Chương 28: Trái tim nhỏ bé như vậy

Khi Trần Thanh Lan nhìn thấy Hàn Duy Thái cũng ở đó, cô sững sờ mất mấy giây mới có thể trở lại trạng thái bình thường, cô cúi đầu vội vàng mang những món trang sức mẫu đưa cho Trần Thanh Vi: "Cô chọn cái nào, tôi sẽ lấy đồ mới tới đây."

"Cô lấy cho tôi chiếc vòng cổ hôm qua tôi đã xem qua." Cô ta nói xong liền nghiêng người vào lòng Hàn Duy Thái, kề sát vào ngực anh, liếc mắt nhìn thoáng qua Trần Thanh Lan cười khıêυ khí©h.

Cũng là con gái nhà họ Trần, nhưng số phận lại hoàn toàn khác nhau. Trần Thanh Lan có số phận éo le, không chết trong ngục thì cũng mang phận phục vụ người khác.

Còn cô ta lại có thể trở thành mợ cả nhà họ Hàn, bước vào nhà giàu nhất Hà Nội.

"Được." Ánh mắt lơ đãng của Trần Thanh Lan lướt qua mặt Hàn Duy Thái.

Từ đầu đến cuối biểu cảm trên khuôn mặt anh đều là một vẻ mờ nhạt.

Giống như không biết cô.

Lúc đầu Hàn Duy Thái có ngạc nhiên một chút, nhưng sau đó trên mặt anh không biểu lộ chút cảm xúc gì.

Trần Thanh Lan không ngạc nhiên trước vẻ mặt của Hàn Duy Thái.

Dù sao cũng gặp người không muốn gặp, huống chi còn ở trước mặt vợ chưa cưới của anh ta.

Cô thậm chí không nghĩ tới việc phá bỏ mối quan hệ này, trong đầu cô chỉ nghĩ về việc khi hết thời gian cô sẽ nắm được cổ phần trong tay, cô sẽ có đủ lợi thế để có thể vạch trần bộ mặt ghê tởm của nhà họ Trần cho mọi người ở Hà Nội biết.

Điều duy nhất cô có thể làm bây giờ là nhẫn nhịn.

Cô mang chiếc vòng đến rồi kiên nhẫn giải thích về chất liệu, kỹ thuật làm ra nó, cùng khả năng tăng tỷ giá trong tương lai.

Trần Thanh Vi không thèm nghe những lời nói vô nghĩa của cô, cô ta cắt ngang lời cô đang nói.

"Tôi muốn đeo thử, cô đeo giúp tôi đi."

Bởi vì có mặt Hàn Duy Thái ở đây nên cô ta không chỉ thể hiện bản thân cao ngạo mà còn vênh váo hung hăng ra lệnh cho Trần Thanh Lan.

Trần Thanh Lan vừa định cầm sợi dây chuyền lên, Trần Thanh Vi liền ngăn lại: "Đừng làm bẩn nó, cô không đeo găng tay vào sao? Tay của cô thật khó coi."

Trên tay cô còn đang bôi thuốc bỏng, nếu đeo găng tay vào thì thuốc sẽ bong ra và chà xát vào vết thương.

Vốn dĩ da sau khi bị bỏng rất nhạy cảm và dễ bị nhiễm trùng.

Tay Trần Thanh Lan khựng lại giữa không trung, cô chậm rãi cuộn ngón tay mình lại rồi thu tay về, sau đó đi lấy chiếc găng tay trên bàn, ngón tay sắp chạm vào chiếc găng tay.

Cô nghe thấy một tiếng bốp, lúc này Hàn Duy Thái ném chiếc bật lửa xuống bàn, dựa mình vào ghế sofa, đôi môi mỏng của anh thở ra một làn khói.

Anh từ từ ngước mắt lên, ánh mắt anh dừng lại trên mu bàn tay Trần Thanh Lan vài giây, mắt hơi loé lên, anh búng tàn thuốc ra gạt tàn để che giấu sự mất tự nhiên của mình.

Chỉ vào một chiếc vòng cổ trên kệ trưng bày: "Lấy cái này."

"Vâng." Trần Thanh Lan cúi đầu xuống lấy sợi dây chuyền.

Sau khi lấy xong liền đặt nó trên bàn.

"Anh nghĩ cái này thích hợp với em hơn." Hàn Duy Thái lấy sợi dây chuyền ra, đeo vào cổ Trần Thanh Vi.

Trần Thanh Vi thích thú vuốt viên kim cương to như quả trứng bồ câu, mà trong lòng vui sướиɠ như điên.

Phải biết dây chuyền này đắt gấp rất nhiều lần so với cái vừa nãy.

Đeo xong, cô ta liền đưa cổ ra trước mặt Hàn Duy Thái: "Nhìn có đẹp không anh?"

Hàn Duy Thái nói một từ "đẹp", nhưng vẻ mặt anh vẫn không có sự thay đổi gì.

Trần Thanh Vi chui vào ngực Hàn Duy Thái ôm lấy cổ anh: "Em rất thích."

Hàn Duy Thái bình tĩnh rời khỏi vòng tay của cô ta, gõ tay lên mũi cô ta hỏi: "Em thích anh hay thích dây chuyền đây?"

Trần Thanh Vi ngượng ngùng cười cười: "Đương nhiên thích anh hơn rồi."

"Vậy có cần gói lại không ạ?" Trần Thanh Lan muốn kết thúc nhanh chóng, nên cắt ngang màn mặn nồng của bọn họ.



Trần Thanh Vi liếc nhìn Trần Thanh Lan một cái, suy cho cùng trong lòng vẫn có chút không vui vẻ.

Có lẽ Hàn Duy Thái yêu cô ta, không giống như những người bình thường khác.

Bằng không thì làm sao anh có thể hào phóng như vậy, mà còn là tự mình chọn lấy.

Nghĩ đến việc này trong lòng cô ta liền cảm thấy vui vẻ.

Hàn Duy Thái liếc nhìn Trần Thanh Lan một cái rồi đưa ra một chiếc thẻ: "Không có mật khẩu."

Trần Thanh Lan gật đầu nhận lấy: "Anh chờ một chút."

Cô cầm chiếc thẻ rời đi, một lúc sau cầm hoá đơn cùng thẻ trả lại Hàn Duy Thái.

Hàn Duy Thái nhìn thấy dáng vẻ này của cô trong lòng liền cảm thấy khó chịu, anh cũng không hiểu được cảm giác này vì sao lại xuất hiện.

Cô ngoan ngoãn nghe lời không phải là chuyện tốt sao?

Tại sao mình lại thấy khó chịu?

Đem thẻ cất vào ví, anh ném một xấp tiền một trăm ngàn lên bàn, lạnh lùng nói một tiếng: "Phục vụ tốt, đây là phần thưởng cho cô."

Trần Thanh Vi mỉm cười.

Trần Thanh Lan đứng im không nhúc nhích.

Hàn Duy Thái cong môi: "Chê ít?"

Trần Thanh Lan bất đắc dĩ cầm xấp tiền lên, vì để che giấu nỗi nhục nhã trong lòng mình, cô cười nói : "Cảm ơn."

Cô càng như vậy, Hàn Duy Thái càng khó chịu, nhưng rời khỏi cửa hàng anh vẫn mang vẻ mặt bình tĩnh.

Sau khi tiễn họ đi, Trần Thanh Lan quay lại cửa hàng.

Một vài đồng nghiệp vây quanh: "Này, vừa rồi không phải là sếp lớn của tập đoàn Vạn Thịnh sao? Trông đẹp trai quá!"

"Cô gái kia thật tốt số..."

"Nếu tôi có thể kết hôn với một người đàn ông như vậy, để tôi sống ít đi hai năm cũng đáng."

"Tôi không tham lam như vậy. Nếu tôi có thể sống cuộc sống của một phú bà, mười năm cũng đáng."

"Hâm mộ. Ngoại trừ hâm mộ vẫn là hâm mộ."

Hâm mộ sao?

Công bằng mà nói, họ cũng chỉ là người bình thường, người bình thường thì ai chẳng có lòng hâm mộ, ai chả muốn tìm một người đàn ông đẹp trai giàu có, khiến họ yên tâm không cần phải lo đến chuyện cơm áo gạo tiền.

Họ vẫn đang thảo luận sôi nổi thì cửa hàng trưởng đi đến dội một gáo nước lạnh.

"Trời còn chưa tối, đừng mơ tưởng hão huyền nữa, tốt nhất là hãy chăm chỉ làm việc, nghĩ cách làm tăng hiệu suất, nhận được nhiều lương, điều này càng thiết thực hơn đấy."

"Chị Hoan, chị không thể thư giãn một chút được sao? Bọn em mới nói chuyện có tí thôi mà."

Cửa hàng trưởng nhún vai: "Tôi không có hứng thú với đàn ông, tôi chỉ thích tiền."

Chính vì vậy cô mới có thể trở thành cửa hàng trưởng, trong lòng cô luôn nghĩ làm sao để khách đã đến đây thì không thể tay trắng rời đi.

Cô là người luôn có biểu hiện tốt nhất trong cửa hàng.

Lời nói của cô không giả tạo chút nào, thực tế cô một lòng làm việc là vì tiền.

Không thì còn bán mạng như vậy làm gì.

Trần Thanh Lan cũng cười, rồi tiếp tục làm việc của mình.



Buổi tối, Tần Tố Tố nhắc nhở cô, cho cô tan làm sớm một chút.

Cô cảm ơn rồi liền về trước.

Thực ra, cô không muốn gặp Quý Phong, anh là người biết mọi thứ về cô, và là người quan tâm đến cô nhất.

Cũng là người khiến cô cảm thấy áy náy nhất, muốn xin lỗi nhiều nhất.

Vừa đi cô vừa thất thần suy nghĩ.

Trở về phòng, Quý Phong đã ở đó.

Tự tay làm một bàn đồ ăn đợi cô về.

Thấy cô bước vào cửa, anh lập tức cười, nhìn vẻ mặt có chút mệt mỏi của cô, hỏi: "Đi làm về có mệt không?"

Trần Thanh Lan lắc đầu, công việc này không khiến cơ thể cô mệt mỏi, chỉ cần vận dụng đầu óc, nỗ lực nghĩ cách tiếp đãi khách để khách không phải tay không ra về.

Quý Phong giữ chặt tay cô, để cô ngồi trên ghế, đặt thìa vào tay cô: "Dạ dày của em không tốt, hơn nữa giờ lại gầy, anh có hầm canh bồi bổ cho em này, ăn nhiều một chút, đối với cơ thể em mới tốt."

Trần Thanh Lan nhìn tô canh trước mặt mình, cầm muỗng xúc một miếng vào miệng.

Không thể nói rõ mùi vị, chỉ cảm thấy hơi ấm.

Lúc ăn cơm, Quý Phong liên tục gắp thức ăn cho cô.

Anh không ăn một mình mà luôn chăm sóc cô.

Sau bữa tối, Quý Phong nói muốn đưa cô về.

Cô gật đầu đồng ý, khi đến giao lộ lên núi, Trần Thanh Lan bảo anh dừng lại.

Mặc dù trong lòng cả hai đều hiểu được nhưng Trần Thanh Lan không muốn anh nhìn thấy.

Quý Phong đưa cô xuống xe: "Đi đường cẩn thận."

"Vâng."

Ngay khi Trần Thanh Lan xoay người đi, Quý Phong bất chợt gọi cô.

"Thanh Lan."

Giọng nói của anh trầm thấp, nhẹ nhàng: "Trong lòng anh, em mãi mãi luôn sạch sẽ và thuần khiết nhất."

Bước chân của Trần Thanh Lan dừng lại, cơ thể cô dường như đông cứng tại chỗ.

Quý Phong trìu mến nhìn bóng dáng cô: "Em không cần để ý đến anh, em muốn làm gì thì hãy làm thế đó, anh sẽ mãi đợi em."

Nói xong Quý Phong xoay người lên xe.

Trái tim của Trần Thanh Lan vốn đã rung động, nay lại một lần nữa bị đánh bại bởi sự khoan dung của anh.

Cô xoay người đuổi theo Quý Phong, ôm chầm lấy anh từ phía sau, không nói nên lời, chỉ ôm chặt lấy anh.

Một lúc sau, cô mới nói nên lời: "Anh có thể đừng đối tốt với em như vậy được không?"

"Nhưng anh chỉ muốn đối tốt với mình em mà thôi, trái tim nhỏ như vậy, không chứa được nhiều thứ, chỉ có thể chứa một mình em mà thôi."

Anh cũng muốn yêu cô ít đi một chút, nhưng chuyện tình cảm là vậy, làm sao có thể khống chế được.

Anh nắm tay Trần Thanh Lan để bên hông cô, và cứ đứng im lặng như vậy.

Ở phía xa xa có một chiếc xe, thấy phía trước có người ôm nhau nên liền dừng lại, đôi mắt sâu thẳm bên trong dường như là gió bão vô tận đang nổi lên.

Anh nhấc điện thoại, bấm một cuộc gọi, âm thanh như cơn gió của tháng mười hai âm lịch, nói xong liền cúp máy, đặt điện thoại xuống ghế bên cạnh, châm một điếu thuốc.

Cứ thế cách một khoảng nhìn về hai người phía trước...