Chương 1

1

Ta tên Tạ Yểu, là tiểu thư danh giá nổi tiếng nhất ở Đại Chiêu.

Vì sao ư? Bởi vì ta có mệnh cách khắc phu.

2

Thời điểm nương sinh hạ ta, bà ấy vì khó sinh mà qua đời.

Lão Tạ khi đó vừa phải làm cha vừa phải làm nương.

Từ lúc chưa ra đời ta đã được định sẵn một mối hôn ước.

Chẳng qua khi đó cha ta còn chưa kịp cùng thông gia trao đổi bát tự thì cả gia đình bọn họ đã bị lưu đày.

3

Mà lão Tạ quanh năm suốt tháng ở bên ngoài đánh trận, cả một phủ tướng quân to lớn chỉ có một mình ta là chủ tử.

Có thể nói toàn bộ kinh thành này không ai tự do tự tại hơn ta.

Bổng lộc mà cha ta kiếm được đều bị ta dùng để mua vàng bạc châu báu.

Trong cung mỗi khi tổ chức yến hội, ta đều xách theo một hộp cơm tới đó.

Ăn không hết ta liền gói phần đem về.

Lên tám tuổi, ta càng thêm trắng trẻo đáng yêu. Do thường xuyên vào trong cung tham dự yến tiệc nên Hoàng thượng cũng vô cùng yêu thích ta.

“Tạ Ba à, tại sao một cái lão đầu thô kệch như ngươi sao lại có thể sinh ra cục tuyết trắng trẻo đáng yêu như vậy chứ?”

Cha ta vò đầu, đột nhiên rơi lệ.

“Ô ô, đó là bởi vì....ô ô, nương tử của thần đẹp mắt....”

Hoàng thượng giống như bị dọa sợ, nhanh chóng an ủi cha ta.

Vì biểu đạt sự áy náy, Hoàng thượng liền để cho ta và các hoàng tử của ông ấy cùng nhau đọc sách.

Ta có hơi miễn cưỡng, vì việc đọc sách vô cùng nhàm chán lại tẻ nhạt, thậm chí còn khiến người ta buồn ngủ.

Lão Tạ lo lắng, dù ông ấy chỉ là một võ tướng nhưng cũng hiểu rõ việc đọc sách quan trọng như nào.

Thục phi nương nương là cô mẫu của ta, cho nên lão Tạ liền tìm bà ấy tới khuyên nhủ.

Bà ấy nói “ Yểu Yểu, muốn tìm nam nhân liền tìm người đẹp mắt nhất. Cảnh đẹp ý vui nhìn thôi cũng khiến lòng người rạo rực”

Ta như chú gà con không ngừng gật đầu tán thành.

Bà ấy còn nói “ Trong hoàng cung này, hoàng tử, công chúa đều rất xinh đẹp....”

4

Hay lắm!

Ta thừa nhận bản thân rất nông cạn.

Mà Thái Phó đẹp như hoa kia, khiến ta mỗi ngày phải dựng cao sách, đề được đắm chìm trong cái nhan sắc mê người khiến người ta khó lòng kiềm chế.

Hoàng thượng cũng nổi danh là mỹ nam tử, cho nên hoàng tử và công chúa của ông ấy đều có dung mạo đẹp đến kinh hồn.

Nhất là thái tử Tiêu Hoài.

Hắn là nam nhân đẹp nhất trần đời!

Đôi lông mày rậm, ngũ quan đoan chính nhã nhặn, trên miệng luôn xuất hiện nụ cười dịu dàng.

Nghe nói hắn trời sinh thân thể đã khuyết thiếu, sức khỏe so với các hoàng tử khác càng yếu hơn.

Hai bước thở nhẹ, năm bước thở nặng.

Liền khóe mắt đều đỏ lên, ở vành ẩn đọng nước mắt.

Đúng là kiểu mỹ nhân bệnh tật mà ta yêu thích.

Cho dù ta rất yêu cái đẹp nhưng lá gan lại nhỏ.

Chỉ có thể đứng từ xa ngắm nhìn chứ không dám lại gần đùa giỡn.

5

Hôm đó sau khi kết thúc tiết học, bọn ta liền ở lại học đường chơi đùa.

Nhị hoàng tử Tiêu Diễn đề nghị chúng ta chơi bốc thăm, bốc được cái gì liền trả lời cái đó.

Mà người đầu tiên bốc phải chính là ta.

Trên mặt Tiêu Diễn là sự vui vẻ không thể giấu “Yểu Yểu, hình mẫu nam nhân mà ngươi yêu thích là gì?”

Ta có chút ngượng ngùng cúi đầu “Ta thích đại anh hùng, giống như cha ta vậy”

Một tiếng ho khan liên hồi vang lên, Tiêu Hoài ho đến mặt mày ửng đỏ.

Ta vội vàng đưa cho hắn chén trà.

Khi nhận chén, đầu ngón tay hắn khẽ chạm nhẹ vào tay ta “ Đa tạ A Yểu”

Tiếp theo là Tiêu Hoài, câu hỏi hắn bốc được là “ Muốn trở thành người như thế nào?”

Thiếu niên sắc mặt không gợn sóng, ánh mắt tựa hồ liếc đi đâu đó.

Hắn ho nhẹ một tiếng.

“ Vị thiên địa lập tâm, vị sinh dân lập mệnh. Vị vãng thánh kế tuyệt học, vị vạn thế khai thái bình”*

*Vì xã hội kiến lập lại giá trị tinh thần, vì dân chúng xác lập ý nghĩa của sinh mệnh, vì tiền thánh kế thừa học thống đã bị gián đoạn, vì vạn thế khai thác cơ nghiệp thái bình.

Tam công chúa Tiêu Nguyệt “Không hổ là hoàng huynh”

Tiêu Diễn “Thái tử nếu không phải huynh thì là ai?”

Tiêu Hoài cười khẽ “ Chỉ là thân thể của ta quá yếu, đảm đương không nổi việc làm đại anh hùng bảo vệ quốc gia”

Ta cũng nhanh chóng nghiêm mặt nói “Điện hạ đừng coi nhẹ bản thân, một lòng vì dân cũng là đại anh hùng, đánh trận cứ để cha ta đi là được rồi”

Đám trẻ cũng gật đầu đồng ý.

Cuối cùng là cháu trai thái sư -Thù Cự rút ra một phiếu “ Hình mẫu nữ tử lý tưởng của bản thân”

Tên tiểu tử này lại nghiêm túc nhìn ta, vỗ ngực nói

“Yểu Yểu, mẫu nữ tử mà ta thích chính là ngươi! Sau này lớn lên ta sẽ tới cầu thân ngươi”

Đám trẻ nhanh chóng ồn ào, mà lần đầu ta bị người khác tỏ tình trực tiếp như vậy, cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Trong mơ màng liền khẽ gật đầu.

6

Chỉ là ta không nghĩ tới việc.

Sau ngày Thù Cự nói những lời đó thì chuỗi ngày tháng an nhàn sau này của hắn cũng liền kết thúc.

Một trận phong hàn thiếu chút nữa muốn mệnh hắn.

Một chiếc xe ngựa kém chút nữa là tông chết hắn.

Một con ngỗng lớn thiếu chút nữa là mổ chết hắn.

Lão Thái sư cũng bị dọa đến râu ria run rẩy, liền nhanh chóng cho đứa cháu trai bảo bối của mình đi làm lễ.

Nhắc tới cũng lạ, kể đó về sau Thù Cự bắt đầu tránh né ta.

Mỗi lần ta muốn tìm hắn chơi, quản gia đều vừa lau mồ hôi vừa nói thiếu gia đang học.

Cái quái gì vậy!

Hai bọn ta nổi tiếng ở kinh thành là.....

Học dốt.

Hắn còn bày đặt học tập!

Ta tức giận, nửa đêm liền trèo tường tới tìm hắn.

Mà Thù Cự lúc đi tiểu đêm nhìn thấy một bóng đen đứng bên giường, liền bị dọa sợ đến cắm cả đầu vào cái bô, ngã chỏng vó lên trời, đầu cứ như vậy mà nở hoa.

Mặt hắn sưng như đầu heo núp vào trong ngực mẫu thân,lẩm bẩm:

“Yểu Yểu, hai chúng ta vẫn nên giữ khoảng cách nha”

“Thù Cự!”

Ta tức giận hô lớn!

“Được thôi! Thù Cự ngươi được lắm! Được lắm!”

Hắn khóc lóc thảm thiết cũng không muốn quay đầu lại, đi khập khiễng trở lại phòng rồi đóng cửa lại.

Ta đều bị tức phát khóc, mối tình đầu của ta cứ như vậy mà chết yểu.

Mới chạy ra ngoài phủ, liền đυ.ng phải xe ngựa của Tiêu Hoài.

Hắn thấy ta khóc đến thảm thiết, liền đem ta xách lên.

Tiêu Hoài một bên nghe ta mắng Thù Cự, một bên nhẹ nhàng lau nước mắt cho ta.

Hắn dỗ dành “Nam tử thiên hạ nhiều như vậy, A Yểu cần gì phải đau lòng?”

“Muội còn nhỏ, sau này trưởng thành, nam tử yêu muội, thương muội, chiều chuộng muộ sẽ tự tìm tới muội thôi”

“Thù Cự xấu! Ta cũng xấu!” Ta nước mắt lưng tròng lẩm bẩm “ Ta muốn tìm mỹ nam tử, ô ô ô”

Mặt mày Tiêu Hoài vô cùng dịu dàng cũng không khỏi bật cười.

“Được, được, chỉ có nam tử đẹp nhất thiên hạ mới xứng với A Yểu của chúng ta”

7

Từ đó về sau ta phát hiện ra một chuyện.

Chỉ cần ta thích nam tử nào.

Người đó liền gặp xui xẻo đến mức muốn mệnh.

8

Năm đó cập kê, cha ta – Tạ Ba, đánh tan quân địch, đại thắng quay về.

Vì nương ta đi sớm, mà ông ấy luôn phải ra ngoài đánh trận cho nên thường xuyên cảm thấy có lỗi với ta.

Trong bữa tiệc ăn mừng, cha cùng các đồng liêu nâng ly suốt đêm.

Mà ông ấy là người một khi đã say liền khó quản miệng mình.

Lão Tạ nước mắt đầy mặt, đem ta đang bận rộn gặm chiếc chân giò bế vào trung tâm bữa tiệc.

Bất thình lình ôm ta khóc rống.

“Con ơi! Là cha bất hiếu!”

Ta: “....”

Văn võ bá quan trong triều: “.....”

Ta xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt: “Lão Tạ, cha đang làm gì vậy? Con không phải phụ thân của người”

Ông ấy lau nước mắt “ Ô ô đúng vậy, con không phải phụ thân của ta”

Ta: “....”

Ngày hôm sau, ông ấy tỉnh rượu liền bắt tay vào làm chính sự.

Ông ấy có một nhiệm vụ rất lớn, đó chính là tìm phu quân cho ta.

Ta tranh thủ nói cho ông ấy những điều ta lo lắng.

“Cố Nhị bị ngã gãy chân, Lý Tam bị đυ.ng đầu, mà đứa con út của Từ lão gia thiếu chút nữa là bị chết đuối...”

Cho nên danh tiếng của ta đã nổi danh toàn thành.

Cha ta chậc lưỡi “ Nhiều vậy sao? Đại cô nương như con sao lại gieo rắc đào hoa khắp nơi thế?”

Ta: “....”

9

Ông ấy vẫn là không tin.

Qua chút thời gian nữa, Lão Tạ nói muốn tác hợp cho ta cùng với phó tướng mạnh nhất dưới trướng của ông ấy.

Mà vị tiểu tướng quân kia gia thế hiển hách, con người tràn đầy hoài bão cho nên cùng lão Tạ ra ngoài biên cương để rèn luyện.

Lão cha cùng phụ mẫu hắn rất hài lòng với mối hôn sự này.

Mà ta cũng từng gặp qua hắn, là một nam nhân hiên ngang, đầu đội trời chân đạp đất.

Có lý nào ta lại từ chối chứ.

Kết quả, tới ngày gặp mặt, tiểu tướng quân đã bị ong chích đầy mặt sưng vù như đầu heo.

Mà trùng hợp là Tiêu Hoài lại đi ngang qua, cầm bó đuốc giúp hắn xua đuổi đám ong đó.

Thời điểm chúng ta chạy tới, Tiêu Hoài đang mệt mỏi ôm ngực.

Ta bị dọa sợ, nhanh chóng vỗ lưng giúp hắn hô hấp thông thuận hơn.

Chờ đến khi hồi phục, đôi mắt xinh đẹp của hắn khẽ nâng lên.

Thấy là ta, trong mắt liền mang theo mấy phần ý cười “Không có việc gì đâu, A Yểu, ta không sao”

Ta liền hướng về phía cha mình khoát tay.

“Ngài tin không?”

Lão Tạ sửng sốt, thở dài: “ Sao lại có thể như vậy chứ!”

Tiêu Hoài an ủi ông ấy “Nghe nói tiểu tướng quân là muốn tới phủ tướng quân cầu thân”

Lão Tạ suy sụp “Để điện hạ chê cười”

Tiêu Hoài cười nhẹ.

“ Nói chung đây không phải lương duyên trời định, cho nên tướng quân không cần lo lắng”

10

Lão Tạ rất buồn rầu vì việc này, ngay trong đêm liền đi tìm đại sư.

Dưới cái đầu loáng bóng của vị đại sư đó cùng những lời nói luyên huyên cả ngày.

Hắn ta liền đưa cho ta một lá bùa.

“Lá bùa này có linh tính, đem nó nhét vào bên trong tú cầu. Vào ngày kén rể sẽ vì tiểu thư tìm được lương duyên của mình”

Ta có chút hoài nghi.

“Đại sư, các ngươi là hòa thượng còn biết vẽ bùa sao...”

Đại sư mỉm cười “ Ta chỉ là trời sinh không có tóc...”

Ta liền trầm mặc cả nửa ngày, cuối cùng nhanh chóng cảm tạ đại sư.

Sau khi hắn ta đi khỏi, lão Tạ bắt đầu cười lớn:

“Hahahahahaha! Ta trời sinh không có tóc!Hahahahah”