mới dễ chịu đôi chút.

"Được đó, có điều 8 rưỡi bắt đầu phát sóng, xem xong cũng hết xe buýt mất rồi." Tiêu Hằng Vũ nói.

Cù Tranh Viễn tốt xấu gì cũng là giang hồ trải sự đời, tuy rằng chưa ăn thịt heo nhưng cũng đã gặp qua heo chạy, hết xe buýt con khỉ khô chỉ là cái cớ, cái chính là muốn ngủ lại.

Tạ Diễn nghĩ nghĩ nói: "Nếu không cậu cứ ngủ lại với tui đi, dù sao ngày mai cũng nghỉ học.

Vậy mà lại chủ động câu dẫn.

Cù Tranh Viễn trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cảm thấy mất hết sức lực, dựa người vào cửa phòng chậm rãi trượt xuống mặt đất.

Giờ này khắc này, hắn rốt cuộc có thể cảm nhận được tâm trạng của bậc làm cha làm mẹ lo lắng con cái yêu sớm.

Tiêu Hằng Vũ rất ít khi ở lại nhà người khác, có chút thẹn thùng: "Có nên hỏi thử anh họ của cậu xem ảnh có đồng ý hay không thế?"

"Ừm," Tạ Diễn gật gật đầu, "Có điều chắc chắn ảnh không có ý kiến gì đâu, con người ảnh rất tốt bụng."

Tốt tới mức gϊếŧ người luôn chứ sao.

Nghe thấy tiếng bước chân tới gần, Cù Tranh Viễn từ mặt đất bò dậy phi lên giường với tốc độ ánh sáng, dựa lưng vào đầu giường, bày ra dáng vẻ như đang nghịch điện thoại.

Tạ Diễn đẩy cửa ra, Cù Tranh Viễn phát huy kĩ năng diễn xuất của mình, ngước mắt hỏi: "Có việc gì?"

Tạ Diễn bám trên khung cửa, cười hí hí: "Có chuyện này muốn thương lượng với anh chút, bạn của tôi muốn ở lại cùng tôi xem chương trình của anh, nhưng nếu xem xong thì chắc đã khuya rồi, có thể cho cậu ấy ở một đêm không? Cậu ấy ngủ chung với tôi, bảo đảm không quấy rầy anh nghỉ ngơi."

Cù Tranh Viễn bắt chéo chân, dù bận vẫn ung dung nhìn cậu: "Việc nhỏ như con thỏ thôi? Không về nhà kịp thì gọi xe, để tôi gọi giúp cho."

Tạ Diễn nhanh chóng tỉnh ngộ, đây là đang từ chối khéo.

"Vậy được rồi, cảm ơn anh nhé."

"Không có gì."

"À đúng rồi, không phải anh nói muốn chơi game với bạn sao, sao còn chưa chơi nữa?"

"Tôii......"

Màn hình điện thoại Cù Tranh Viễn bỗng nhiên sáng lên, hắn mới kinh ngạc phát hiện mình cầm ngược rồi.

Tạ Diễn còn đứng ở cửa, hắn đành phải bắt máy, ghé vào lỗ tai: "Alô?"

Giang Trình: "Là tôi."

Từ chỗ cửa có tiếng người vọng qua: "Cù Tranh Viễn, điện thoại anh lật úp kìa."

"......"

Giang Trình hẹn hò thất bại, toàn bộ quá trình chỉ vỏn vẹn hai mươi phút.

Lý do là đối phương không thể tiếp nhận việc anh không nhà không xe lương tháng 3000 tệ.(~9 triệu5 VNĐ)

Cù Tranh Viễn trợn trắng mắt: "Nếu đã thân thiết vậy người ta chắc chắn là gấp gáp muốn kết hôn rồi, người có điều kiện thì phải chọn người tương xứng với mình, cậu tung hoành giang hồ nhiều năm vậy, trong lòng không có vướng bận gì hả? Nhanh chóng xem lại đi, còn chơi ba cái trò chủ tịch giả nghèo thử lòng bạn gái nữa?"

"Nhưng tôi nói thật mà, tôi thật sự không nhà không xe tiền lương 3000, xe là của bố, giất tờ bất động sản đứng tên mẹ tôi." Giang Trình cảm khái: "Vẫn là tình yêu tuổi học trò đơn thuần trong sáng nhất, thích chỉ là thích."

Cù Tranh Viễn giật mình, hắn cũng rất tán thành quan điểm này.

Bữa tối kêu cơm hộp, trời mưa đường trơn nên nhân viên giao cơm tới có hơi muộn.

Chuông cửa vang lên Tạ Diễn đã chạy tới mở cửa, đưa khăn giấy và nói lời cảm ơn với anh trai giao cơm cả người ướt đẫm

Bốn món mặn một món canh cũng không bị đổ lung tung, đồ ăn còn nóng hôi hổi.

Tạ Diễn thấy đã sắp đến giờ nên để luôn đồ ăn lên bàn trà rồi mở TV lên.

"Cù Tranh Viễn, đài nào thế?"

Cù Tranh Viễn nói số kênh ra.

Tạ Diễn không nhớ nổi mình đã bao lâu không mở TV rồi, cậu cũng không biết dùng điều khiển từ xa nên cứ ấn lung tung vài cái, màn hình sáng lên một chút rồi lại tắt ngúm.

"Cù Tranh Viễn, TV không mở được."

Giọng nói trầm thấp phát ra: "Vậy cậu đi vào đi."

"Anh mau tới đây nhìn xem!" Tạ Diễn nhìn về phía cửa phòng lải nhải.

"Đợi một lát."

"Không đợi, mau tới đây sửa một chút! Sắp tới giờ rồi."

Cù Tranh Viễn cạn lời: "Tôi đang giải quyết một trong ba chuyện gấp của đời người."

"Vậy anh nhanh lên! Cơm cũng sắp nguội rồi! Ăn một bữa cơm mà cũng lề mà lề mề."

Tiêu Hằng Vũ ngồi banh chân, một tay chống cằm, lẩm bẩm: "Hai người ồn ào vậy làm tui nhớ bố mẹ tui."

Tạ Diễn sửng sốt, mở hộp cơm: "Vậy tui giống bố cậu hay mẹ cậu thế?"

"Giống mẹ tui." Tiêu Hằng Vũ nói, "Nếu bà ấy mà gặp phải chuyện gì thì đầu tiên là kêu ' Tiếu Chấn --' chứ không phải tự tìm cách giải quyết."

Tạ Diễn có chút phiền lòng, đành phải tự mình nghiên cứu điều khiển từ xa, sửa cả buổi trời mà vẫn không lên hình.

Cù Tranh Viễn không nhanh không chậm đi ra, thấy màn hình vẫn đen thui, thở dài, cướp điều khiển từ xa trong tay cậu, tặng thêm một chữ "Đần".

Tạ Diễn mẫn cảm hỏi: "Anh rửa tay chưa, sao tay khô ráo thế?"

"Tôi đã lau khô rồi nhé!" Cù Tranh Viễn nắm lấy tay cậu, "Cậu sờ chút đi, lạnh ngắt luôn đúng không?"

Tạ Diễn lập tức rút tay mình về: "Biếи ŧɦái."

Cù Tranh Viễn ngu người một phút rồi mới phản ứng lại, người yêu mới của Tạ Diễn đang ở trước mắt, sao có thể làm chuyện mờ ám với "người yêu cũ" như hắn được.

Vừa rồi xem như là làm chuyện mờ ám, chắc sợ người ta nhìn thấy lại ghen à.

Hắn hừ nhẹ một tiếng, nói móc nói méo: "Ai biếи ŧɦái còn chưa chắc đâu à nha."

Màn hình TV cuối cùng cũng sáng lên, sau một đoạn giới thiệu dài dòng, giám khảo khách mời lần lượt lên sân khấu, người này còn giỏi hơn người kia, có một diễn viên, biên kịch và đạo diễn.

Vị trí giám khảo C dành cho một đạo diễn kiêm nhà biên kịch nổi tiếng.

Cù Tranh Viễn gọi cơm gà sốt dầu hành, nửa con gà chỉ có một cái cánh, bình thường đều là hắn nhường cho Tạ Diễn.

Hôm nay lại bị Tiêu Hằng Vũ nhanh tay cướp trước, hắn đang muốn bảo Tạ Diễn nhanh chóng lấy đồ ăn đi, không ngờ rằng Tiêu Hằng Vũ lại đặt cánh gà lên bát cơm của Tạ Diễn.

Tạ Diễn cười khì khì: "Mơn nha."

Cù Tranh Viễn cúi đầu lùa cơm.

Chương trình rất đơn giản, rút thăm tạo nhóm, bốn tổ đối kháng, hai tổ vào vòng trong một tổ chờ thẩm định một tổ bị loại.

Màn hình lớn sau lưng người dẫn chương trình hiển thị thông tin liên quan đến các diễn viên có tham gia, nhiều người trong số họ đã ra mắt hơn mười mấy năm trước, nhìn mặt là biết người nổi tiếng.

Người mới thì xếp cuối cùng.

Lúc ảnh của Cù Tranh Viễn hiện ra, Tạ Diễn kích động vỗ lưng hắn: "Trời đậu! Thật sự là anh kìa!"

Cù Tranh Viễn gắp miếng cá lên, liếc xéo cậu: "Chứ sao nữa, không lẽ là đồ giả?"

"Tôi kích động quá!"

Người xung quanh mình xuất hiện trên màn hình TV là một loại cảm giác rất thần kì, vừa bất ngờ vừa tự hào về người ta.

Tạ Diễn cười toe toét, cánh gà trong chén càng nhai càng ngon.

Cảnh cuối cùng là hình ảnh được cắt từ trường quay đến hậu trường, nhưng hầu như camera đều nhắm vào mấy diễn viên lão làng.

Tạ Diễn căng thẳng nhìn chằm chằm màn hình, đồ ăn trên bàn trà dần dần nguội lạnh.

Máy quay phim rốt cuộc cũng quay đến Cù Tranh Viễn, cậu lại lần nữa kích động vỗ đùi: "Là anh nè!"

"......" Cù Tranh Viễn cầm đũa gắp vỏ tôm cậu làm rớt dưới đất, khom lưng nhặt lên ném vào thùng rác, "Bên cạnh chính là người thật, cậu cứ nhìn TV kích động làm gì."

"Nhìn người thật làm sao có cảm giác như trên TV chứ." Tạ Diễn nói.

Cù Tranh Viễn hỏi: "Cậu muốn cảm giác gì?"

"Không thể diễn tả được, dù sao cũng không giống với anh ngoài đời thực tí nào."

Trên TV, Cù Tranh Viễn mặc bộ âu phục đen cổ phẳng, rất vừa người, bên trong là áo sơ mi trắng, trâm cài áo đính kim cương rực rỡ lấp lánh, quần tây được ủi phẳng phiu khiến hai chân có vẻ càng dài hơn.

Tóc mái hơi xoăn che hai phần ba trán, nhìn là biết kiểu tóc tạo mẫu bằng tay, hơi rối rất có phong cách, trên sống mũi là cặp kính gọng vàng đen, lúc nói chuyện khóe miệng đều nở nụ cười dịu dàng.

Tạ Diễn rất ít thấy hắn mặc quần áo chỉnh tề mà cũng rất ít thấy hắn cười, cậu luôn cảm thấy hắn có một loại khí chất vừa văn nhã vừa cặn bã.

"Anh bị cận thị hả?" Tạ Diễn quay đầu hỏi.

Cù Tranh Viễn lắc đầu: "À không."

"Vậy vì sao anh lại mang mắt kính?"

"Làm màu chứ gì, bây giờ con gái rất thích kiểu này, trong đứng đắn có chút không nghiêm túc, bên ngoài đẹp trai bên trong phắc boi."

Tạ Diễn cuối cùng cũng hiểu vì sao nhìn Cù Tranh Viễn trên TV sẽ sướиɠ mắt hơn nhìn hắn ngoài đời thật.

Bởi vì người trong TV kia chắc chắn chẳng bao giờ nói với người xem: "Làm màu chứ gì."

Cũng sẽ không xách khăn giấy đựng cớt của Hổ Tử chọc ghẹo người ta khắp nơi.

Càng sẽ không đè người ta ra sô pha thọc lét.

"Mấy người mới này đẹp trai xỉu." Tiêu Hằng Vũ nói.

"Đúng vậy, tui thấy cái người tên Thẩm Cạnh đẹp trai thiệt."

Cù Tranh Viễn liếc hai người bọn họ.

Quả nhiên là vậy đó, lực chú ý của đồng tính luyến ái đều dính trên người mấy thằng đàn ông khác.

"Vậy cậu cảm thấy Thẩm Cạnh với tôi ai đẹp trai hơn?" Cù Tranh Viễn nhìn về phía Tạ Diễn, "Bình luận khách quan nhé."

Tạ Diễn: "Cái này tôi chỉ sợ không khách quan được."

"Vì sao?"

"Trong lòng tôi anh đẹp trai hơn tất cả đàn ông mà."

Trái tim Cù Tranh Viễn ấm áp như gió xuân, mím môi không để mình phải cười ngoác mồm, hắn tặng luôn cái đùi gà mới gắp cho Tạ Diễn: "Thật sự tôi không có xạo ke với cậu đâu, tôi cũng cảm thấy như vậy."

Tạ Diễn vỗ đùi: "Mọi người đều quan tâm đến anh, số lượng fans trên Weibo của anh chắc là nhiều gần chết luôn ấy chứ!"

"Chắc cũng sẽ nhận được nhiều tin nhắn của fans nhỉ?" Tiêu Hằng Vũ vỗ ngực, "Bên cạnh em là một ngôi sao lớn, bỗng nhiên cảm thấy tự hào quá đi!"

Cù Tranh Viễn cười nhạo một tiếng, ra vẻ bình tĩnh: "Có gì đâu mà tự hào nè, cũng chỉ là người bình thường thôi."

Đồng thời trong lòng tràn đầy chờ mong móc điện thoại ra, nhân mở Weibo.

Tiêu Hằng Vũ cũng thò đầu lại gần xem.

Số fans: 250

Ừ thật sự chẳng có gì đáng tự hào hết, fans còn không nhiều bằng dì bán cơm trong căn tin trường nữa.

Tạ Diễn cảm thấy xấu hổ và thê lương giùm hắn: "Công ti của anh sao lại không mua fans cho nghệ sĩ vậy ta?"

Cù Tranh Viễn tắt màn hình, duy trì lòng tự trọng và chút bình tĩnh còn sót lại của một quý ông lịch lãm: "Cậu thì biết cái gì, cái này gọi là chân thật không màu mè hoa lá, tôi chẳng chút thiếu fans ấy như Mã Vân* không thiếu tiền."

Tạ Diễn: "Nhưng mà con số này thoạt nhìn có vẻ hơi ngu ngu**."

Cù Tranh Viễn: "Vậy cậu còn không nhanh nhanh đăng kí một cái rồi theo dõi tôi đi."

* Mã Vân, hay còn biết đến với cái tên Jack Ma là một nhà kinh doanh người Trung Quốc có tầm ảnh hưởng lớn, nhà đầu tư, diễn viên, nhà từ thiện. Ông là người sáng lập và chủ tịch điều hành của Tập đoàn Alibaba, một tập đoàn công nghệ đa quốc gia.

*二百五/èr bǎi wǔ/ đồng âm với từ thằng ngu, đồ đần trong tiếng Trung.

- --------------------------------
« Chương TrướcChương Tiếp »