Lập tức mu bàn tay của Trần Thanh Lan trở nên đỏ bừng, nơi nặng nhất còn nổi bong bóng.
Trần Thanh Vi còn giả vờ hỏi: "Chị không sao chứ?"
"Đã bị bỏng như thế, còn có thể không sao à?"
Cửa hàng trưởng thực sự nhìn không vừa mắt, lúc này Lý Di Vân từ quầy khác đi đến, "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Bà cũng nghe được tiếng ly cà phê rơi vỡ.
"Con không cầm chắc ly cà phê, làm bỏng tay một nhân viên phục vụ."
Sự độc ác của Trần Thanh Vi vừa nãy đã biến mất không thấy, trong phút chốc trở nên ngoan ngoãn khéo léo.
Lý Di Vân nhìn về phía Trần Thanh Lan, "Vi Vi cũng không phải cố ý, nếu đã bị thương thì đến bệnh viện khám đi."
"Không cần, không sao đâu, tôi dùng nước lạnh xối qua là được." Cô trả lời đúng mực, sau đó nhìn về phía cửa hàng trưởng, "Phiền chị thay em tiếp vị khách này một chút."
Cửa hàng trưởng gật đầu đồng ý, thúc giục nói: "Em đi nhanh đi."
Trần Thanh Lan đi đến bồn nước trong toilet ngâm tay, nước lạnh làm cơn đau giảm đi một chút.
Khoá vòi nước lại, cô nghe thấy người trong tiệm đang bàn tán về Trần Thanh Vi.
"Ôi, thật hâm mộ cô gái kia, có thể trở thành con dâu tương lai của nhà họ Hàn. Mà mẹ chồng tương lai còn đối tốt với cô ấy như vậy, dẫn cô ấy đến mua trang sức."
"Loại may mắn này chỉ cần hâm mộ là được sao, cũng không biết đời trước cô gái kia làm chuyện phúc đức gì, mà lại có số mệnh tốt như vậy."
"Chỉ là vẻ ngoài thôi!" Lần này người nói chuyện là cửa hàng trưởng, vừa rồi Trần Thanh Vi cố ý hạch hoẹ Trần Thanh Lan, cô đều cũng thấy rõ.
Một nhân viên bán hàng không hiểu vì sao cửa hàng trưởng lại nói vậy, "Chị Hoan, sao chị lại nói vậy?"
"Chẳng phải hạng tử tế gì, nhìn qua cũng không giống người hiền lành, lại còn giả dối. Được rồi, được rồi, đừng tám nhảm nữa, cũng đừng mơ từ cô bé lọ lem biến thành công chúa, mau đi làm việc kiếm tiền đi."
Sau đó một đám chị em đang bàn tán cũng giải tán đi, trên mặt Trần Thanh Lan không biểu hiện gì nhiều.
Chỉ không nghĩ đến người phụ nữ kia lại là mẹ của Hàn Duy Thái.
Trần Thanh Lan trở lại cửa hàng, cửa hàng trưởng bảo cô đi mua một ít thuốc bỏng để thoa, nhìn vết thương rất nặng, nếu bị nhiễm trùng sẽ không tốt.
Cô cũng không cậy mạnh, nghe lời cửa hàng trưởng bảo ra ngoài mua thuốc, cô không muốn để tay mình có vết sẹo. Dù sao cô cũng là nhân viên bán trang sức, nếu tay quá xấu cũng bị ảnh hưởng.
Ngoài Trần Thanh Vi làm khó dễ ra, ngày hôm nay của Trần Thanh Lan cũng coi như trôi qua yên bình, không có gặp vị khách nào khó chịu nữa.
Ban đêm, khách đến cũng tương đối nhiều, làm cô quên đi chuyện khó chịu ban ngày, cũng quên đi chuyện Hàn Duy Thái dặn cô chín giờ phải trở về.
Đến khi tan ca, cô thấy đã đến mười hai giờ, liền bắt xe đến biệt thự ở lưng chừng núi.
Tim của cô đập thình thịch, tay mở cửa hơi run rẩy. Mở cửa ra, cô đã thấy người đàn ông ngồi trên ghế sofa trong phòng khách.
Nói chung quy vẫn không thể nào trốn thoát được.
Cô chỉ có thể nhẹ nhàng đi tới.
Hàn Duy Thái bình tĩnh ngồi đó, hỏi cũng không hỏi.
Anh càng bình tĩnh, Trần Thanh Lan càng hoảng sợ.
"Tôi quên mất, tôi hứa, chắc chắn sẽ không có lần sau."
Hàn Duy Thái kéo cổ áo, đứng dậy lên lầu.
Trần Thanh Lan vẫn không dám thả lỏng, đứng tại chỗ không biết nên làm thế nào cho phải.
Thấy Trần Thanh Lan không đi theo, Hàn Duy Thái quay đầu nhìn cô một cái, "Còn đứng ở đó làm gì? Hay là cô muốn đứng cả đêm?"
Trần Thanh Lan vội đuổi theo, Hàn Duy Thái đi vào phòng ngủ, cởϊ áσ sơ mi ra, đi vào phòng tắm, rất nhanh đã vang lên tiếng nước ào ào.
Trần Thanh Lan ôm ngực, thoáng thở nhẹ ra. Ngay lúc cô nghĩ là mình đã thoát một kiếp, giọng nói của Hàn Duy Thái xuyên qua cửa phòng tắm vang lên.
"Cô đến đây."
Biết rất rõ điều này có ý gì, nhưng cô có thể từ chối sao?
Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng để mình bình tĩnh lại, nhưng thân thể vẫn không tự chủ mà run rẩy.
Cô bước chân qua, vừa chạm đến nắm cửa, thì cửa phòng tắm lại được kéo ra từ bên trong. Một đôi tay mạnh mẽ nắm lấy cổ tay cô, kéo vào.
Cả người cô bị ép lên cửa, Hàn Duy Thái dùng sức kéo một cái, roẹt roẹt, toàn bộ nút áo rơi xuống.
Lưng của cô dính chặt vào cửa thủy tinh lạnh lẽo, phía trước là l*иg ngực rắn chắc nóng bỏng của Hàn Duy Thái, bờ vai của cô run run khi anh sắp va chạm.
Trong phòng tắm, sương mù bao quanh, hơi nước lượn lờ, vô cùng quyến rũ.
Hàn Duy Thái đỡ cô: "Lời tôi nói cô có nhớ trong lòng không hả?"
Trần Thanh Lan mấp máy môi, "Có..."
"Cô quên một lần, tôi sẽ dùng cách này trừng phạt cô một lần, công bằng không?"
Có lẽ do trong phòng tắm có quá nhiều hơi nước, làm đôi mắt cô như phủ kín một lớp rưng rưng, cô mấp máy môi, "Công bằng... Ừm!"
Trên gạch men đẫm nước, có chiếc bóng của anh dập dờn lắc lư, nhẹ nhàng, thật sâu hoà cùng một thể với cô.
Càng về sau, thân thể Trần Thanh Lan đều nhờ Hàn Duy Thái ôm, nếu không thì cô đã không thể đứng vững được.
Đợi đến khi Hàn Duy Thái thoả mãn, thì hai chân của cô giống như không phải là của mình nữa, tê đến mất cảm giác, chỉ có thể dựa vào Hàn Duy Thái mới có thể đứng được.
Hàn Duy Thái cầm khăn tắm, tùy tiện quấn lên người cô rồi ôm cô ra ngoài.
Cô cuộn người trong chăn, cả người đau đớn, tay cũng đau đớn, nhưng không hề muốn động đậy, cô nhắm mắt lại.
Nửa người Hàn Duy Thái tựa ở đầu giường, hút thuốc.
Trong phòng yên tĩnh, ngay cả tiếng hít thở rất nhỏ cũng có thể nghe rõ.
Bỗng nhiên, sự yên tĩnh này bị tiếng chuông điện thoại phá vỡ.
"Duy Thái, đêm nay anh không về à?"
Hàn Duy Thái nhíu mày, liếc nhìn đồng hồ, đã ba giờ sáng.
Mặc dù không thích cô ta gọi lúc này, nhưng vẫn nhẫn nại, nghe điện thoại: "Muộn vậy rồi sao em còn chưa ngủ?"
"Tỉnh ngủ, nhưng không ngủ lại được. Hôm qua thấy anh chưa trở về, hôm nay cũng không về, anh rất bận sao?"
Trần Thanh Vi làm nũng, có chút tủi thân hỏi.
"Em còn ở nhà cũ à?" Hàn Duy Thái nhướng mày, hơi kinh ngạc khi hôm nay cô ta còn ở lại.
"Đúng vậy, em thấy nơi này lớn quá, bác lại ở một mình cũng rất cô đơn. Dù sao em cũng không có việc gì làm, nên muốn ở cạnh bác nhiều hơn chút. Hôm nay bác còn dắt em ra ngoài shopping."
Giọng nói của Hàn Duy Thái dịu dàng lại, "Ngày mai anh về sớm, bây giờ em ngủ đi."
"Không được, em ở chỗ này không quen, không có anh ở đây em ngủ không được."
"Vậy em phải làm quen, sau này em chính là bà Thái, mỗi ngày đều phải ở đó."
Trần Thanh Vi nghe thấy Hàn Duy Thái chấp nhận, cô ta cười khanh khách.
"Vui à?" Hàn Duy Thái cảm thấy buồn cười, vậy là đã hài lòng rồi?
"Duy Thái, em yêu anh, muốn sinh nhiều con cho anh." Trong đêm yên tĩnh, giọng nói ngượng ngùng lại hạnh phúc của Trần Thanh Vi vang lên vô cùng rõ ràng.
Trần Thanh Lan nghiêng mặt, dù không muốn nghe cũng không được.
Cô quấn chặt chăn, rõ ràng cả người đang ở trong chăn rất ấm áp dễ chịu, nhưng cô lại thấy lạnh.
Là lòng quá lạnh.
Hàn Duy Thái im lặng một lát, mới chậm rãi mở miệng, "...Được."
Hàn Duy Thái cứ như thế, như không có người ngoài mà nói lời yêu thương ngọt ngào với Trần Thanh Vi.