Chương 3

13

Vậy là xong.

Ta muốn chạy trốn.

Ta là mang mệnh khắc phu!

Mà Tiêu Hoài lại là Thái tử!

Nếu ta đem hắn khắc chết!

Đây chính là tội tru di cửu tộc nha!

Ta nhanh chóng mang theo lão Tạ quay về nhà thu thập hành lý.

Vàng bạc mang theo.

Hai cha con ta muốn chạy trốn đến chỗ nào xa thật xa!

Dưới sự hỗn loạn, ta liếc mắt nhìn thấy hộp trang sức, đưa tay cầm chiếc trâm trong đó lên.

Đây là món quà Tiêu Hoài tặng ta thời điểm cập kê.

Ta có chút khổ sở, không muốn rời đi,sống mũi cũng hơi cay cay.

Phía sau đột ngột vang lên một giọng nói lạnh lùng.

“Đã không nỡ vì sao phải rời đi!”

Đây là lần đầu ta nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Tiêu Hoài.

Hắn từng bước tới gần, ôm ta vào lòng.

Ta lắp bắp chống tay vào ngực hắn “ Điện hạ.....ta khắc phu nha!”

Đuôi mắt Tiêu Hoài đỏ lên, cười lạnh rồi nghiến răng nghiến lợi nói:

“Sao vậy? Là vì mệnh cách của ta không đủ cứng rắn?”

14

Hai mươi tám tám ba, hương xuân nồng đậm, mưa phùn rả rích.

Là ngày tốt để thành hôn.

Thái tử thú thê, tướng quân gả ái nữ. Nhìn như nào cũng thấy đây là lương duyên trời định.

Tiêu Hoài tuổi còn trẻ lại có tướng làm đế vương.

Ngày bình thường hắn khiêm tốn, điềm tĩnh khiến cho bách quan bá tánh vô cùng yêu thích.

Những năm nay Đại Chiêu chiến sự liên miên, quả thực đã lâu lắm rồi quốc gia mới có sự kiện vui mừng như vậy.

Chỉ là....

Thái tử phi Tạ Yểu ta đây trời sinh định sẵn số mệnh khắc phu.

Trước đại hôn một ngày, ta cùng lão Tạ đứng trong từ đường kính rượu tổ tiên.

Ông ấy ngửa đầu uống một hơi hết sạch, sau đó thở dài một tiếng.

“Hazzz! Tổ tiên ở đâu vậy?”

Đúng là lớn mật! Dọa ta sợ đến mức ngay lập tức chặn miệng ông ấy lại!

Lão Tạ mặt đầy lo lắng hỏi ta.

“Đại cô nương, điện hạ có thể gặp điều bất trắc gì không?”

Ta cũng lo lắng.

Ngày đó bị Tiêu Hoài nửa đường chặn lại, ta đã thành thật nói cho hắn nỗi lo lắng của mình.

Mà Tiêu Hoài lại ôm chặt ta, cực kỳ chân thành mà trịnh trọng nói:

“A Yểu, tương lai ta sẽ trở thành Thiên tử, không có người nào mệnh cách cứng rắn hơn ta”

A chuyện này....

Điện hạ.....

Trong lịch sử các hoàng đế chết sớm đều không ít!

Hắn thấy ta dao dộng, liền cúi đầu tới gần.

Hai trán chạm nhau, hơi thở giao thoa đầy hỗn loạn.

Hắn trầm giọng:

“A Yểu không phải đã nói, muốn nam nhân đẹp nhất thế gian làm phu quân của mình sao?”

Hơi thở mát lạnh của người nam nhân quanh quẩn tứ phía khiến ta có chút mơ hồ.

“Ta đẹp không?”

Hắn lại hỏi:

Tất nhiên là đẹp rồi.

Chìm vào đôi mắt đen sâu không thấy đáy, ta như ma xui quỷ khiến mà gật đầu.

“Vậy ta có xứng trở thành phu quân của A Yểu không?”

“Xứng”

15

Đúng là sắc đẹp làm người ta lầm đường lạc lối!!!!!QAQ

16

Yến tiệc cung đình náo nhiệt linh đình.

Một lớp rồi lại một lớp nữa, ta mệt mỏi đến kiệt quệ tinh thần.

Ta luôn không thích dùng thị nữ, nhưng nội quy trong cung lại quá nhiều.

Lão Tạ sợ ta chỉ sơ ý một chút liền mất đầu, cho nên đặc biệt nhờ cô mẫu cử một người đắc lực tới.

Lưu Vân đỡ ta suốt một chặng đường, thanh âm của nàng ôn nhu lại nhẹ nhàng.

“Điện hạ phân phó, đưa nương nương đi nghỉ ngơi sớm, không để người khác làm phiền”

Ta đáp lại, vụиɠ ŧяộʍ nấc một tiếng.

Tiêu Hoài vẫn luôn chiếu cố đến ta.

Mới vừa ở trong bữa tiệc, hắn như cha già nhét ta ăn, chỉ sợ ta đói.

Mà bản thân ta lúc này cơm nước no nê, liền cảm thấy có chút mệt mỏi.

Lưu Vân che miệng cười, đưa cho ta một cuốn sổ nhỏ.

“Thục phi nương nương dặn dò, muốn ngài xem cái này kỹ một chút”

Xuân...Cung....Đồ

Cảm tạ....

Nhìn vài trang, tai ta cũng ửng đỏ.

Càng xem càng nhập tâm.

Cái này...làm sao chân lại làm như vậy được!!!

Cái này....cái này lại ở bên cửa sổ!!!!

Cái này...cái này....Sao tư thế này lại có chút.... khó vậy!!!!

“Làm sao có thể thực hiện được những động tác đó?” Ta hoài nghi:

“Ta cũng sẽ không, nhưng ta có thể cùng A Yểu học một chút!”

Thanh âm quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu, ta ngước mắt liền thấy khuôn mặt tươi cười của Tiêu Hoài.

Nhớ tới bộ dáng hàng ngày ung chậm rãi uống thuốc của Tiêu Hoài.

Ta đầu óc cảm thấy hơi mơ màng, mở miệng hỏi “ Thân thể điện hạ chịu nổi sao?”

Tiêu Hoài sửng sốt một chút, trong mắt là ý cười sâu sắc.

Hắn hẳn là có chút say, đôi mắt lạnh lùng thường ngày dường như lúc này đang có ngọn lửa cháy vô cùng mãnh liệt bên trong.

Một thân hỉ phục đỏ chót càng khiến đuôi mắt đỏ rực của hắn thêm mấy phần yêu dã.

Bình đựng rượu hợp cẩn là một cái hồ lô, dùng nguyên liệu thượng thừa làm nên, khi cầm có cảm giác hơi ấm áp.

Dưới sự bố trí của Tiêu Hoài, hai chúng ta cùng nâng lên uống.

Hắn tiếp nhận cái chén không của ta rồi để sang bên cạnh.

Chậm rãi lại gần, đem chút rượu còn sót lại bên môi của ta m út đi.

Bờ môi hắn thật nóng.

Mà ta cũng không khác gì.

Hắn nói.

“Chỉ cần là A Yểu, làm sao cũng đều chịu được”

17

Người khác có miệng liền biết ăn nói mê hoặc nhân tâm, còn Tạ gia chúng ta có miệng thật đúng là chỉ biết khoe khoang bản thân.

Ta chịu không nổi! Thật sự chịu không nổi nha!!!!!!

18

Lúc trước nửa đêm Tiêu Hoài chạy tới cắt đường lui, hôm sau thánh chỉ tứ hôn từ trong cung truyền tới.

Ta cùng Lão Tạ vô cùng kinh ngạc.

Mặc dù Tiêu Hoài đã nói qua vô số lần với ta, phụ hoàng cùng mẫu hậu đối với hôn sự giữa ta và chàng ấy đều vô cùng hài lòng.

Mẫu hậu nói bát tự hai người chúng ta quả nhiên là trời xanh tác hợp.

Cho nên sau ngày thành hôn liền tới diện kiến phụ hoàng mẫu hậu.

Ta một mặt thân thể mệt mỏi, một mặt vẫn là kiêng kị lo lắng về thanh danh khắc phu của mình.

Qủa thật là mệt cả thể xác lẫn tinh thần.

Nhưng phụ hoàng cùng mẫu hậu khi gặp ta lại vô cùng vui vẻ.

Phụ hoàng “Toàn Đại Chiêu còn có ai!!!”

Mẫu hậu “ So với hai con còn xứng đôi hơn!!!”

Hai người đều có chút ánh lệ trong mắt khiến ta có chút xấu hổ đỏ mặt.

Làm sao lại giống như Tiêu Hoài trèo cao cưới ta vậy?

Hắc hắc....