Lời nói của Trần Thanh Lan còn chưa dừng lại, sau gáy bỗng nhiên đau nhức, hai mắt tối sầm lại rồi ngất đi.
Ba người đàn ông đó sợ cô làm ồn, có lẽ là định trốn thoát, liền thừa dịp lúc cô không chú ý, đánh cô bất tỉnh rồi trói lại.
Trong bóng tối, một tia lạnh lẽo xung quanh, sau gáy Trần Thanh Lan truyền đến từng cơn đau đớn, muốn cử động, phát hiện cả người
mình bị trói chặt, hoàn toàn không có cách nào nhúc nhích.
Cô nhíu mày, chậm rãi mở mắt ra, trong lòng rõ biết chuyện gì đã xảy ra.
Bây giờ cô ấy chỉ muốn Trương Diễm nói rõ mọi chuyện, chạy trốn khỏi đây.
Nghĩ đến đây, cô chuyển động cơ thể, lộ ra ánh sáng xuyên qua khe cửa, muốn nhìn xem
Trương Diễm ở bên cạnh ra sao rồi.
Nhưng ánh đèn quá tối, khiến cô không nhìn rõ, vậy là, cô nhẹ giọng gọi một tiếng: "Trương Diễm, chị Diễm?"
"Ừm..." Trương Diễm từ trong mê man mơ hồ tỉnh lại, nhẹ giọng trả lời, dường như cô ấy có vẻ rất đau, cơ thể cô ấy ngay từ đầu đã bị thương, bây giờ lại bị bọn họ thô bạo đẩy xuống.
Đυ.ng phải chỗ vết thương.
Chờ đến khi hai người chạm mặt nhau, Trần Thanh Lan liền thấp giọng hỏi: "Cô sao rồi?"
"Tôi, tôi không sao." Giọng nói của Trương Diễm có chút yếu ớt, nghe có vẻ không giống như là ổn, Trần Thanh Lan cau mày, lúc này,
giọng nói yếu ớt của Trương Diễm lại lần nữa vang lên.
"Đợi lát nữa nếu như có người đến, cô nhất định phải phủ nhận mình là Trần Thanh Lan nhé, những người này hướng tới cô đó."
Trong lòng Trần Thanh Lan tất nhiên rất rõ, chỉ là cô vẫn chưa nghĩ ra, đây sẽ là ai.
Hơn nữa, đây là mối nguy hiểm chưa biết, cô không thể kéo Trương Diễm xuống nước.
Cô vừa định khuyên bảo Trương Diễm, lại bị lời nói Trương Diễm ngăn lại, cô cười nhẹ, "Những người này cũng không biết là ai, cô với Hàn Duy Thái có quan hệ, đừng nên để mình bị ô uế, không có người đàn ông nào có thế nhận lây người phụ nữ của mình là người không sạch sẽ được. Mà tôi... Thì khác... "
Cô vốn là người ô uế, ngộ nhỡ những người này nếu như nảy lòng tham, cô hi vọng có thể bảo vệ Trần Thanh Lan.
"Hơn nữa, lần trước cô thay tôi nhận tội, lần này xem như tôi vì cô làm một chuyện đi."
Trương Diễm cố gắng hết sức để mình bình tĩnh lại, "Đây giống như là nhà kho, sẽ là ai muốn bắt cô chứ?"
"Không phải là Trần Thanh Vi thì là Lưu Ngọc Tuyết." Trần Thanh Lan rất bình tĩnh trả lời, Trần Thanh Vi đã gặp qua cô, biết cô đã ra tù.
Lúc ở trong tù, bọn họ muốn hại chết cô.
Hơn nữa trừ lần đó ra, cô không nghĩ ra còn có ai muốn làm to chuyện để bắt cô như vậy.
Khuôn mặt của Trương Diễm đột nhiên trở nên căng thẳng, lộ ra ánh sáng yếu ớt, cô muốn nhìn thấy mặt của Trần Thanh Lan.
Mà cô lại có vẻ bình tĩnh như vậy, giống như lúc trước bị người khác vây quanh, cô chỉ cố trưng ra một ánh mắt lạnh lùng.
"Chị Diễm, cô bình tĩnh một chút." Giọng Trần Thanh Lan rất nhỏ, đè nén âm lượng chỉ hai người có thể nghe thấy, cô cử động cơ thể,
di chuyển tới phía sau người Trương Diễm, nói, "Trong túi tôi có miếng thuỷ tinh chai rượu bị vỡ, cô cẩn thận một chút lấy ra, thử xem có thể cắt được sợi dây không?".
Khi có đánh vỡ chai rượu, đã lén bỏ những mảnh vỡ vào túi, chỉ để đề phòng ngộ nhỡ, bây giờ rõ ràng cách cô làm là đúng.
Trương Diễm nghe lời Trần Thanh Lan nói, cả cơ thể và tinh thần bình tĩnh lại.
Tay bị trói sau người cố hết sức lực, mò trong túi áo cô, sau khi mò được, cô cầm trên tay, nhưng cô không có cách nào dùng được.
Chỉ có thể giao cho Trần Thanh Lan.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân tới gần, Trần Thanh Lan và Trương Diễm đưa mắt nhìn nhau.
Hai người rất ăn ý nằm trên mặt đất, giả vờ bất tỉnh, cửa bị đẩy mạnh ra, rầm, một tiếng động, một chậu nước lạnh tạt vào người hai cô.
Hai người đồng thời kinh ngạc, bộ dạng hoảng sợ mớ to hai mắt.
Đột nhiên, bàn tay to của bọn họ chạm vào Trương Diễm và Trần Thanh Lan đang không thể phản kháng, trong đó một người mang
theo tiếng cười dâʍ đãиɠ, nói: "Chậc chậc, hai người phụ nữ này thật sự rất đẹp, nói, trong các người ai là Trần Thanh Lan?"
Đôi mắt người đàn ông nhìn khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp của Trần Thanh Lan, nghĩ thầm, may mà đã bắt được rồi.
Bằng không, làm sao có thể hưởng thụ được báu vật hiếm thấy đây, đợi lát nữa có thể để chúng biết sao gọi là làʍ t̠ìиɦ đến chết, nghĩ đến đây, liền bật cười điên cuồng.
Cằm của Trần Thanh Lan truyền tới từng cơn đau đớn, cô vẫn không cử động chút nào, lắng nghe họ nói, bình tĩnh cố gắng tìm manh
mối từ cuộc trò chuyện của họ.
"Tôi là, tôi là Trần Thanh Lan, cô ấy không phải, có thể thả ra được không?" Trương Diễm bình tĩnh nói.
Đối phương dường như nghe được truyện cười nào đó, nhịn không được cười điên cuồng.
Đúng lúc này, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến giọng nói gọi tới, "Còn không mau đưa người ra ngoài, đợi lát nữa quay video xong,
tiền sẽ đến tay, đừng trì hoãn thời gian."
Người đàn ông cau mày, thả Trần Thanh Lan, nắm lấy cổ áo Trương Diễm, dẫn người đi, "Nếu là mày, vậy đi cùng tụi tao thôi."
Trần Thanh Lan luống cuống.
Vừa suy nghĩ không biết sẽ xảy ra chuyện gì:
"Diễm..."
"Suỵt, thực xin lỗi, đã để cô chịu nhiều mệt mỏi rồi." Trương Diễm giấu đầu hở đuôi.
Môi của Trần Thanh Lan run rẩy, nói cái gì cũng không nói ra được.
"Đừng vội, lát nữa tao sẽ đến với mày." Người đàn ông nhìn Trần Thanh Lan cười toe toét.
Sau đó dẫn Trương Diễm rời đi.
Ngay khi cửa đóng lại, Trần Thanh Lan giống như phát điên cắt đứt sợi dây thừng trói trên cổ tay, thậm chí không quan tâm đến mãnh
vỡ sắc bén, cứa vào tay mình.
Ngay sau đó cô cảm thấy tay mình ẩm ướt dính dính, cô biết chắc chắn mình bị đứt tay rồi, nhưng động tác của cô vẫn không dừng lại.
Chỉ muốn nhanh chóng tự do, cố gắng giải cứu Trương Diễm.
Nửa giờ sau, cánh cửa lại được mở ra, nhưng sợi dây vẫn chưa đứt.
Người đàn ông vừa đi lại trở về.
Vẻ mặt anh ta nhìn khinh bỉ Trần Thanh Lan, từng bước lại gần cô, "Không phải sốt ruột sao? Bây giờ anh trai đến đây để làm em thoải mái, bảo đảm sảng khoái để em phải hét to liên tục."
Trần Thanh Lan không ngừng lùi lại, cố gắng thăm dò xem Trương Diễm bị đưa đi đâu.
"Các người tại sao muốn bắt cô ấy? Cô ấy bị đưa đi đâu rồi?"
Trần Thanh Lan bị trói, còn là người phụ nữ yếu ớt, người đàn ông thả lỏng cảnh giác.
"Một vài người anh em của tụi tao dám nhận một công việc riêng, có người phụ nữ đã cho tụi tao một khoản tiền, để tụi tao có thể huỷ
hoại người phụ nữ tên Trần Thanh Lan. Nhân tiện, chúng tôi đã quay video để ngăn cô ta quay lại Hà Nội. Bây giờ, chắc chắn là anh em đang thay nhau hưởng thụ ra trận..."
Vào lúc này, dây thừng của Trần Thanh Lan cũng đã được cởi ra, đôi mắt của cô tràn đầy những tia máu đỏ.
Người đàn ông hoàn toàn không nhận ra, sợi dây của Trần Thanh Lan đã được cởi ra, không kiêng dè vuốt ve khuôn mặt cô.
"A!"
Bất ngờ không kịp cảnh giác bị Trần Thanh Lan rạch mặt, sau khi hoảng sợ, mặt ông ta hung tợn: "Đồ khốn kiếp, dám đả kích bố mày, tao sẽ cho mày sống không bằng chết."
Anh ta tức giận, bước tới bắt lấy Trần Thanh Lan.
Trần Thanh Lan trừng mắt nhìn hắn ta túm cổ áo cô, phẫn nộ mà tát cô.
Nhận lấy thời cơ, cô chỉa mảnh thủy tinh trên tay vào cổ người đàn ông.
Lúc này, người đàn ông mới nhìn thấy thứ cô đang cầm trong tay, mặt mày tái mét.
"Cô... Cô bình tĩnh lại."
Nói xong anh ta buông Trần Thanh Lan ra.
Trần Thanh Lan hai tay rỉ máu, cô ngoài mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng vẫn sợ hãi.
"Nói... bọn họ đi đâu rồi?"
"Tôi không biết, là bọn họ dẫn đi." Người đàn ông không thành thực.
Trần Thanh Lan đưa tay về phía trước, lưỡi dao thủy tinh sắc bén xuyên qua da anh ta.
"Chắc anh không biết, tôi đã từng phạm tội gϊếŧ người, vừa mới ra tù." Trần Thanh Lan bình tĩnh nói tiếp, "Anh có biết tại sao tôi lại gϊếŧ người không?"
Người đàn ông mở to hai mắt, căn bản không thể tưởng tượng rằng một người phụ nữ gầy yếu xinh đẹp như vậy lại gϊếŧ người.
Anh ta ngây ra hỏi, "Tại sao?"
"Vì anh ta đắc tội với tôi, tôi đã lái xe đâm chết anh ta, nói rằng đó là một sự cố tai nạn giao thông ngoài ý muốn, ngồi tù mấy năm thì được thả ra."
Trần Thanh Lan khẽ nhún vai, vẻ mặt thoải mái, "Hôm nay tôi cũng có thể sơ ý cắt cổ anh, tôi sẽ nói là anh muốn cưỡиɠ ɧϊếp tôi, tôi chỉ là tự vệ lỡ tay gϊếŧ anh, cùng lắm thì vào ngồi lại thêm vài năm, dù sao cũng ngồi quen rồi."
Người đàn ông không bình tĩnh chút nào.
"Đừng cử động, có chuyện gì cứ nói."
"Nói, người dẫn đi đâu rồi?"
"Khách sạn Imperial Court, Phòng 508."