"Em biết là anh không có ý đó mà." Quý Phong giải thích, "Anh chỉ là sợ em quá vất vả thôi, vả lại anh chỉ là kẻ canh ngục nhỏ, có thể giúp em không được nhiều..."
Lời tiếp theo, giọng Quý Phong nhỏ lại, "Câu lúc nãy, em coi như anh chưa nói đi, chỉ cần có thể làm được, anh nhất định sẽ cố gắng hết sức để giúp em."
Anh biết rõ, nói như vậy, cũng là vì không muốn nửa cuộc đời còn lại của cô đau khổ như thế nữa, muốn đánh bại nhà họ Trần, khiến bọn họ phải trả đắt giá vì những gì họ đã gây ra, thì thật sự là quá khó.
Trần Thanh Lan làm sao không biết được, nhưng nếu ngay cả cái chết của mẹ và đứa con của cô cũng có thể bất chấp, thì cô sống còn ý nghĩa gì chứ?
Dù khó khăn lại đến gian khổ, cô cũng phải đi.
Không có sự lựa chọn, cũng không có chỗ để dừng lại.
"Tối nay, anh về sớm đi, em tự mình về được rồi."
Trần Thanh Lan xuống xe, Quý Phong gọi cô lại, "Em còn giận anh phải không?"
"Không có, em chỉ có biết ơn đối với anh." Quý Phong đối với cô rất tốt, tâm tư của anh, Trần Thanh Lan đều biết rõ, chỉ là trái tim cô đã lạnh lẽo như chết rồi, sẽ không có tình cảm với ai được nữa.
Cho nên, cô không muốn nợ Quý Phong quá nhiều, vì cô sẽ không trả nổi.
Cả đời cô đã định là rất trớ trêu, cô không muốn để Quý Phong dính vào sự đen đủi của mình.
"Không giận thì lên đi, anh đưa em về." Quý Phong nhìn cô.
Anh sẽ không bao giờ quên được, lúc cô đứng trước cửa sổ bị hắt nước mưa, dáng vẻ khóc lóc đến day dứt tâm can, cảm giác đau khổ đó chỉ có những ai từng trải qua mới biết được.
Cô từ quỷ môn quan sống lại, ba năm ở trong tù, sức kiên cường chịu đựng của cô, đã khiến anh xúc động, và cũng khiến anh rung động.
Muốn bảo vệ cô, trân trọng cô.
"Em muốn yên tĩnh một mình." Trần Thanh Lan từ đầu tới cuối không bước lên xe.
Quý Phong lại không yên tâm để cô một mình, nhưng không dám ép cô quá, sợ cô sẽ tránh xa mình.
"Vậy ngày mai chúng ta đi ăn cùng nhau nhé."
Lần này Trần Thanh Lan đáp lại, mặc dù giữ khoảng cách tình cảm với Quý Phong, nhưng họ vẫn là bạn bè như xưa.
Nhìn Quý Phong rời đi rồi cô mới bước đi.
Trên đường đêm khuya, hầu như không có người đi đường, ngay cả xe cộ qua lại cũng rất ít, một cơn gió thổi đến, làm rối mái tóc cô, cũng làm cô rùng mình một cái.
Hai cánh tay cô ôm lấy ngực, xoa lấy cánh tay, cố gắng tìm chút hơi ấm, thế nhưng khi cô đang men theo lề đường, tiếp tục đi tới phía trước, thì đột nhiên bị ai đó chặn lại.
Mấy người đó trông như xã hội đen, chắn đường đi của cô, nhìn cô so với bức ảnh trong điện thoại, xem có phải là cùng một người không.
"Anh Hào, chính là người phụ nữ này."
"Nhìn thấy rồi." Người được xưng là anh Hào, đưa mắt đánh giá Trần Thanh Lan từ trên xuống dưới, sau đó cười, "So với ảnh còn đẹp hơn."
Đám người này thoạt nhìn trông không giống người tốt, Trần Thanh Lan giật mình, bước chân bất giác lùi lại.
"Các người muốn làm gì?"
"Tất nhiên là hầu hạ cho cô em thoải mái rồi."
"Đi cùng anh, anh sẽ khiến cô em biết thế nào là sung sướиɠ."
Kẻ ngốc cũng biết những lời nói này là có ý gì, Trần Thanh Lan nhắm lấy thời cơ, thoát thân bỏ chạy.
Mẹ nó, anh Hào chửi mắng một tiếng, "Ngây ra đó làm gì, đuổi theo."
Tốc độ của bọn họ rất nhanh, một đám người đuổi theo, bên kia anh Hào lái xe chặn đường, nhìn thấy sắp bị chặn lại, trong lòng Trần Thanh Lan vừa sợ hãi, vừa chạy về phía khu rừng bên cạnh.
Như vậy xe không lái vào được, xác suất chạy trốn của cô rất lớn.
Lần này anh Hào tức giận chửi mắng, "Hôm nay không bắt được con nhỏ này, tụi mày đừng có đến gặp tao."
Đám thuộc hạ càng thêm cố gắng tìm.
Trong rừng cây không có đường đi, cành cây, dây leo quét qua chân cô, xước một vệt máu, cô không chú ý đến đau đớn, chỉ muốn nhanh chóng chạy thoát khỏi sự truy đuổi của đám người đó.
Bỗng nhiên, có người chặn trước mặt cô, trên tay cầm đèn pin của điện thoại.
"Đừng chạy nữa, mày chạy không thoát được đâu."
Trần Thanh Lan đứng ở đó, bị kẹp ở giữa, trước có sói sau có hổ.
Cô vững tâm, "Tôi với các người không thù không hận, tại sao lại đuổi theo tôi không tha, nếu là cướp tiền, chỉ cần các người chịu buông tha cho tôi, tiền bạc trên người tôi đều cho các người hết."
Nghe những lời của Trần Thanh Lan, anh Hào cười điên cuồng, "Em gái không biết em là người có tội sao? Nhìn tướng mạo xinh đẹp không kém của cô em, vậy mà dám đi phá hoại gia đình người khác, còn làʍ t̠ìиɦ nhân của người ta, khiến gia đình nhà người ta căm hận cô em, đưa ra giá cao để tụi anh tiêu diệt cô em."
Hại người ta, cô vừa mới ra tù, người nhà họ Trần còn không biết, lúc đi làm cũng không có hại ai, đợi đã, chẳng lẽ...
"Em ngoan ngoãn nghe lời, anh trai sẽ không làm đau em đâu." Nói xong, anh Hào bước từng bước tiếp cận Trần Thanh Lan.
Trần Thanh Lan muốn chạy thoát, nhưng phía sau có hai tên khốn chặn đường. "Á" đột nhiên cô bị người đàn ông tên anh Hào đập ngã xuống đất.
Trần Thanh Lan giãy dụa, anh Hào nắm lấy tay cô, tùy tiện xé rách quần áo cô, "Đừng trách anh trai, anh trai cũng là cầm tiền của người ta giúp người diệt hoạ."
Nói xong cúi đầu hôn cô, bên cạnh còn có thuộc hạ của anh ta, chụp ảnh bọn họ.
Vừa nhìn như đã tính trước kế hoạch.
Toàn thân lạnh lẽo, l*иg ngực bị anh ta xé toạc, Trần Thanh Lan hai tay không ngừng lần mò trên đất, bỗng nhiên cô chạm vào một vật thể cứng, giống như một cục đá nhỏ hoặc một thứ như viên gạch, cô nắm chặt trong tay, người đàn ông được gọi là anh Hào, đang chuyên tâm gặm lấy cổ mình.
Không chút do dự nhắm chuẩn vào đầu anh ta, đánh xuống một cái, trên bề mặt cục đá có góc cạnh, trong nháy mắt anh Hào đau đớn kêu lên một tiếng, máu từ chỗ nào đó trào ra.
Nhân lúc buông lỏng, Trần Thanh Lan cố gắng đẩy anh ta ra.
"Lại dám công kích bố mày, hôm nay bố mày sẽ cho người luân phiên xử mày."