Sau khi kiếm khí vô hình do kiếm ý tỏa ra tan đi, bùn đất xung quanh di phủ đột nhiên sụp xuống.
Trí Ngu Trí Tiêu nhìn nhau một cái, lập tức bay vào trong di phủ, những đệ tử Côn Luân khác thì ở lại bên ngoài. Rất nhiều đạo nhân vội vã theo vào trong. Lúc này không phải là tìm bảo trong di phủ, mà để cứu người. Chu Thức Vũ là phong chủ đời kế được định trong Thiên Đan phong phái Côn Luân.
Thật nhiều tu sĩ bắt đầu phá đất chui ra từ đống đổ nát xung quanh di phủ. Lúc này trong di phủ đã không còn an toàn, trận pháp ngủ say mấy ngàn năm lũ lượt kích phát dưới uy hϊếp của kiếm ý. Tu sĩ bị vây bên trong nhiều đếm không xuể.
Lúc Trí Tiêu đạo nhân xuyên qua [Vân Huyễn Thiên] đã sụp đổ cũng phải giật mình, không ngờ đây là di phủ của yêu tộc. Di phủ yêu tộc cỡ lớn thế này chỉ có thể có vào lúc ba đại lục còn chưa tách rời cơ mà? Nếu không chẳng lẽ yêu tộc này lại thống trị một thế lực lớn như thế tại đại lục Cửu Châu của nhân loại sao?
Đột nhiên trong biển mây tản ra truyền đến dao động linh lực của tu sĩ. Trí Tiêu bước liền vài bước, co thành tấc, trong chớp mắt đã xuất hiện tại vị trí linh lực dao động.
Một tiểu bối mặc phục sức phái Côn Luân chồng chất vết thương cầm kiếm, miễn cưỡng đứng thẳng nhưng đã hôn mê, Trí Tiêu thầm tán thưởng, nghị lực thật mạnh, rõ ràng đã hôn mê nhưng vẫn đứng thẳng. Là Hộ Lạc, Trí Tiêu nhìn đối diện, rõ ràng còn có đệ tử phái Thái Hành đang muốn phát ra một kích cuối cùng.
Trí Tiêu phất ống tay áo, một đạo kình khí mạnh mẽ chỉ thẳng vào Tả Khâu. Tả Khâu để lộ ra con mắt phải, sự trong trẻo vốn có đã biến mất, con ngươi đen như mực lóe ra u quang lạnh lẽo, tản ra đầy sát cơ còn cả hung lệ.
“Trí Tiêu, mười năm không gặp, không ngờ phái Côn Luân của ngươi càng lúc càng bỉ ổi, ra tay với cả tiểu bối, thực là vô nghĩa.” Kèm với một tiếng hừ lạnh, một gương mặt tuấn mỹ, nhưng vết sẹo dài kéo từ khóe mắt trái tới khóe môi sâu tận xương khiến hắn có vẻ càng thêm âm trầm. Trong tay tu sĩ phái Thái Hành này nhẹ quẫy phất trần, cản lại đạo kình khí kia, lạnh lùng nói.
“Phàm là nguy hiểm thì phải tiêu diệt, lẽ nào ta không nên tiêu diệt mầm họa gây nguy hiểm cho Côn Luân ta sao? Thà gϊếŧ lầm quyết không bỏ sót. Tiêu Vân Dật, đây là ta học theo ngươi.” Trí Tiêu cũng lạnh lùng nhìn tu sĩ tuấn mỹ phái Thái Hành, mái tóc hoa râm bị kình khí chưa tán thổi tung. Ngón tay khẽ động, một cái lưới lớn màu trắng sữa bao lấy Hộ Lạc. Mũi chân nhẹ điểm, thoáng chốc đã không thấy.
Tiêu Vân Dật thấy cái lưới đó thì ngẩn ra vài giây, sau đó sắc mặt như băng, lạnh lẽo nhìn Tả Khâu sau lưng mình. Lúc này những tu sĩ phái Thái Hành khác cũng đã đuổi đến nơi này.
“Đại nhân!” [Vân Huyễn Thiên] sớm đã không còn ổn, nhưng mấy tu sĩ đến sau vẫn thuần thục hành lễ với Tả Khâu, sau đó mới nhìn sang Tiêu Vân Dật, cung kính gọi: “Tiêu trưởng lão.”
“Phế vật.” Tiêu Vân Dật bỏ lại một câu rồi biến mất.
Tả Khâu nhếch nhác vô cùng, nhưng sát khí hắn tỏa ra vẫn khiến các tu sĩ khác không rét mà run. Những đệ tử Thái Hành khác dìu Tả Khâu muốn ra khỏi di phủ.
Tả Khâu che con mắt trái đã hơi bị lệnh, nơi đó chỉ còn một hõm mắt sâu hoắm phủ đầy vết thương. Mắt trái của Tả Khâu trông cứ như bị người ta móc ra, chỉ có móc mắt ra mới lưu lại vết thương hoàn chỉnh như vậy, vừa nhìn thấy đã lạnh lẽo toàn thân.
Mắt phải còn hoàn hảo hơi khép lại, mắt khôi phục trong trẻo, khóe môi mang theo nụ cười cực nhu hòa, phối với con mắt trái đáng sợ, chỉ làm người ta cảm thấy vô cùng quái dị. Tràn đầy vị đạo âm trầm.
“Côn Luân, Diệp Vu Thời, Hộ Lạc. Tiêu Vân Dật… Ha.” Tả Khâu lầm bầm, không nhìn con mắt trái đó, tươi cười càng thêm nhu hòa mỹ lệ.
Trí Tiêu đạo nhân ném Hộ Lạc cho đệ tử Côn Luân xong, thấy sau lưng Trí Ngu là Chu Thức Vũ có vẻ không còn hơi thở thì hơi giật mình. Làn da trắng nõn của Chu Thức Vũ hiện nay biến thành màu xanh lục quái dị, rõ ràng bị trúng độc. Xem ra [Vụ Huyễn Thiên] còn hung hiểm hơn hai Thiên khác, trên người Chu Thức Vũ có vô số đan dược mà vẫn còn bị vậy. Trần Chử và Viên Kim so ra còn tốt hơn Chu Thức Vũ nhiều.
Di phủ này rất có vấn đề.
Trí Ngu nhẹ than một tiếng, sáu đệ tử nội môn trong phái, bốn bị trọng thương, hai người mất tích. Diệp Vu Thời, đệ tử nội môn đầu tiên, La Thanh La phong chủ Luyện Khí phong đều xem trọng, muốn nhận hắn làm đệ tử nhập thất thứ ba, hiện tại phải nói năng thế nào đây.
La phong tử mà điên lên thì cũng chẳng kém hơn Trí Tiêu là bao.
Sau khi di phủ sụp đổ các thế lực trên đại lục Cửu Châu đều chú mục vào đây, kiếm ý kinh thiên, di phủ của yêu tộc, còn có trận truyền tống cổ xưa thiếu hụt mà các tu sĩ ra sau đã nói, Côn Luân và Thái Hành chính diện lật mặt chỉa mũi kiếm vào nhau.
Những thứ này tạm thời không liên quan gì với Phương Khác và Diệp Vu Thời.
Phương Khác lờ mờ, tình trạng thân thể rất tốt, nhưng trong đầu thì cứ đau rưng rức, choáng váng thậm chí còn muốn nôn, cứ như thể bị ném trong máy giặt lăn một thời gian, tuy y không biết đó là cảm giác gì, nhưng đại khái cũng không khác biệt mấy.
Dường như rớt vào một lốc xoáy cực lớn, cảm giác mất trọng lực, choáng váng còn có áp lực to lớp đè muốn thổ huyết.
Mà hiện tại, Phương Khác đang nằm ngữa trên bãi nước cạn đầy đá, ngay cả động cũng không muốn động.
Có người còn thảm hơn y, Phương Khác chuyển mắt sang một bên, một nửa người Diệp Vu Thời còn đang ngâm trong nước đến nay chưa tỉnh. Phương Khác nhếch môi, lộ ra hàm răng trắng tinh, cố rặn một nụ cười có mấy phần dữ tợn.
Đại khái cảm giác này gọi là hả hê? Không, có thể là một tâm lý an ủi thôi, khi mình thảm hại nhìn thấy người còn thảm hại hơn mình.
Phương Khác thở dốc dùng cả tay lẫn chân trèo lên, sau khi cố gắng đứng vững, đi về phía Diệp Vu Thời, vừa định ôm Diệp Vu Thời lên thì phát hiện mình không làm được, đầu óc y hiện tại rất choáng, vì vậy nửa ôm nửa tha hắn lên chỗ bờ khá ít đá.
Lúc này Phương Khác mới đánh giá Diệp Vu Thời.
Con mắt hẹp dài nhắm lại, sắc mặt đỏ hồng không bình thường, y há miệng, đột nhiên cảm thấy không thoải mái lắm. Tự dưng y lại cảm thấy Diệp Vu Thời rất yếu ớt.
Làm sao có thể, hắn là Diệp Vu Thời đó.
Diệp Vu Thời mà yếu ớt? Không thể nào. Người này nên vĩnh viễn một thân bạch y phiêu phiêu, mang theo nụ cười ôn hòa, cùng ngôn hành cử chỉ vô cùng ưu nhã, phiêu nhiên như tiên, lại nguy hiểm cực điểm.
Phương Khác sụ mặt, kiểm tra thương thế cho Diệp Vu Thời, chân mày nhíu chặt. Gãy ba cái xương sườn, may mà hình như Diệp Vu Thời đã dùng đan được, nội tạng không bị tổn thương, huyết quản bị nứt cũng đã lành lại.
Phương Khác nhẹ kéo Diệp Vu Thời, để hắn nằm nghiêng, cố định lại phần xương sườn đã gãy. May mà đây là thế giới tu tiên, nhưng thương thế này quá mức nghiêm trọng. Phương Khác lấy đan dược ra, thò ngón tay vào miệng Diệp Vu Thời. Mới vừa thở ra một hơi đã thấy dáng vẻ Diệp Vu Thời bị y băng kín ***g ngực, liền cảm thấy buồn cười.
Sau đó, Phương Khác dời cánh tay vốn đang đặt trên eo Diệp Vu Thời đi.
Tuy đều là nam nhân, nhưng y suýt đã quên mất, Diệp Vu Thời không giống y, Diệp Vu Thời hắn, hắn, hắn, thích nam nhân.
Nỗi lúng túng khó hiểu trào lên trong lòng Phương Khác.
Phương Khác lại nhìn Diệp Vu Thời, vẻ mặt hồi phục bình thường, đánh giá Diệp Vu Thời từ đầu đến chân.
“Chậc, nếu giống như vầy, thì dù là nam nhân có vẻ cũng không sao.” Phương Khác nói, trắng trợn đảo mắt một vòng trên eo Diệp Vu Thời, vòng eo nhìn thì trắng nõn mềm mại, thực tế sờ lên có thể cảm giác được sức mạnh hàm chứa dưới lớp da mỏng. Còn có phần bụng tuy không đầy cơ bắp, nhưng cũng có sức mạnh không thể xem thường.
“Mình đang nghĩ cái gì vậy chứ.” Phương Khác chợt hoàn hồn. “Gia là thẳng nam chân chính, em gái mềm mại mới là truy cầu của gia.”
Khi cúi đầu, lại đối diện một cặp mắt hẹp dài lóe u quang.
Một lát sau, hai người nhếch nhác đã tự dọn dẹp ra một chỗ tạm thời coi như chốn dung thân.
Diệp Vu Thời tùy ý lấy Thủy Linh kiếm ra, tựa lên đống cỏ.
Hiện tại họ đang ở trong một sơn động, chủ nhân của sơn động này, một con linh báo đã bị họ giải quyết, trở thành vật phẩm trong túi chứa đồ, sau khi thu thập đơn giản, hai người ngồi xuống đất.
Hạc giấy không thể phát ra, xung quanh đều không có hơi người, cả hai ngự kiếm đến một thôn lạc có hơi người kiểm tra một lát, kinh hãi phát hiện, có thể họ đã không còn ở đại lục Cửu Châu nữa rồi.
Vì những “người” họ nhìn thấy, có màu tóc khác biệt rõ ràng. Màu lam, màu tím, màu lửa đỏ, năm màu rực rỡ. Đương nhiên cũng có màu đen, trừ màu tóc, những thứ khác đều không khác biệt gì người bình thường. Phương Khác rõ ràng ngẩn ra.
Mà Diệp Vu Thời thì trực tiếp lôi Phương Khác rời xa thôn lạc đó.
“Có biết đại lục Thanh Hoa không?” Diệp Vu Thời vuốt Thủy Linh kiếm, nói.
“Không biết.” Phương Khác trả lời rất dứt khoát, tiếp theo nhíu mày, lẽ nào nơi này không chỉ có đại lục Cửu Châu sao?
“Đối với yêu tộc, ngươi hiểu biết bao nhiêu?” Diệp Vu Thời khẽ nhíu mày với vẻ đương nhiên của Phương Khác.
“Hoàn toàn không hiểu.” Phương Khác thành thật đáp, nếu yêu tộc này là yêu tộc phổ biến ở thế kỷ hai mươi mốt thì y còn có thể lý giải, chẳng hạn như mấy loại tu luyện thành tinh quái.
Diệp Vu Thời liếc nhìn Phương Khác, một thẻ ngọc rơi vào tay Phương Khác.
Phương Khác trực tiếp dán thẻ ngọc lên trán.
“Thiên địa sơ phân, người, thú, thảo mộc đều không có linh trí. Nhưng, trải qua năm ngàn bốn trăm tuổi, trời giáng thần quang, mở ra linh trí. Một phần thú, thảo mộc được tắm tinh hoa, đều hóa thành nhân hình, có thiên phú thần thông. Mà nhân tộc bắt đầu đứng thẳng bước đi, sử dụng công cụ lao động, lúc này người mới chân chính trở thành ‘người’. Tam tộc sơ thành, sống chung hài hòa. Những nơi tụ lại do địa lợi, trở thành bộ lạc. Nhân tộc được gọi là ‘người’, thú tộc là ‘ma’, thảo mộc hóa hình thì là ‘yêu’.
Nhưng, ma tộc, trời sinh có thể hấp thu tinh hoa nhật nguyệt, tôi luyện thân thể đến cực điểm. Yêu tộc, biết dẫn năng lượng thiên địa tu luyện yêu thuật, cũng có đại thần thông. Duy chỉ có nhân tộc, trong vạn người không ai có thể hấp thu tinh hoa, nhưng, tốc độ sinh sôi đứng đầu ba tộc, giữa bộ lạc bắt đầu tranh đấu.
Thần Châu đại loạn, người, yêu, ma dần trở thành thế lực đối địch, chiến tranh nổi lên khắp nơi.
Sau đó lại là năm ngàn bốn trăm tuổi, nhân tộc hưng thịnh, có linh giả, tu tiên giả. Cách nói phi thăng cũng thịnh hành. Quan hệ ba tộc hòa hoãn. Nhân, yêu, ma lại lần nữa sống chung.
Ba tộc không có gì khác mấy, nhưng thân thể nhân tộc yếu ớt, yêu tộc bình thường dung mạo tú lệ mà màu tóc khác nhau. Ma tộc mạnh mẽ nhất, nhưng sinh sôi rất thấp.
Niên đại không thể khảo chứng, có lẽ vạn năm trước, đại lục Thần Châu lại xuất hiện thần quang, Thần Châu phân làm ba, ba tộc mỗi tộc chiếm một nơi.
Của người gọi là ‘Cửu Châu’, của yêu tộc gọi là ‘Thanh Hoa’, của ma tộc gọi là ‘Hoang Mạc’.
Nhưng, nhân tộc sinh sôi nảy nở không chỉ vạn vạn người. Người không có linh căn không biết tận bao nhiêu, nhân tộc đại hưng, dùng thông thiên thần thông, dần vạch ra phàm giới, bảo hộ con dân nhân tộc. Phàm giới và tu tiên giới, đến nay không quấy nhiễu lần nhau.
Thanh Lĩnh tản nhân.
Đây là ý kiến cá nhân của lão phu, phải hay không phải, chờ người đời sau khảo chứng.
Theo thiển ý của lão phu, tam tộc vốn cùng nguồn gốc, không quá ngàn năm tu tiên giới của chúng ta tất sẽ nghênh đón thời đại tam tộc chung sống. Nhưng, trước thái bình tất có đại loạn. Đại lục Thần Châu ta, sinh linh sẽ đồ thán.]