Hàn Duy Thái bàng hoàng hơi lâu vẫn chưa hoàn hồn lại được.
Cô, cô ấy nói cô ấy thích mình?
Đợi đã, ai thèm cô thích chứ?
Hàn Duy Thái hừ lạnh một tiếng.
Kiêu ngạo không muốn thừa nhận việc mình vui vì câu nói này.
Anh làm bộ như không thèm để ý, lạnh giọng nói, "Vào đi."
Trần Thanh Lan muốn nắm lấy tay anh nhưng Hàn Duy Thái lại rút tay ra, "đừng đυ.ng vào."
Dì Trần nghe được động tĩnh thì khoác áo đi ra, thấy Hàn Duy Thái bảo Trần Thanh Lan vào cửa, bà nói, "Ngồi ở sô pha một lát đi, tôi đi nấu chén canh gừng cho cô."
Trần Thanh Lan quả thật đã lạnh đến cứng đờ cả người.
Hàn Duy Thái nghiêng đầu sang nhìn cô một cái, sau đó vẫn không nhịn được mà ôm cô vào ngực, dùng cơ thể mình để suởi ấm cho
cô.
Tay cô, mặt cô toàn là hơi lạnh.
Hai tay Hàn Duy Thái ôm lấy gương mặt nhỏ đã đông lạnh của cô, "Em cố ý đúng không?"
Cố ý biến mình thành như vậy để khiến cho anh mềm lòng.
Hàn Duy Thái cảm thấy mình càng ngày càng không cứng rắn được với cô, gặp cô liền sẽ gỡ hết tất cả phòng bị của mình.
Trần Thanh Lan không phủ nhận, quả thật cô đang cố ý, cô không muốn buông Hàn Duy Thái mà ngược lại cô đang muốn nắm lấy anh thật chặt.
Bởi vì cô cần anh.
Lúc này dì Trần đã nấu xong canh gừng, bưng vào đưa cho Trần Thanh Lan, "Cô uống đi cho ấm người, nó có tác dụng xua đi cái lạnh trong người đấy."
Trần Thanh Lan nhận lấy, "Cảm ơn dì Trần."
Dì Trần khẽ thở dài một tiếng, "Uống xong rồi, đi ngủ sớm một chút đi."
Nói xong bà liền đi vào phòng, để lại không gian riêng cho bọn họ.
Hai tay Trần Thanh Lan cầm chén canh gừng, lòng bàn tay cảm nhận sự ấm áp tỏa ra từ nó, cả người cô cũng dần ấm lên.
Ngay cả trái tim đã lạnh lẽo từ lâu cũng cảm nhận được một phần ấm áp này.
"Đang nghĩ cái gì mà xuất thần thế?" Hàn Duy Thái vuốt vài cọng tóc rơi bên tai ra sau tai cô.
Vết thương trên má đã kết vảy nhưng mỗi khi nhìn thấy nó, lòng Hàn Duy Thái vẫn không thoải mái chút nào.
Anh nhìn sang chỗ khác, không muốn thấy nó nữa.
"Không nghĩ cái gì cả." Cô thu lại dòng suy nghĩ của mình rồi uống cạn chén canh gừng.
Hàn Duy Thái sờ điếu thuốc đang ngậm trên miệng, trầm mặc hơi lâu rồi hỏi, "Việc đi theo tôi, em đã nghĩ kỹ chưa?"
Trần Thanh Lan rũ mắt, sau một khắc kia thì cô đã nghĩ kỹ rồi.
Cho dù Hàn Duy Thái đối xử với cô như thế nào thì cô cũng sẽ không để ý.
Cô chỉ muốn bảo vệ những người bên cạnh mình thật tốt.
Năng lực của cô có hạn nên cô chỉ có thể dựa vào Hàn Duy Thái, cô cũng không có lựa chọn nào khác.
Trần Thanh Lan buông chén canh gừng ra rồi dựa vào vai Hàn Duy Thái, cô không nói gì nhưng động tác này chính là đáp án của cô.
Hàn Duy Thái rũ mắt nhìn cô, rít một hơi thuốc lá thật sâu rồi ấn điếu thuốc đã hút một nửa vào gạc tàn, sau đó ôm ngang cô đứng lên.
Trần Thanh Lan ôm chặt lấy cổ anh, vùi mặt vào ngực anh, mùi thuốc lá thoang thoảng hòa quyện với hơi thở của anh lập tức xộc vào
mũi cô, mùi hương này có chút quen thuộc.
Cô chưa bao giờ bình tĩnh để cảm nhận anh như vậy, tuy rằng vẫn sợ hãi nhưng vẫn không muốn lùi bước.
Đẩy cửa phòng ngủ ra, Hàn Duy Thái đặt Trần Thanh Lan lên giường rồi cởϊ qυầи áo cô.
Trần Thanh Lan cho rằng anh đang muốn cô. Tuy rằng trước lúc đến đây cô đã chuẩn bị tinh thần nhưng khi nó thật sự xảy ra cô vẫn
cảm thấy khẩn trương lẫn sợ hãi.
Cô xoay đầu không muốn nhìn mặt Hàn Duy Thái.
Bàn tay đang cởi nút áo cô của Hàn Duy Thái dừng lại, vẻ mặt của Trần Thanh Lan khiến anh tức giận không thôi.
Trong mắt cô anh là cái kiểu người gì vậy? Chẳng lẽ không biết suy nghĩ, không kìm chế được mà muốn cô ư?
Anh thừa nhận anh không có sức chống cự với cô, chỉ là lúc này anh không hề có tâm tư đó, anh chỉ muốn giúp cô cởϊ áσ khoác, để cô
nằm vào chăn ủ ấm bản thân.
Hàn Duy Thái nhéo nhéo cái mũi của cô, cố ý chọc cô, "Là em chủ động đến tìm tôi nên đêm nay tôi cũng muốn em chủ động với tôi.
Ngón trỏ của anh nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi đầy đặn của cô, Trần Thanh Lan đè xuống tất cả những chua xót và sợ hãi của mình, cố cười cười đưa tay ôm lấy cổ Hàn Duy Thái. Rõ ràng trong lòng cô đang rất mâu thuẫn, cô rất không thích cái loại thân mật khó kiểm soát này nhưng cô vẫn cố gắng vượt qua ám ảnh trong lòng, ngẩng đầu lên, chủ động dâng lên đôi môi của mình.
Quả thật lòng Hàn Duy Thái cũng đã hơi rung động nhưng anh vẫn bỏ qua nó rồi đứng lên, "Tôi muốn em cam tâm tình nguyện làm người phụ nữ của tôi chứ không phải làm cho có lệ."
Trần Thanh Lan hơi sửng sốt.
Hàn Duy Thái trêu chọc búng lên trán cô một cái, "Đồ ngốc, ngủ đi."
Hàn Duy Thái vừa mới đắp chăn cho Trần Thanh Lan xong thì di động của cô lại vang lên.
Hàn Duy Thái cau chặt mày, cô có chuyện gấp như vậy sao? Khuya thế này mà còn có người gọi điện thoại.
Tuy Trần Thanh Lan nhìn ra Hàn Duy Thái đang có chút không vui nhưng cô vẫn bò dậy tìm di động, là Lâm Vũ Phong gọi.
Trương Diễm đã tỉnh, vừa khóc lại vừa ầm ĩ, lúc anh ta đang nhận điện thoại để xử lý công việc trong công ty thì Trương Diễm đã chạy
đến ban công muốn nhảy lầu.
Lâm Vũ Phong thật sự không khuyên được nên chỉ có thể gọi điện thoại cho Trần Thanh Lan.
"Tôi biết rồi, tôi sẽ về ngay."
Ngắt điện thoại xong, Trần Thanh Lan nhìn Hàn Duy Thái rồi cẩn thận nói, "Tôi thật sự có việc gấp."
Nhìn dáng vẻ sốt ruột của cô, Hàn Duy Thái cũng không muốn làm cô khó xử. Hàn Duy Thái thấy quần áo của cô có hơi mỏng nên đã
tìm một cái áo khoác lông của mình cho cô, tuy là hơi lớn nhưng rất ấm.
"Trễ thế này rồi, để tôi đưa em đi."
Trần Thanh Lan mím chặt môi, sau đó gật đầu.
Bên ngoài gió lạnh vẫn đang thổi, nhưng ngồi trong xe không cảm thấy lạnh.
Đã khuya rồi nên trên đường yên tĩnh hơn bình thường, hầu như là không có bóng dáng chiếc xe nào, đến cả âm thanh bánh xe chạy cũng có thể nghe rõ.
Dọc đường hai người cũng không nói lời nào. Cả hai đều có tâm sự riêng của mình.
Khoảng chừng đến một tiếng sau bọn họ mới đến chung cư mà Lâm Vũ Phong ở.
Hàn Duy Thái nhướng mày, "Em lại đổi chỗ ở sao?"
"Chỗ ở lúc trước chủ nhà không cho thuê nữa, em đang tìm chỗ ở khác, sẽ dọn đi nhanh thôi." Cô cũng không nói lý do vì sao cô lại bị
chủ nhà đuổi đi.
Cô không muốn bất kỳ người nào nói ra nói vào Trương Diễm, hoặc khinh thường, hoặc ghét bỏ cô ấy. Bởi vì tất cả những điều mà
Trương Diễm nhận lấy đều là do cô.
Nếu lần đó không phải là Trương Diễm thì hôm nay người không sống nổi chính là cô.
"Để tôi đi chết đi!" Trong đầu Trương Diễm đều là hình ảnh người khác đang chỉ trỏ mình và vô số lời chửi rủa khó nghe khác.
"Tôi đi trước." Chưa kịp nghe Hàn Duy Thái trả lời, Trần Thanh Lan đã nhanh chóng xuống xe. Cô gấp gáp như thế bởi vì cô nhìn thấy Trương Diễm đang khóc lóc ầm ĩ trên ban công.
Hàn Duy Thái nhìn dáng vẻ vội vàng của cô rồi lại nhìn lên người phụ nữ đang khóc la trên ban công tầng mười mấy, anh hơi nheo mắt
lại.
Anh không có hứng thú với những người này, anh chỉ muốn nhìn mỗi Trần Thanh Lan.
Trần Thanh Lan đi lên tầng rồi liền đi thẳng ra ban công, giúp Lâm Vũ Phong ôm lấy Trương Diễm, "Trương Diễm, cô bình tĩnh một chút, chết cũng không giải quyết được vấn đề đâu, cô tin tôi, tôi nhất định sẽ trừng phạt những người đã hãm hại cô."
"Vô dụng thôi, vô dụng thôi!" Ở trong mắt người khác, Trương Diễm cô chính là gái điếm không biết xấu hổ, không, còn đáng ghê tởm hơn so với gái điếm.
Video cả người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ làʍ t̠ìиɦ với đàn ông bị ngàn vạn người dùng ánh mắt khinh thường để xem. Đối với Trương Diễm thì đây
chính là một đả kích lớn.
"Tôi không dám nhắm mắt, mỗi khi nhắm mắt thì những ánh mắt khinh thường và tiếng cười nhạo đó sẽ tràn ngập trong đầu óc tôi, điều
này quá dày vò, chết đi mới là sự giải thoát tốt nhất cho tôi!"
"Chát!" Trần Thanh Lan tát Trương Diễm đang giãy dụa muốn nhảy lầu một cái thật mạnh.
Trần Thanh Lan muốn đánh cho Trương Diễm tỉnh.
"Chết thì dễ nhưng chết rồi thì cũng không còn gì nữa. Nó chỉ làm cho người thân tổn thương nhiều mà kẻ thù thì sẽ càng đắc ý hơn
mà thôi!"
Trương Diễm sững sờ vài giây, sau đó quay sang gào thét với Trần Thanh Lan, "Chuyện không xảy ra trên người cô nên cô mới có thể nói nhẹ nhàng như thế. Cô thử bị người ta chỉ mặt chửi rủa, cười nhạo khinh khi xem có cảm giác như thế nào?"
"Cô làm sao biết tôi chưa từng trải qua chuyện đó?" Trần Thanh Lan lớn tiếng quát, cô đưa tay ôm ngực, "Cô có từng cảm nhận qua chuyện bị người khác lột sạch đồ rồi bọn họ đứng truớc mặt cô, chỉ trỏ bàn tán về cơ thể cô ngay tại đó chưa? Cô có từng cảm nhận cảm giác đau đớn khôn cùng khi nhìn
thấy mẹ ruột mình rời đi trước mắt mình chưa? Cô có biết tôi có bao nhiêu đau đớn khi tận mắt chứng kiến mẹ mình nhảy lầu không? Tôi đều đã tự mình cảm nhận tất cả nhưng tôi vẫn còn sống, bởi vì tôi biết chỉ có sống thì mới có thể khiến cho những kẻ đã hãm hại mình phải trả giá đắt."
Trương Diễm sững sờ, cô có biết một ít chuyện của Trần Thanh Lan nhưng không hề biết cô ấy cũng từng bị người khác nhục mạ như thế.
Trương Diễm chậm rãi co người ngồi xuống, ôm lấy đôi chân run bần bật của mình.
"Tôi cũng biết bản thân mình rất vô dụng nhưng tôi thật sự rất sợ."
Trần Thanh Lan nửa quỳ trên mặt đất, ôm chặt lấy Trương Diễm đang run bần bật vào ngực. "Tôi hiểu, tôi hiểu hết mà, mọi thứ rồi sẽ
qua thôi."
Trần Thanh Lan vỗ nhẹ lưng Trương Diễm, "Tôi cũng từng bị người khác làm mất đi trong sạch nhưng cô xem, không phải tôi vẫn sống rất tốt hay sao? Người khác muốn tôi chết, tôi càng phải cố sống."
Vả lại còn phải sống cho thật tốt.
Trương Diễm vùi đầu trong ngực Trần Thanh Lan, "Liệu tôi có thể không?"
Trương Diễm cảm thấy không tự tin, không biết bản thân có thể vượt qua được hay không.
"Có thể, cô nhất dinhy có thể, cô hãy tin tôi!" Trần Thanh Lan trả lời một cách khẳng định, cô muốn cho Trương Diễm một chút can đảm để chống đỡ qua những chuyện này.
Lâm Vũ Phong đứng ở một bên nhìn hai cô gái đang ngồi trên mặt đất sau đó ánh mắt chậm rãi chuyển đến gương mặt của Trần
Thanh Lan.
Lâm Vũ Phong biết Trần Thanh Lan có câu chuyện của riêng mình nhưng anh ta không biết câu chuyện đó lại không tốt đẹp và mang màu sắc đau thương, thê lương như vậy.
Lâm Vũ Phong yên lặng xoay người vào phòng rồi mang một ly nước đến đưa cho Trương Diễm.
"Không phải sợ, bên cạnh cô còn có chúng tôi, chúng tôi sẽ bảo vệ cô, cô uống nước đi rồi ngủ một giấc thật ngon, tất cả rồi sẽ qua thôi."
Trương Diễm không nhận, Trần Thanh Lan ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lâm Vũ Phong, Lâm Vũ Phong cho cô một ánh mắt, cô hiểu ý nhận lấy ly nước đó rồi dỗ Trương Diễm uống, "Tôi sẽ luôn bên cạnh cô, uống một chút đi, tôi ngủ với cô."
Trương Diễm mở to đôi mắt sưng đỏ, nhưng vi khóc quá nhiều nên giọng trở nên khàn đặc.
Trần Thanh Lan đưa ly nước đến bên môi Trương Diễm, "Nghe lời tôi được không?"
Trương Diễm chậm chạp hé miệng, Trần Thanh Lan cho Trương Diễm uống xong, một lát sau cô ấy mới từ từ ngủ thϊếp đi.
"Tôi có để một chút thuốc ngủ trong nước, cô ấy ầm ĩ như vậy cũng không ổn cho lắm." Lâm Vũ Phong bế Trương Diễm đã ngủ say lên.
Trần Thanh Lan hiểu rõ nên gật đầu, vậy cũng tốt, Trương Diễm cần phải nghỉ ngơi, nghỉ ngơi không đủ thì tinh thần sẽ không ổn định.
Vì để ôm chặt ngăn cản Trương Diễm nên Trần Thanh Lan đã quỳ một chân, bây giờ chân cô đã hơi tê rồi.
Cô dừng một chốc rồi mới đứng lên đi vào nhà.
Trương Diễm đā được đưa vào phòng ngủ, cũng không có dấu hiệu tỉnh lại, thấy vậy Trần Thanh Lan mới yên tâm.
"Trong khoảng thời gian này công việc trong công ty cô cứ giao cho tôi, cô không cần phải lo lắng về nó." Lâm Vũ Phong nói với Trần
Thanh Lan.
"Cảm ơn anh." Trần Thanh Lan chân thành nói.
"Không cần cảm ơn, không phải chúng ta là đôi bên cùng có lợi sao, công ty mà ngã xuống thì cũng không có lợi với tôi cho lắm." Lâm Vũ Phong lựa lời nói nhưng thực sực đúng là như thế.
Công ty sụp xuống là không có lợi với anh ta. Cửa trên ban công vẫn còn đang mở, gió lạnh vù vù thổi vào. Lâm Vũ Phong đến trước ban công rồi đóng cửa lại, thấy chiếc xe đưa Trần Thanh Lan đến vẫn còn đậu ở kia thì hơi mỉm cười một chút, "Lát nữa ai đưa cô về?"
Ý tứ trong lời nói của Lâm Vũ Phong chuyển biến quá nhanh, Trần Thanh Lan còn chưa kịp phản ứng lại thì Lâm Vũ Phong đã mở miệng
nói tiếp, "Xe vẫn còn đang ở dưới, nhìn có vẻ là đang đợi cô đấy."