Chương 24: Đồ chết tiệt, thật bẩn thỉu!

Trần Thanh Lan lắc đầu: "Không phải."

Một người phụ nữ như cô làm sao có thể xứng với Quý Phong đây.

Một người con gái tốt mới thích hợp với anh ấy.

"Tình nhân?"

Cuối cùng, Hàn Duy Thái nhìn về phía Trần Thanh Lan, anh lắc đầu, sườn mặt nổi lên gân xanh ở huyệt thái dương mơ hồ chuyển động.

Rít ----

Âm thanh chói tai khi phanh xe gấp lại như muốn xuyên thủng màng nhĩ của mọi người.

Trần Thanh vội phanh xe lại, lực đẩy phía sau khiến cô lao mạnh người về phía trước, Hàn Duy Thái bình tĩnh đưa tay chống lấy kính chắn gió, tư thế ngồi gần như không thay đổi.

"Anh Thái đây có thể nói tôi như thế nào đều được, nhưng xin đừng kéo người khác vào được không?"

Trần Thanh Lan tức giận nhìn Hàn Duy Thái.

"Tôi nói sai rồi sao, cô đau lòng?"

Giây tiếp theo, cơn giận của Hàn Duy Thái cuối cùng cũng bùng lên, anh nắm lấy cằm của Trần Thanh Lan, đáy mắt anh dường như có lửa, "Đồ chết tiệt, thật bẩn thỉu!"

L*иg ngực Trần Thanh Lan nghẹn lại, khiến cô hô hấp khó khăn.

Cô vốn nghĩ rằng mình có thể chịu đựng được mọi loại ánh mắt khinh bỉ, cùng với những lời nói nhục mạ.

Nhưng khi cô chính tai mình nghe được, trái tim vẫn sẽ đau.

Cô nhếch môi: "Lúc anh ở trên tôi không phải đã biết rồi sao, hiện tại anh mới truy xét, không cảm thấy đã muộn rồi à?"

Bàn tay của Hàn Duy Thái từ từ buông lỏng, đúng vậy, ngay từ đầu không phải anh đã biết cô là một người phụ nữ bán cơ thể mình hay sao?

Rốt cuộc mình vì cái gì mà tức giận?

Anh đẩy Trần Thanh Lan ra, lấy khăn giấy lau tay, như thể anh vừa chạm vào thứ gì đó bẩn thỉu.

"Tôi không có thói quen chia sẻ thứ gì với người khác, khi còn có quan hệ với tôi đừng có dính líu tới người đàn ông nào khác."

Hàn Duy Thái hồi phục lại cảm xúc, anh cho rằng mình không khống chế được là bởi vì cô, người phụ nữ mà mình từng dùng qua, cho nên anh không chịu được khi nhìn cô cùng người đàn ông khác có quan hệ.

Trần Thanh Lan gật đầu đồng ý: "Khi nào thì đưa thứ đó cho tôi?"

"Cô không phải nghĩ sau khi cùng tôi lên giường một lần, tôi sẽ đem cổ phần công ty trị giá hàng tỉ đồng cho cô chứ?" Anh nhếch khoé môi: "Cơ thể cô không phải nạm kim cương, cũng không phủ vàng, không đáng nhiều tiền vậy đâu."

Cảm giác bị dao đâm vào ngực như thế nào?

Đại khái chính là như thế này.

Trần Thanh Lan nhướng mắt lên, cô lén cúi đầu xuống để Hàn Duy Thái không phát hiện nước mắt đã xuất hiện trong mắt của mình.

"Nhưng, anh đã hứa với tôi."

Hàn Duy Thái nhắm mắt lại, chau mày, vẻ mặt phức tạp đến mức không ai có thể nhìn thấu.

Lúc lâu sau, anh mới chậm rãi nói: "Ba tháng, làʍ t̠ìиɦ nhân của tôi ba tháng."

Sau ba tháng kết thúc mối quan hệ lộn xộn này, anh sẽ một lòng kết hôn với Trần Thanh Vi.



Anh lại châm một điếu thuốc, dùng sức hít vào một hơi: "Cô có thể từ chối rồi bây giờ xuống xe."

"... Được, ba tháng." Ba tháng cô có thể trở thành người có nhiều cổ phần nhất trong An Khang, đối với cô mà nói, như vậy cũng đáng giá.

Cô làm việc cả đời, cũng không thể kiếm được nhiều tiền như vậy.

Không, cho dù có đi làm gái bị chơi đùa bỡn cợt, cũng không thể kiếm được nhiều tiền như vậy trong ba tháng.

Chỉ là ngủ một chút thôi, bẩn một lần, với bẩn nhiều lần chẳng có gì khác nhau, đều là bẩn.

Hơn nữa, đã bẩn từ bốn năm trước rồi.

Khi cô ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, "Tôi đưa anh Thái quay về biệt thự được không?"

Đây là chỗ duy nhất của anh mà cô biết.

Hàn Duy Thái không ngạc nhiên trước câu trả lời của Trần Thanh Lan, nếu cô từ chối anh mới thấy khó tin.

Anh ừ một tiếng rồi tiếp tục hút thuốc.

Trần Thanh Lan tiếp tục lái xe.

Không lâu sau, xe dừng ở biệt thự, hai người một trước một sau lần lượt vào cửa.

Vừa vào cửa, Hàn Duy Thái đã nắm tay Trần Thanh Lan kéo cô lên lầu.

Vừa vào phòng, Hàn Duy Thái liền ôm lấy chiếc eo thon gọn của cô, đè cô lên trên giường.

Anh cúi đầu hôn lên môi cô.

Miệng cô vẫn còn mùi rượu, Hàn Duy Thái nhíu mày: "Cô vừa mới uống rượu?"

Cô khẽ gật đầu, thấy sắc mặt của anh không vui, cô vội giải thích: "Chỉ có một chút thôi."

Cô không biết tại sao mình rất sợ Hàn Duy Thái tức giận.

Hàn Duy Thái nhìn thấy dáng vẻ thận trọng của cô, khẽ thở dài, ôm cô lăn vào trong chăn.

Không dây dưa nữa.

Cơ thể Trần Thanh Lan vẫn còn bị ôm chặt, cô không dám di chuyển trong vòng tay của anh, sợ rằng anh sẽ thay đổi ý định.

Hàn Duy Thái dường như nhìn ra được suy nghĩ của cô liền ôm cô chặt hơn: "Thả lỏng, hôm nay tôi không có hứng thú, nếu cô cứ căng thẳng như vậy, tôi không biết mình sẽ làm ra chuyện gì đâu."

Thứ đang siết chặt kia được nới lỏng, cơ thể Trần Thanh Lan mềm ra, cô tìm được một vị trí thoải mái.

Đêm càng ngày càng sâu, biệt thự chìm vào trong yên lặng.

Ờ phòng ngủ mọi hô hấp đều có thể nghe được.

Cảm thấy thân thể cô đã hoàn toàn mềm nhũn, biết người phụ nữ bên cạnh đã ngủ, Hàn Duy Thái mở mắt ra.

Mắt của Hàn Duy Thái vẫn rất sáng, không có chút buồn ngủ nào.

Nhìn xuống dáng vẻ im lặng của Trần Thanh Lan, anh đưa tay sờ lên mặt cô.

Cuối cùng mọi dao động đều hoá thành một tiếng thở dài.



Một người phụ nữ như vậy không đáng để anh suy nghĩ, chỉ chơi đùa mà thôi.

Buổi sáng tỉnh dậy, Hàn Duy Thái một mình nằm trên chiếc giường lớn, anh trở mình liền phát hiện bên cạnh không có người, chậm rãi mở mắt ra, phát hiện Trần Thanh Lan đã không còn ở đó.

Anh nằm một hồi, đứng dậy đi xuống lầu, dưới lầu không có ai, chìa khoá xe để trên bàn đêm qua cũng không còn.

Phản ứng đầu tiên của anh là nghĩ người phụ nữ này bỏ tiền chạy đi?

Nhưng mà, lúc này có tiếng mở cửa, Trần Thanh Lan xách túi đồ đi vào, nhìn thấy Hàn Duy Thái đứng ở đầu cầu thang liền chào hỏi: "Dậy rồi?"

"Ừ." Hàn Duy Thái đi dép lê xuống lầu, nhìn chằm chằm vào chiếc túi to mà cô đang xách: "Bên trong có gì?"

"Tôi mua một ít đồ, ở đây cái gì cũng không có." Vừa nói cô vừa đặt chìa khoá xe lên bàn rồi xách đồ vào bếp.

Vo gạo nấu cháo.

Để thứ cần dùng lại, sau đó đem những thứ còn lại cất vào trong tủ lạnh.

Hàn Duy Thái nhìn thoáng qua một cái rồi xoay người lên lầu, hôm qua ngủ không cởϊ qυầи áo, áo sơ mi nhăn nhúm dính trên người, vô cùng khó chịu.

Anh vừa cởϊ áσ vừa bước lên lầu, rồi đi thẳng vào phòng tắm.

Nửa giờ sau, mặc một bộ vest thẳng tắp đi xuống lầu.

Trần Thanh Lan cũng vừa chuẩn bị xong bữa sáng, đang dọn ra bàn.

Cô nấu rất đơn giản, nấu hai bát cháo, trứng luộc.

Cô đặt quả trứng luộc xuống bàn trước mặt Hàn Duy Thái.

Hàn Duy Thái ngồi xuống bàn, không động vào đồ ăn trong bát mà lẳng lặng nhìn người phụ nữ đang ăn cháo ở phía đối diện.

Trần Thanh Lan thấy Hàn Duy Thái chưa đυ.ng tới cháo và trứng trên bàn, liền hỏi: "Không hợp khẩu vị của anh sao?"

Tối hôm qua cô bị đau dạ dày, buổi sáng chỉ muốn ăn đồ ăn nhẹ, hơn nữa cô cũng không hiểu thói quen ăn uống của Hàn Duy Thái.

Hàn Duy Thái cầm lấy muỗng múc một miếng cháo cho vào miệng, nhàn nhạt không có hương vị gì.

Nhưng anh vẫn ăn.

Sau khi ăn xong, Trần Thanh Lan thu dọn bát đũa, ngay lúc đó Nghiêm Cẩn trong tay cầm một túi văn kiện đi đến.

Khi nhìn thấy Trần Thanh Lan ở đây, anh ta hơi giật mình.

Dù sao, hôm qua Hàn Duy Thái nói sẽ về nhà cũ chọn ngày kết hôn, hôm nay lại cùng người phụ nữ này ở đây.

Hơi quá sức tưởng tượng của anh, ông chủ từ khi nào lại sinh hoạt phóng túng như vậy?

Nhìn Trần Thanh Lan đang thu dọn bàn ăn, Nghiêm Cẩn cố ý nói: "Ngày cưới đã định rồi sao, ngày nào thuộc hạ chúng tôi có thể uống rượu mừng?"

Trần Thanh Lan chà sát vào mu bàn tay một chút, nhưng ngay sau đó trở lại trạng thái tự nhiên.

Cô biết rằng Hàn Duy Thái và Trần Thanh Vi sắp kết hôn, đây cũng chỉ là chuyện bình thường.

Hàn Duy Thái liếc mắt nhìn Nghiêm Cẩn hai giây, nhưng cũng không nói gì, sau đó nhàn nhạt nói: "Đồ cứ để đó, cậu có thể đi rồi."

Anh hạ lệnh ra khỏi nhà, Nghiêm Cẩn không dám làm trái, đặt tài liệu xuống rồi rời đi.

"Cô đến đây."