Trần Thanh Lan mờ mịt nhìn vẻ mặt phẫn nộ của anh.
Không biết cơn tức của anh từ đâu mà tới.
Nhưng cô biết Hàn Duy Thái tức giận thì đối với cô không phải là chuyện tốt.
"Có thể là do tôi uống nhiều quá nên nói nhảm."
Cơ thể Hàn Duy Thái chậm rãi tựa vào thành ghế, tìm một điếu thuốc đưa lên miệng, dáng vẻ vừa tùy tiện lại vừa đường hoàng: "Cô nói không sai."
"Cô bán thân tôi trả tiền. Chuyện chỉ đơn giản như vậy."
Anh nhếch khóe môi giọng điệu mỉa mai.
Không biết là tự mỉa mai mình hay là đang mỉa mai Trần Thanh Lan.
Trần Thanh Lan nắm chặt hai tay, trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi.
Hàn Duy Thái nói không sai. Cô chính là bán thân.
Thế nhưng không biết vì sao lúc anh đột nhiên nhắc đến điều đó, trong lòng cô cảm thấy rất tủi thân.
Sao mình lại phải tủi thân?
Tất cả là do mình tự nguyện mà.
Cô che dấu cảm xúc, lúc ngẩng đầu lên trong mắt đã trấn tĩnh lại, giống như sự đau lòng, khổ sở chưa từng xuất hiện.
Cô cười nhạt: "Anh Thái không trả lời được sao?"
Hàn Duy Thái kéo eo lại rồi ôm lấy cô, để cô ngồi lên đùi của mình.
Mặt đối mặt.
"Tôi cảm thấy giờ vẫn còn sớm, chúng ta có thể làm gì đó, cô nghĩ thế nào?"
Chóp mũi của cô quanh quẩn hơi thở vừa thanh đạm vừa xen lẫn mùi thuốc lá.
Co cảm thấy rất quen thuộc, lại cảm thấy rất xa lạ.
Không hiểu sao cảm thấy mũi chua xót, cổ họng căng lên không há miệng nổi.
Cô sợ rằng chỉ cần mở miệng ra thì sẽ bán đứng cảm xúc của cô lúc này.
Cô chủ động hôn lên môi anh.
Bờ môi anh lành lạnh xen lẫn mùi thuốc lá nhàn nhạt. Không hề khó chịu ngược lại làm cho người ta nghiện.
Hàn Duy Thái không nhúc nhích, hạ tầm mắt lẳng lặng nhìn dáng vẻ của cô.
Cô kéo quần áo của anh lung tung. Hàn Duy Thái bắt được tay của cô.
Đôi mắt sâu giống như hồ nước không thể nhìn thấy đáy: "Cô Lan, mặc dù cô chủ động nhưng cô không thật tâm đâu."
Trần Thanh Lan cúi mặt chôn sâu vào cổ anh. Tay nắm chặt cổ áo của anh kìm nén gầm nhẹ: "Anh muốn tôi phải làm sao. Rốt cuộc như thế nào thì anh mói có thể hài lòng?"
Cảm giác chỗ da thịt cọ sát vào nhau ẩm ướt và trơn bóng. Trần Thanh Lan chôn trong ngực anh khóc.
Cô cố gắng đè nén nhưng đôi vai thẳng đứng và cơ thể run rẩy đã sớm bán đứng cô.
Hàn Duy Thái thuận theo lưng của cô, ánh mắt tĩnh mịch nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Đúng vậy, rốt cuộc là anh muốn cái gì đây?
Muốn người phụ nữ này ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, hay là cái khác...
Bóng đêm càng ngày càng sâu, Trần Thanh Lan đã thϊếp đi trong lòng Hàn Duy Thái từ lúc nào không hay.
Trên hàng mi dài vẫn còn đọng lại những giọt nước mắt. Gương mặt nhỏ nhắn có chút đỏ lên, có lẽ do cửa xe ngột ngạt quá.
Hàn Duy Thái không động vào cô, cứ để cô ngủ sấp trong l*иg ngực mình. Mặc dù tư thế không đẹp, thậm chí thoạt nhìn còn có thể
bị người khác hiểu lầm.
Anh mở cửa xe ra một chút, gió lạnh ỏ ngoài lùa vào. Có lẽ là cảm thấy lạnh nên Trần Thanh Lan càng vùi sâu vào ngực Hàn Duy Thái hơn.
Hàn Duy Thái bất đắc dĩ dùng áo quấn người cô lại, thấp giọng nói: "Cô chắc chắn là yêu tinh."
Chỉ sau khi gặp cô anh mới trở nên không giống chính mình.
Kiểu gì cũng sẽ vì thái độ của cô mà thay đổi cảm xúc.
Lúc ba giờ, Trần Thanh Lan tỉnh dậy.
Cô cử động thì phát hiện chân và tay mình đều tê cứng.
Chân giống như không phải của minh, không thể điều khiển được.
"Bị tê à?"
"Ừm."
Hàn Duy Thái đưa tay xoa cho cô, hỏi cô bị tê chỗ nào.
"Bắp chân..."
Hàn Duy Thái hơi cúi người xuống, sờ đến chỗ bắp chân nhẹ nhàng xoa bóp...
Khóe môi Trần Thanh Lan khẽ nhếch lên và nhìn anh.
Trong lòng cô cảm xúc lẫn lộn.
"Thử xem cử động được chưa?"
Trần Thanh Lan thử giơ chân lên, còn hơi tê nhưng tốt hơn nhiều rồi.
Cô mở cửa xe ra rồi đi xuống, nhiệt độ trong xe và bên ngoài chênh lệch lớn, cô vừa tỉnh ngủ lại gặp gió lạnh cho nên không khỏi rùng mình một cái.
Đứng ở ven đường, Trần Thanh Lan chần chừ một lúc rồi nói: "Anh có muốn đi lên không?"
Không đợi Hàn Duy Thái trả lời, cô lại nói thêm: "Nhà tôi hơi nhỏ, chỉ có một phòng. Nếu anh không để ý có thể ngủ tạm trên ghế sô pha."
Hàn Duy Thái nhìn cô một cái ngạo mạn nói: "Không đi."
Nếu chỉ có một mình Trần Thanh Lan có lẽ anh sẽ lên xem chỗ ở của cô một chút. Nhưng hiện tại anh không có hứng thú.
Trần Thanh Lan bĩu môi: "Không phải là tôi không mời anh đi lên mà là do anh ghét bỏ, vậy tôi lên trước đây."
Hàn Duy Thái nhàn nhạt ừ một tiếng.
Trần Thanh Lan xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng của cô, Hàn Duy Thái chau mày. Ngồi mấy tiếng đồng hồ, chân của anh cũng tê rân rồi.
Anh chưa bao giờ kiên nhẫn như thế với ai.
Thậm chí vì sợ cô tỉnh nên anh không thay đổi tư thế một chút nào.
Điên rồi, điên rồi, chắc chắn là anh điên rồi mới làm chuyện ngu xuẩn như thế.
Trên lầu.
Trần Thanh Lan đẩy cửa phòng ra đã nhìn thấy Trương Diễm đứng ở cửa sổ.
Cô sững sờ nói: "Sao cậu chưa ngủ?"
Trương Diễm từ từ xoay người lại: "Không phải là cậu cũng chưa ngủ à."
Trần Thanh Lan đóng cửa lại rồi đi tới, cố ý đổi chủ đề: "Muộn rồi chúng ta ngủ đi."
Nhưng Trương Diễm không làm theo lời cô, ngược lại nói: "Cô cố ý tiếp cận anh ta đúng không?"
Trần Thanh Lan im lặng.
Trương Diễm tiếp tục nói ra những phỏng đoán trong lòng mình: "Bởi vì anh ta là chồng chưa cưới của Trần Thanh Vi. Cô vì muốn báo
thù họ cho nên mới duy trì mối quan hệ bất chính cùng anh ta, tôi nói có đúng không?"
Mặc dù gặp nhau là do ngẫu nhiên, nhưng sau đó đúng là cô có suy nghĩ này.
Cơi như là hiện tại cô đúng là có mục đích, cái này không thể phủ nhận.
Trần Thanh Lan cười một tiếng: "Có phải cô rất khinh thường tôi?"
"Không. Tôi rất khâm phục cậu, đổi lại là tôi thì chưa chắc tôi đã làm được như vậy."
Cô đi qua ôm lấy Trần Thanh Lan nói: "Nếu như tôi có một nửa sự can đảm của cô, tôi cũng muốn khiến những kẻ chà đạp tôi bị hủy
hoại. Nhưng mà tôi vĩnh viễn không thể là cô, cho nên cả đời này chỉ có thể làm con rùa rụt cổ."
Cô cười tự giễu, cười mà nước mắt rơi xuống.
Bảo cô đi trả thù những quan chức cấp cao kia, cô chỉ nghĩ thôi còn không dám nghĩ tới.
Quá khó khăn.
Nếu như không phải bị ép đến đường cùng thì chả ai muốn bước chân vào con đường này.
Trần Thanh Lan nghĩ cô muốn rút lui, nhượng bộ hết lần này đến lần khác. Thế nhưng không ai chịu buông tha cho cô, hại con của cô rồi
lại muốn gϊếŧ cô.
Ép cô vào bước đường cùng.
Cô vỗ lưng Trương Diễm nói: "Ngủ đi."
Hai người nằm trên giường đều mang tâm trạng.
Đêm tối gió lộng cũng không yên.
Khu nhà Trần Thanh Lan ở xung quanh xuất hiện mấy người lạ.
Từ lúc ban ngày đã ở đây đi dạo một vòng, thăm dò số phòng của người tên là Trần Thanh Lan.
Trời mới tờ mờ sáng.
Cửa phòng bị gõ vang.
Trương Diễm tỉnh trước, cô vốn chưa kịp ngủ đã nghe thấy có người gõ cửa thì đi ra mở.
Nhân tiện hỏi một câu: "Ai vậy?"
"Bất động sản."
"Sao lại tới đây sớm như vậy?"
Đối phương im lặng một chút nói: "Nước nhà cô bị rò xuống tầng dưới rồi."
Lúc này Trương Diễm mở cửa phòng nhìn thấy có ba nguời đứng ở cửa.
Vẻ mặt cô ấy mờ mịt nói: "Nhà tôi lâu rồi không dùng nước."
Trần Thanh Lan cũng bị đánh thức, vừa đúng lúc nghe được đối phương hỏi cô là Trần Thanh Lan à.
Cô tỉnh táo lại trong nháy mắt.
"Tôi không..."
Trương Diễm còn chưa kịp nói xong đã bị Trần Thanh Lan cắt ngang hỏi: "Các anh là ai?"
Ba người đàn ông ở cửa đưa mắt nhìn nhau mấy giây rồi lộ ra nụ cười kỳ dị.
Trần Thanh Lan híp mắt: "Các anh vốn không phải là bất động sản."
Cô biết người của bất động sản.
Ba người này rõ ràng là đang giả vờ.
Ba người cũng không cần ngụy trang nữa, trực tiếp lộ ra bộ mặt dữ tợn nói: "Trong các cô ai là Trần Thanh Lan?"
Trần Thanh Lan phản ứng đầu tiên, nắm lấy chai rượu đập lên trên mặt bàn, giơ mảnh vỡ sắc bén về phía bọn họ: "Tốt nhất các anh nên
rời đi ngay nếu không tôi sẽ báo cảnh sát."
Cô đè nén sự hốt hoảng trong lòng xuống.
Điện thoại trong phòng ngủ, muốn báo cảnh sát cũng không dễ dàng như vậy.
Ba người đàn ông dường như nhìn thấu được sự giả vờ trấn tĩnh của cô, cũng không sợ mà còn cười khinh thường nói: "Biết điều thì hãy
ngoan ngoãn đi theo chúng tôi, tránh tổn thương đến da thịt."
Bọn họ từng bước tiến gần về phía cô.
Bỗng nhiên Trương Diễm mở miệng: "Tôi là Trần Thanh Lan."
Rõ ràng những người này chính là đến tìm Trần Thanh Lan.
Quả nhiên, ba người nghe thấy Trương Diễm nói đều cùng quay lại nhìn về phía cô: "Cô chính là Trần Thanh Lan?"
Trương Diễm thấy sợ nhưng vẫn ngẩng đầu lên nói: "Chính là tôi."
"Tốt lắm." Ba người có vẻ như bàn bạc xong liền đồng thời tiến lên bắt lấy cô.
"Không, không phải, cô ấy không phải. Tôi mới là người mà các anh muốn bắt." Trần Thanh Lan không ngờ rằng Trương Diễm sẽ xông lên trước cô để thừa nhận thân phận.
Những người này vừa nhìn là biết tới tìm cô hơn nữa là đến với mục đích xấu.
"Rốt cục là ai?"
"Là tôi."
"Là tôi."
Lông mày Trần Thanh Lan nhíu chặt nhìn về phía Trương Diễm.
Dính vào chuyện này không tốt cho cô ấy, những người này đến là để tìm cô nhưng cô chưa kịp mở miệng thuyết phục Trương Diễm.
Một trong ba người đàn ông mở miệng trước, dáng vẻ cao lớn thô kệch, giọng rất thô.
"Cho dù là ai đều mang hết về, dù sao chỉ cần tiền tới tay là được."
Hai người kia thấy hợp lý nên gật đầu.
Một người nắm lấy Trương Diễm không cho cô cử động, hai người kia đến bắt Trần Thanh Lan.
Trần Thanh Lan xem xét tình hình, gần như không có khả năng chạy thoát được liền nói: "Các anh không cần làm to chuyện, tôi đi với
các anh."