Trong một dãy núi, có một kiến trúc cao nhập tận mây. Có vài đình đài kiểu một hai tầng thấp bé. Có vài vật lớn khổng lồ phải có mấy trăm tầng. Mỗi chỗ đều có đặc sắc riêng, mái hiên đơn, mái hiên kép, mái gồ, mái uốn… Ngay cả nóc nhà cũng có mấy chục loại hình thức bất đồng phong cách bất đồng. Nhưng không một ngoại lệ những kiến trúc này đều vô cùng có ý vị, từ góc mái đến cửa sổ, từ thân trụ đến chân trụ, thậm chí là từng viên ngói lưu ly chói mắt.
Những cụm kiếm trúc này chiếm cứ cả dãy núi, khoảng cách giữa mỗi tòa kiến trúc cũng khác nhau.
Ở phía chính nam, tại nơi địa thế thấp nhất có một sơn môn giản dị. Không có tô điểm gì, chất liệu cũng không đặc biệt. Trên người nó thậm chí tràn đầy dấu vết của năm tháng. Chỉ có bốn chữ học viện Côn Lăng lấp lóe ánh quang, chói lọi rực rỡ. Đúng, đây chính là học viện mà cả tu chân giới đều hướng về, học viện Côn Lăng. Mà học viện này cũng là học viện duy nhất không có tường viện.
Trên bầu trời, đủ loại pháp khí mỹ lệ chồng chéo xuyên thấu, nhưng không có cái nào vượt qua sơn môn một bước, vô cùng tuân thủ trật tự xếp hàng trước sơn môn, từng tu sĩ mặc bạch y mây gợn ôm sách bước xuống pháp khí, thu lại pháp khí. Sau đó mỉm cười hỏi han nhau, đi bộ lên núi.
Trong những tu sĩ này, tóc đen nhiều nhất, nhưng tóc đỏ, tóc lam, tóc vàng cũng không ít, còn có một vài màu mắt vô cùng đẹp, con lai cũng không phải rất hiếm.
Nhưng hôm nay có chút đặc biệt, vì là ngày tân sinh vào trường, mà các tân sinh vừa xuống pháp khí, có người vui mừng hoan hô, cảm thấy đâu đâu cũng mới lạ, cũng có người khoa trương thản nhiên, cứ như đối với học viện Côn Lăng đã nắm rõ như lòng bàn tay.
Mà Quyết Minh Ương là một trong số tân sinh, biểu hiện lại khác với mọi người. Cậu ngẩng đầu lên nhìn học viện từ sớm nhất đã không giới hạn chủng tộc vào học ở ba đại lục, mày nhíu lên – so với học viện này, cậu càng hiếu kỳ về người đã xây dựng nên học viện này. Vị đó… một tay sáng tạo người của thời đại hiện nay.
Cậu cất bước vào, một vị tiền bối đã đi tới đón.
Tất cả mọi người tuần tự đi tới chỗ tiếp đón, từng người cung kính hành lễ chắp tay tiêu chuẩn.
“Xin chào, ta là bộ khoa học hệ quang học.”
“Xin chào, ta là bộ linh lực hệ kinh lạc…”
“Bộ linh lực hệ trận pháp.”
“Bộ khoa học và linh lực, hệ động lực.”
“Bộ văn hiến…”
“Nghiên cứu tinh tế.”
“Vật chủng khởi nguyên.” Quyết Minh Ương nói, tùy ý hấc mái tóc màu xám nhạt trên vai, đi ở cuối đội ngũ, từng bước đi sâu vào học viện.
Cho đến khi đến sân biện luận nổi tiếng Côn Luân.
“Một ngàn sáu mươi mốt năm trước, Mộc Triệu Học phái đến Côn Luân du thuyết, Côn Luân bắt đầu thúc đẩy tân chính. Tân chính quy định mỗi một người đều có quyền quyết định chưởng môn. Tiến hành chế độ tuyển cử. Mà trước đó, Côn Luân nhìn như luôn không có phân biệt giai cấp thực tế chẳng qua là do cách thống trị khác thường của Phương Khác. Năm trăm mười một năm trước, Thiên Sơn thúc đẩy chế độ ăn chay. Gặp phải ngăn cản của Côn Luân__” Tu sĩ đứng trên bệ cao đắc ý dừng một chút mới nói: “Lý do là thỏ muốn sinh tồn, sói cũng muốn sinh tồn…. Người Côn Luân mở miệng là nói tự do, mở miệng là nói quyền lợi. Mở miệng là nói con người đều như nhau, kết quả bản thân lại không làm được. Ngươi dám nói người Côn Luân không phải giả nhân giả nghĩa?
Tu sĩ đứng đối diện hắn mỉm cười lắng nghe, cho đến khi hắn nói xong từ cuối cùng, mới cười híp mắt mở miệng nói: “Nói cái cứt gì đấy. Mộc Triệu Học phái? Trước khi Đào Hoa Học phái lên núi, Côn Luân đã thực hành tam quyền phân lập, Phương Khác liên tục làm chưởng môn mấy lần, là do tỷ lệ dân ý ủng hộ của người ta quá cao. Muốn từ chức cũng không từ được. Còn chế độ ăn chay, quyển dưỡng một đám linh thú lại, bắt tu sĩ nhịn hai mắt lóe sáng, dùng một đống linh thực làm ra vị đạo của thịt… ngươi không ăn thịt thì đừng thèm vị thịt nữa. Triệu Ẩn, đừng kéo ta đến đây nói nhảm. Diễn võ đài, đi không?”
“Đây chính là cái mà Côn Luân gọi là tự do ngôn luận? Nói đến cuối vẫn là dùng nắm đấm.” Triệu Ẩn lạnh lùng nói.
Tu sĩ đối diện kéo tay áo nhìn hắn, biếng nhác đáp: “Ngươi có tự do ngôn luận của ngươi, ta cũng có tự do nhân sinh của ta. Thế nào? Dám kéo ta lên đài biện luận, không có gan cùng ta lên đài diễn võ? Cho ngươi biết, đừng ở đây nói bừa. Có nghe qua nói suông hại nước chưa? Ngươi không thích Côn Luân thì cứ không thích, Côn Luân cho phép ngươi không thích, nhưng ngươi cần gì muốn bức người khác phải không thích giống ngươi chứ? Quả nhiên là kẻ ngu tới từ Thiên Sơn.”
“Người đang nói chuyện là Khổng Già Thụ.” Một tân sinh thấp giọng nói.
Quyết Minh Ương nghi hoặc nhướng mày, người đó nhìn Quyết Minh Ương một cái: “Ngươi chẳng chú ý tin tức gì sao? Hắn là tiểu tôn tử của Khổng Du Thanh và Huyền Dung.”
Cũng vào lúc này.
“Tít.”
“Vù.”
Đột nhiên âm thanh chỉnh tề vang lên cùng chấn động.
Tất cả tu sĩ không hẹn mà cùng đi chậm lại, trước mặt hoặc trên lòng bàn tay của họ, hiện rõ ảnh chiếu 3D.
“Quan Tinh Uyển truyền tin tức mới nhất, phi thuyền Dao Quang phái ta phái ra bảy trăm năm trước đã truyền tin về, sắp tới sẽ trở về từ tinh hệ Tiên Nữ 2.0! Đúng! Tinh hệ Tiên Nữ 2.0 quả thật nằm ngoài bầu trời! Chúng ta hiện nay cuối cùng đã khám phá được phi thăng, đạp phá hư không đối với chúng ta mà nói cũng không còn là mộng tưởng xa không thể với nữa!” Trong hình ảnh, nữ tu sĩ tướng mạo tú mỹ hiển nhiên rất kích động, trên gương mặt luôn mỉm cười kiểu công thức lộ ra rặng đỏ nhàn nhạt, nàng ý thức được bản thân quá mức kích động, bèn chậm lại tìm về chút bình tĩnh tự kiềm chế, rồi nói: “Theo Quan Tinh Uyển suy tính, vào năm mươi sáu năm sau sẽ đạt đến trạm trung chuyển. Đến lúc đó đáp xuống quỹ đạo số một tại Quan Tinh Uyển…. Phát sóng trực tiếp, chú ý thời gian thực… Phương Khác và Diệp Vu Thời cũng cùng trở về tu hành giới. Dao Quang sẽ mang tới cho chúng ta tất cả tin tức trên tinh hệ Tiên Nữ 2.0… điều đáng mong đợi nhất là… có lẽ vị tiền chưởng môn Phương Khác đã rất lâu chưa xuất hiện trước mặt mọi người cũng sẽ lộ mặt…” Màn hình 3D cực lớn sau lưng nàng đang chuyển đổi giữa vũ trụ đầy sao cùng với phi thuyền Dao Quang, cuối cùng dừng lại trên thân hai thanh niên tuấn mỹ.
“Má ơi!” Một người nhịn không được lầm bầm, sau đó mọi người nhìn nhau một cái, phát hiện chấn kinh và vui sướиɠ trong mắt nhau.
Sau đó chính là một chuỗi hoan hô và nghị luận náo nhiệt.
‘Không ngờ được trong đời ta vậy mà có thể nhìn thấy tàu Dao Quang trở về.
Trời ơi, Diệp tiền bối đó có xuất hiện hay không? Có đến học viện giảng bài cho chúng ta không? Trời ơi trời ơi! Ta phải xuất quan đi chuẩn bị thôi.
Phương Khác thật đẹp trai!
Diệp tiền bối quả thật!
Không có Thái A, ha ha, đánh giá kém.’
Không đến một giây, dưới đoạn 3D đã có một đống bình luận. Tốc độ bình luận tăng lên còn khiến người ta chấn động hơn nữa. Từ dùng ngón tay nhập chữ sau đó thành ý niệm nhập chữ, máy phục vụ từng tê liệt. Nhưng dưới sự tu bổ cải tiến sau vô số lần tê liệt, máy phục vụ đã vô cùng kiên cố.
….
Thương Nhược Tuyết chớp mắt, hình ảnh 3D trước mắt tan đi như khói mù.
Nàng ngửa đầu, nóc nhà phía trên hóa thành hư vô. Ánh mắt nàng xuyên thấu tầng mây, bầu trời. Cho đến khi vào một vùng biển sao.
Phương Khác sắp trở về rồi, năm đó Phương Khác vung tay áo không chút lưu luyến lui ra khỏi trung tâm quyền lực. Truyền chức vị chưởng môn cho Vương Lạc Dương. Sau đó lên tàu Dao Quang, đi vào biển sao đó, cùng đi còn có một đám ‘lão nhân’ khi đó…
Sao bọn họ có thể buông xuống dễ dàng như vậy.
Khóe môi Thương Nhược Tuyết hiện ra ý cười, chỉ là ý cười này cũng không có chút nhân khí nào. Tóc nàng dài rũ đến tận mặt đất trắng sạch như tuyết, diện mạo vẫn như xưa, nhưng không ai sẽ cho rằng đây là một thiếu nữ diễm lệ. Vì nhân khí trên người nàng trong những nay năm đã càng lúc càng ít, chỉ lưu lại sự lạnh nhạt từ cao nhìn xuống.
Bản thân năm đó, làm sao sẽ nghĩ đến tất cả ngày hôm nay chứ?
Tu sĩ năm đó lại có ai có thể nghĩ đến có một ngày ‘phi thăng’ sẽ trở nên đơn giản như vậy. Không cần dựa vào tu vi của bản thân, cũng có thể phi thăng.
“Bọn họ vậy mà thật sự thành công.” Thương Nhược Tuyết nhàn nhạt nói.
Triệu Tiểu Cầm vẫn luôn đứng bên cạnh nàng trầm mặc không chút cảm giác tồn tại, nói: “Tàu Huyền Hoàng của chúng ta đến nay không có tin tức.”
Thương Nhược Tuyết nhẹ ừ một tiếng, sau đó nói: “Tàu Dao Quang có thể đến tinh hệ Tiên Nữ là vì Thái A.”
Thái A khi đó chỉ cách đạp phá hư không một cm mà thôi, có hắn trên tàu Dao Quang. Tự nhiên có thể dựa vào loại cảm ứng mà chỉ có tu sĩ đạp phá hư không mới cảm nhận được để tìm ‘tiên giới’, không đến mức mê mang lạc đường trong vũ trụ.
Trên mặt Thương Nhược Tuyết xuất hiện nụ cười băng lạnh.
Triệu Tiểu Cầm lặng lẽ cong lưng lui ra khỏi đại điện.
“Chưởng môn.” Có người hành lễ với nàng.
Triệu Tiểu Cầm mỉm cười trả lễ, trong lòng lại băng lạnh. Nàng tính là chưởng môn gì? Chẳng qua là con rối tùy người bày bố mà thôi. Nhưng sau đó nàng lại cười, cười thẳng sống lưng nói, không sao, hiện nay đã không phải là thời đại tu vi áp chế tất cả rồi.
Tất cả hủ bại, cũ kỹ sớm nên lui khỏi vũ đài.
Mà lúc này, ở ngoài tinh hệ hơn một ngàn năm ánh sáng.
Trên một chiếc phi thuyền to lớn được màn ngân bạch hình thoi bảo vệ, Phương Khác đang đứng trên sàn thuyền thông qua màn bảo hộ nhìn ra biển sao, vô cùng trầm tĩnh.
Cho dù năm tháng trôi qua, trên người y lại như không phát sinh bất cứ biến hóa nào. Mi mục tuấn lãng, ánh mắt sáng trong. Tất cả vẫn như ngày xưa. Chỉ là bởi năm tháng đã qua, nhất định sẽ có dấu vết.
Đối với tu sĩ mà nói, bất kể ký ức của mấy ngày trước hay mấy trăm năm trước đều mới như nhau. Tất cả giống như ngày hôm qua. Phương Khác nhìn đi thật xa, cảm thụ cảm ứng truyền tới từ tinh cầu xanh lam nào đó, cười nói: “Cuối cùng sắp về nhà rồi.”
Diệp Vu Thời đi tới cạnh Phương Khác, sóng vai với y: “Huynh cho rằng đệ đã vui quên đường về rồi.”
Phương Khác nhướng mày, gác tay lên vai Diệp Vu Thời nói: “Lẽ nào huynh không cảm thấy vị tiền bối đó đặc biệt thú vị sao? Lúc nhìn thấy chúng ta cũng sắp bị dọa chết rồi, nhưng đồ ăn ông ta làm thật sự rất tuyệt.”
Diệp Vu Thời mỉm cười hỏi: “Vậy sao?”
Nụ cười của Phương Khác cứng lại, mỗi lần Diệp Vu Thời cười thế này y đều phải chịu khổ. Phương Khác giả vờ không phát giác ra, nghiêng đầu bất mãn nói: “Chẳng qua người vui quên đường về là huynh chứ nhỉ? Từ lúc đến đây, mỗi ngày đều chế phù.”
Nói đến đây, Phương Khác thả tay ra: “Có phải huynh đã phục chế hết điển tịch ở đây rồi không… sau khi trở về lại muốn bế quan nghiên cứu phù lục của huynh?”
Diệp Vu Thời không nói gì, chỉ nhìn người đang lại gần một cái, nói với Phương Khác: “Người vui quên đường về tới rồi.”
Phương Khác nghiêng người nhìn thấy Thái A, lại nói với Diệp Vu Thời: “Huynh vừa nói là người đúng không?”
Diệp Vu Thời không chút áp lực sửa miệng: “Kiếm vui quên đường về tới rồi.”
Thái A dường như không nghe thấy gì, hoàn toàn xem nhẹ sự tồn tại của Diệp Vu Thời, đi tới trước mặt Phương Khác: “Ta quyết định lưu lại.”
Phương Khác hơi sửng sốt, thời gian giống như ngừng lại ở một khắc này, cho dù y sớm đã đoán được quyết định của Thái A.
Qua một lát Phương Khác mới nói: “Được thôi, vũ trụ lớn như thế, ngươi cũng phải đi xem chứ.”
Thái A cười, nụ cười rất tự nhiên.
Nhưng Phương Khác chỉ có thể nhếch môi thành nụ cười giả tạo, sau đó mở rộng hai tay với Thái A.
Thái A bước tới một bước, hai người nhẹ ôm nhau rồi buông ra.
“Phải nhớ đường về nhà.” Phương Khác nhẹ giọng nói.
Thái A nhẹ vỗ lên vai Phương Khác, nói: “Tạm biệt.”
Phương Khác trầm mặc một lát, mới mỉm cười nói: “Tạm biệt.”
La Tất đứng ở đầu kia thuyền, trợn trắng mắt. Hắn không biết ba người này tại sao có thể xem một đám người sống nhăn như họ thành bối cảnh, hoàn toàn không ngó tới.
Còn Thái A nữa, dù sao cũng là bằng hữu đã quen gần ngàn năm đúng không? Không cáo biệt bọn họ thật sự được sao?
…
Cuối cùng, chiếc phi thuyền bước lên chặng trở về.
Sau khi trải qua một chặng đường dài, tinh cầu màu xanh lam đập vào mắt.
Phương Khác tính thời gian, dùng cùi chỏ húc Diệp Vu Thời, cười híp mắt nói: “Không bằng, dẫn huynh về nhà gặp phụ huynh?”
Diệp Vu Thời không chút do dự nói: “Được.”
Hắn nắm tay Phương Khác, ngón tay nhẹ vuốt vết sẹo vì liên tục rạch ra nên cuối cùng không thể xóa đi ở cổ tay Phương Khác, sau đó nhẹ bóp tay Phương Khác.
Phương Khác nghĩ đến những người khác vẫn còn đợi ở khoang thuyền, còn có Vương Lạc Dương và Đồng Đồng hôm qua ở trạm trung chuyển hưng phấn bừng bừng liên lạc bằng ảnh với y. Không chút áp lực thay đổi lộ tuyến.
Y và Vu Thời, một người tu là thuận theo tự nhiên, một người tu là thuận theo tâm ý, mọi người sẽ lý giải.
Thế là dưới tình huống những người khác trên phi thuyền hoàn toàn không biết gì, phi thuyền phá mở giới môn, đi về phía phàm giới. Mà diễn thuyết viên phát sóng trực tiếp của tu tiên giới, gương mặt tươi cười cứng lại. Không tiếp được tàu Dao Quang trở về, lại đón được một lần đưa tin ra sự cố duy nhất trong nhân sinh của mình.
Mà ngay lúc phi thuyền đi vào phàm giới, một thiếu niên đang ngủ rất trầm chậm rãi trở nên trong suốt, cuối cùng biến mất không thấy. Cha mẹ y ngủ ở sát vách không chút phát giác.
Chỉ là vào hôm sau, phát hiện con mình hình như đã thay đổi.
Hết.