Trần Thanh Lan quay đầu đi, mặt đau rát nhưng cô không quan tâm, cô chỉ muốn cứu đứa con trong bụng, nhân cơ hội này kêu to lên: "Có ai không cứu với, có ai không...nhanh tới đây..."
"Đồ hèn hạ!" Nữ tù nhân cầm đầu lần nữa bịt miệng của cô lại, cô ta cũng không dám làm lớn chuyện, ra lệnh cho hai người kia: "Lấy con dao dưới gối cho tao."
Nhưng vào lúc này cửa nhà tù bỗng nhiên bị đẩy ra, mấy nữ tù nhân giật nảy mình, nhao nhao dừng tay nhìn mấy người cán bộ trại giam đang đến gần.
"Các cô đang làm gì đó?" Cán bộ trại giam hét lên, mấy người đó vội vàng rút tay lại, ngồi xổm ở góc tường, hai tay ôm đầu, dáng vẻ hung hăng càn quấy vừa rồi không còn nữa.
"Mau cứu con của tôi, cầu xin các anh!" Trần Thanh Lan máu me đầy người nằm nhoài trên mặt đất, túm lấy ống quần của một cán bộ trại giam cầu xin.
Nhìn dáng vẻ thảm hại của cô, cán bộ trại giam cũng thấy sợ, việc này nếu xử lý không tốt e là sẽ chết người.
Có một cán bộ trại giam thấy dáng vẻ của cô, sinh ra lòng trắc ẩn, anh ta thấp giọng nói với một cán bộ khác: " Đưa đến bệnh viện đi, nếu chết người thì chúng ta cũng nuốt không trôi đâu."
Người đối diện gật đầu, sau đó Trần Thanh Lan được đưa đi bệnh viện.
Lúc này ở Hà Nội, mưa rơi xối xả.
Trần Thanh Lan ở trong phòng phẫu thuật, bụng dưới đau đớn từng cơn khiến cô không còn chút sức lực nào để cử động, nhưng cô vẫn nắm chặt tay áo của bác sĩ, van xin: "Nhất định phải cứu con của tôi."
Bác sĩ hờ hững gật đầu nhẹ: "Chúng tôi sẽ cố gắng hễt sức."
Từng đợt từng đợt đau đớn ập tới khiến cô rơi mồ hôi đầm đìa, ròng rã mười tiếng đồng hồ đứa bé mới được sinh ra. Trong nháy mắt khi nghe được tiếng khóc nỉ non của đứa bé, trái tim tuyệt vọng của cô giống như được hồi sinh.
Thế nhưng đúng vào lúc này đột nhiên cô cảm giác được một dòng chất lỏng ấm áp từ thân dưới của cô chảy ra.
"Bệnh nhân bị băng huyết, nhanh chóng cấp cứu."
Cùng lúc với tiếng la của bác sĩ, ý thức của cô cũng dần dần mất đi.
Đứa bé, con của tôi, bàn tay Trần Thanh Lan đưa về phía đứa bé đang khóc ở bàn đối diện.
Nhưng mà ý thức đã bị rút sạch, trước mắt cô tối sầm.
Còn chưa kịp nhìn đứa bé.
Sau hai mươi tư tiếng Trần Thanh Lan được đẩy vào phòng điều trị, đã thoát khỏi nguy hiểm.
Đẩy cửa phòng bệnh ra, y tá bưng khay đi vào, Trần Thanh Lan cũng theo đó chậm rãi mở đôi mắt mệt mỏi, tay sờ lên bụng dưới, chỗ đó đã bằng phẳng.
Cô quay đầu nhìn y tá đang đổi bình nước biển, giọng khàn khàn hỏi: "Con của tôi đâu?"
"Chết non, đã được xử lý."
Cái gì?
Có phải cô nghe nhầm không?
"Cô y tá, có phải cô nhầm không? Lúc sinh ra con của tôi rõ ràng vẫn còn sống, tôi còn nghe được tiếng khóc của nó mà."
"Bệnh viện không lừa cô, đứa bé chỉ sống mười hai giờ, cô hôn mê hai mươi tư tiếng, xin cô hãy nén bi thương."
Lời của y tá khiến cô như muốn ngừng thở, đau đớn đến tận xương tủy, cô gần như không thể thở nổi. Cô liều mạng lắc đầu, không, cô không tin, cô không tin ông trời đối xử với cô tàn nhẫn như vậy.
"Không có khả năng! Con của tôi sao lại chết được, là các người đang lừa gạt tôi." Trần Thanh Lan bỗng nhiên từ trên giường ngồi dậy, nhưng trọng tâm không vững cho nên cả người ngã từ trên giường xuống. Trong tích tắc một vũng máu lớn từ vết thương của cô chảy ra, Trần Thanh Lan nắm lấy ống quần của y tá, cầu xin: "Van xin cô, trả lại con cho tôi, để tôi nhìn một chút. Van xin cô, để tôi gặp con của tôi."
Y tá vội vàng gọi bác sĩ tới băng bó vết thương lại cho cô, cuối cùng trong lúc ánh mắt cô gần như tuyệt vọng thì y tá hờ hững đáp lại một câu: "Thật có lỗi với cô, chúng tôi đã cố gắng hết sức."
Sau đó cô ta cầm khay ra khỏi phòng bệnh.
Trần Thanh Lan không lên tiếng, đáy mắt hoàn toàn yên tĩnh, bàn tay nhỏ nắm chặt thành quyền, móng tay đâm vào thịt nhưng cô lại không cảm giác được bất kỳ sự đau đớn nào.
Nước mắt từ khoé mắt chảy xuống rồi biến mất vào hai bên tóc mai. Vì sao? Vì sao ngay cả một sinh mệnh nhỏ bé vô tội cũng không buông tha?
Cô cắn chặt môi, trong miệng tràn ngập mùi máu tươi, cô đau đớn, xót xa, cô tình nguyện dùng mạng sống của mình để đổi lấy mạng sống của đứa bé.
Rõ ràng đã đến bên cô nhưng lại bỏ cô mà đi, để cô lại một mình.
Như hồn ma vất vưởng.
Cô rút kim truyền trên tay ra, một tay đỡ vào tường, một tay che bụng dưới, bởi vì vừa sinh xong cho nên thân dưới vẫn còn đau nhức. Cô bất chấp đau đớn, khó khăn bước đến bên cửa sổ.
Ngoài cửa sổ vẫn đang mưa to, ào ào rơi xuống, mưa đập xuống mặt đất, nước mưa bắn lên tung toé.
Trần Thanh Lan đưa tay ra đón lấy nước mưa từ trên trời rơi xuống, mưa rơi vào lòng bàn tay của cô lạnh buốt, lạnh lẽo thê lương giống như lòng cô giờ phút này.
Bây giờ cô yếu ớt và suy sụp, giống như hạt mưa rơi xuống mặt đất rồi vỡ tan.
Sự tuyệt vọng có thể khiến cho một người sống lại từ cõi chết và cũng có thể khiến một người ngay lập tức trở nên mạnh mẽ hơn.
Nếu cô không mạnh mẽ thì không ai hiểu được rốt cuộc cô có bao nhiêu đau đớn. Cô nắm chặt bàn tay, nước mưa trong lòng bàn tay theo kẽ ngón tay chảy ra ngoài, đôi môi cô nhợt nhạt nứt nẻ bong tróc khẽ nhếch lên lẩm bẩm thì thầm.
"Nếu tôi không mạnh mẽ thì sẽ không ai biết nỗi đau sau lưng tôi đã tạo động lực cho tôi như thế nào."
Cô rút tay lại quay về nằm trên giường bệnh, nhìn lên trên, nghe tiếng nước mưa ào ào bên ngoài
Ánh mắt vốn dĩ tĩnh lặng đã trở nên kiên định.
Cô sẽ khắc sâu đứa bé này ở trong lòng, in vào máu thịt cô, hơn nữa sẽ khiến người đã hại con cô phải trả giá đắt, thậm chí phải trả giá bằng chính mạng sống của mình.