Trong lòng Hàn Duy Thái sửng sốt, anh biết rõ anh ở cạnh Trần Thanh Vi là vì trách nhiệm chứ không phải tình yêu.
Đối với người phụ nữ Thanh Lan này, anh luôn muốn khám phá.
Hàn Duy Thái liếc mắt nhìn Nghiêm Cẩn: "Bớt thăm dò chuyện của tôi đi."
Nghiêm Cẩn giả bộ ngốc: "Tôi không dám."
Sau vài ly rượu nuốt xuống bụng, cả người Nghiêm Cẩn có chút lâng lâng, uống chay rất dễ say.
Nhưngl Hàn Duy Thái càng uống đầu óc lại càng trở nên tỉnh táo.
Sau khi uống hết ly cuối cùng, anh đặt ly xuống rồi rời đi.
Mặt Nghiêm Cẩn mơ hồ, nửa đêm gọi anh ta tới.
Rồi bỏ anh ta ở chỗ này?
Nghiêm Cẩn nằm trên bàn với vẻ mặt chua xót: "Sao cuộc đời tôi cay đắng thế này chứ?"
Nhưng không ai nghe thấy lời phàn nàn của anh, Hàn Duy Thái quay trở lại biệt thự.
Trời đã về khuya, biệt thự im lặng.
Anh đi từrng bước chậm chạp lên tầng, đẩy cánh cửa phòng ngủ ra, bên trong trống rỗng.
Mặt anh tối sầm, người phụ nữ chết tiệt này lại không có ở đây sao?
Anh nhanh chóng đi xuống lầu, vô tình phát hiện cửa phòng khách không đóng chặt, lộ ra một khe hở cùng ánh sáng yếu ớt bên trong,
anh buớc tới.
Qua khe cửa, anh nhìn thấy người phụ nữ đang ngồi trên ban công trước cửa sổ.
Trần Thanh Lan nhận được một cuộc gọi khác từ Tần Tố Tố, nói rằng Quý Phong vẫn chưa rời đi, đòi nhất định phải gặp được cô.
Cô cũng biết Quý Phong có chút ương bướng, nhưng cô không biết anh lại cứng đầu đến như vậy, cũng đã đứng hai ngày hai đêm rồi.
Cô bối rối và lúng túng, không thể chịu đựng được Quý Phong cứ tự hủy hoại bản thân mình như vậy, nhưng lại không dám làm trái lời Hàn Duy Thái.
Cô quay lại nhìn Niệm Ân, sợ rằng cậu ở một nơi lạ lẫm không thể ngủ ngon được.
Thân thể gầy yếu của cậu co lại trong chăn bông, cậu ngủ rất yên tĩnh, Trần Thanh Lan lúc này mới yên tâm, khi nhìn lại, phát hiện Hàn
Duy Thái đang đứng ở cửa.
Khoảnh khắc hai ánh mắt chạm nhau, trái tim cô bỗng nhiên như ngừng đập.
Cô buớc ra khỏi ban công.
"Anh... sao anh lại về vậy?"
"Tại sao cô lại ớ đây?"
Trần Thanh Lan ngây người, nửa ngày mới đáp lại: "Anh không ở đây, tôi làm sao có thể ngủ phòng ngủ chính chứ..."
Hàn Duy Thái ôm chặt eo cô, Trần Thanh Lan sợ hãi định hét lên, lại nghĩ đến Niệm Ân vừa mới ngủ, cô lo sợ ôm lấy cổ của Hàn Duy Thái.
Dụ dỗ anh: "Muốn tôi sao."
Cô không muốn Hàn Duy Thái phát hiện ra Niệm Ân.
Tính khí của người đàn ông này cô không
nắm chắc được.
Sợ rằng nửa đêm anh sẽ bắt cô ném người ra khỏi nhà?
Hàn Duy Thái không trả lời, mà để cô hành động thực tế.
Cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Hàn Duy Thái đè cô sau cánh cửa, anh đang đứng giữa hai chân cô.
Anh đưa tay vào trong quần áo của cô, vuốt ve bầu ngực cô, thân thể của Trần Thanh Lan không khỏi run rẩy, cô vô thức đẩy anh ra.
Hàn Duy Thái nắm lấy tay cô, kiềm chế, cắn vào vành tai cô: "Cô ngoan ngoãn chút thì tôi sẽ nhẹ nhàng hơn đó."
Trần Thanh Lan không dám cử động nữa.
Lúc Hàn Duy Thái đi vào, cô không khỏi rêи ɾỉ, Hàn Duy Thái ôm eo cô càng đẩy càng sâu vào trong: "Đau không?"
Cô không nói lời nào, vùi mặt vào ngực anh, nghiêng người phối hợp với anh.
Hàn Duy Thái vốn dĩ ngay từ đầu đã không chống cự lại nỗi cô, lần đầu tiên cô hợp tác như vậy. Anh không thể kiểm soát nổi.
Lưng Trần Thanh Lan luân phiên đập vào tường, trước mặt cô là thân hình vừa khít với Hàn Duy Thái, hai bên gắn bó khăng khít.
Cô ôm chặt lấy cổ anh, những nụ hôn rơi xuống người anh: "Tôi xin anh một chuyện có được không?"
Hàn Duy Thái dừng lại động tác, trong bóng tối không ai nhìn thấy vẻ mặt của anh lúc này, giọng nói không có chút nhiệt độ nào: "Nói!"
Cô nguyện ý làm cùng anh là vì có mục đích hay sao.
"Để tôi đi gặp Quý Phong một lần, chỉ một lần mà thôi, anh có thể cử người đi theo tôi.. aaa."
Hàn Duy Thái đẩy mạnh sâu hơn vào người cô, thì ra cô nghênh hợp cùng mình, chỉ là vì một người đàn ông khác sao.
Thật nực cười.
Tách, đèn trong phòng đột ngột bật sáng, hai thân hình hiện rõ ra trước mặt.
Trần Thanh Lan muốn chạy trốn, nhưng đã quá muộn, nước mắt lưng tròng, biểu cảm nhẫn nhịn của cô đều đã rơi vào mắt Hàn Duy Thái.
Anh bóp mạnh cằm cô: "Làm với tôi lại cảm thấy ủy khuất đến như vậy sao?"
Trần Thanh Lan nhanh chóng lắc đầu: "Không, chỉ là tôi, chỉ là tôi..."
Hàn Duy Thái kéo cô từ phía cánh tủ ra ngoài ban công, cả người cô trần như nhộng bị Hàn Duy Thái đè xuống trên lan can: "Phục vụ tôi
cho tốt, làm tôi vui vẻ, tôi sẽ xem xét yêu cầu của cô, thế nào?"
Ở lưng chừng núi, xung quanh là rừng rậm, tối tăm, thỉnh thoảng có gió giật cùng tiếng lá xào xạc thổi càng làm tăng thêm sự lạnh lẽo và quỷ dị.
Trần Thanh Lan không dám nhìn xung quanh, đều là màu đen vô tận, giống như vực thẳm, có thể nuốt chửng người ta.
Cô bám chặt vào cổ Hàn Duy Thái, chủ động đè lại anh: "Anh Thái muốn chơi như thế nào, tôi sẵn sàng chơi cùng anh. Thân hình kém
hương sắc của tôi lại khiến anh Thái đây hứng thú, đó không phái là vinh hạnh của tôi hay sao?"
"Anh không cần phải nhìn tôi như vậy đâu, anh cũng không phải người đàn ông đầu tiên của tôi..."
Cô còn chưa kịp nói hết lời, Hàn Duy Thái đã xoay người đè cô trở lại.
Bụng cô dựa vào lan can, Hàn Duy Thái ấn đầu cô từ phía sau, không nhìn mặt cô nói: "Người phụ nữ như cô không đáng để tôi thương hại."
Tóc cô giống như thác nước vậy, cả người cô run rẩy, cô mở to mắt, nhìn phía dưới hai chân mình.
Một cơn đau dữ dội khiến cô há to miệng, không phát ra tiếng, bụng cô cọ vào lan can, như bị mười vạn mũi dao sắc bén đâm vào, một cơn đau thấu tim lan tràn khắp cơ thể.
Cho dù thể xác có đau đớn đến đâu cũng không bằng một phần vạn nỗi đau trong lòng cô.
"Anh Thái, anh có biết... đau là gì không?"
Một người mạnh mẽ, quyền lực như anh thì làm sao có thể biết đau đớn là gì chứ.
Giọng nói của cô nhỏ lại, Hàn Duy Thái hoàn toàn không nghe thấy, mặt anh phủ một lớp sương mù, động tác cũng không dừng lại,
mãi đến hai giờ sau anh mới chịu buông ra.
Trần Thanh Lan bị ném ở ngoài hành lang, bụng cô bầm tím, đứng dậy không nổi, Hàn Duy Thái không đổi tư thế nên bây giờ hai chân cô đều tê dại.
Sau đó là tiếng kêu khóc ở dưới lầu.
Niệm Ân tỉnh dậy thấy không có ai xung quanh mình, lại còn ở một nơi lạ lẫm, cậu bé không khỏi sợ hãi.
Tiếng khóc.
Trần Thanh Lan cũng không quan tâm đến bản thân mình, lê thân thể mệt mỏi, mặc một bộ quần áo, vừa định xuống lầu thì chạm
phải Hàn Duy Thái.
Anh cũng nghe thấy có tiếng động.
Nhìn thấy thân thể anh còn chưa tắm xong, mà đã ra ngoài rồi.
Anh nhìn chằm chằm Trần Thanh Lan, người phụ nữ này đã làm gì khi anh đi vắng vậy?
Trần Thanh Lan sợ anh trút tức giận lên Niệm Ân, vì vậy cô lao xuống trước mặt anh, vội ôm lấy Niệm Ân.
Niệm Ân khóc, nhún vai nói: "Chị đi đâu vậy, tại sao em lại không thấy chị về?"
Trần Thanh Lan an ủi cậu bé: "Chị ở đây, chị ở đây, chị sẽ không rời khỏi Niệm Ân đâu."
Cô an ủi Niệm Ân, lùi lại đằng sau, giữ khoảng cách với bộ dạng kinh khủng của Hàn Duy Thái đang đứng đó.
"Cô thật có nhiều tính cách, khiến tôi luôn phải có cái nhìn mới về cô." Anh buồn cười, nhưng lại không nở ra nụ cười, sắc mặt lạnh lùng đến dọa người.
"Nó chỉ là một đứa trẻ, đừng nhìn nó với vẻ mặt như vậy, được không?"
"Con của cô sao? Lại đi hoang da^ʍ với thằng đàn ông nào vậy?"
Trần Thanh Lan bịt tai Niệm Ân lại, không muốn cậu nghe thấy những lời khó nghe đó.
Cô trừng mắt nhìn Hàn Duy Thái: "Đừng sỉ nhục người khác quá đáng như vậy!"
Hàn Duy Thái nở nụ cười, nhưng là nụ cười không thấy đáy, lạnh lùng mà xa lạ: "Trước mặt tôi lại còn muốn thể hiện tình mẫu tử vĩ
đại sao?"
"Anh Thái, chắc anh chưa từng làm cha nên không thể hiểu ra cảm giác lần đầu làm cha, làm mẹ đâu!"
Trong chốc lát, không khí xung quanh Hàn Duy Thái ngưng tụ thành băng.
Mặt anh run lên, anh từng bước đến gần Trần Thanh Lan: "Hay là cô sinh cho tôi một đứa đi, để tôi trải nghiệm cảm giác làm cha là như
thế nào?"