Chương 23: Đừng giả vờ với ông đây

Hai tiếng trước.

Ở chỗ làm việc Trần Thanh Lan gặp chuyện phiền toái. Công việc của cô chẳng qua chỉ là đưa rượu, lại bị mấy gã đàn ông ngăn lại, không cho cô đi.

Trong đó có một người khăng khăng bắt cô uống rượu: "Đừng giả vờ với ông đây, những cô gái ở đây chẳng có ai không yêu tiền cả, nói không bán thân đều là do tiền chưa đủ nhiều. Nếu cuộc đời cô không cần lo nghĩ chuyện ăn uống thì đến chỗ này làm cái gì? Hôm nay ông đây muốn cô uống chút rượu, còn giả vờ với ông làm gì chứ?"

Gã đàn ông uống nhiều nên có chút say, lúc nói chuyện hơi thở toàn là mùi rượu.

Trần Thanh Lan vừa thấy là biết người này khá khó chơi, hôm nay nếu như cô không uống thì việc này khẳng định sẽ không được bỏ qua dễ dàng.

Cô cầm lấy bình rượu người đàn ông đưa cho, nhàn nhạt nói: "Tôi uống xong thì có thể để tôi đi được không? Tôi còn có việc nữa."

Gã đàn ông không kiên nhẫn nổi đoá: "Uống nhanh lên nào!"

Một người đàn ông khác trong phòng cũng hùa theo: "Tổng giám đốc Lưu kêu cô uống thì cô uống đi. Tổng giám đốc Lưu không thiếu nhất là tiền. Cô uống làm ngài ấy vừa lòng, tới lúc đó tiền cũng sẽ đến tay."

Da đầu Trần Thanh Lan căng ra, kiên trì rót hết bình rượu: "Vậy sao?"

"Tửu lượng cũng rất cao đó, vậy ban nãy còn giả vờ cái gì?" Người đàn ông này thật sự không muốn cho cô đi.

Trước đó Trần Thanh Lan có uống thuốc giải rượu cho nên sẽ không say, ở cái nơi mua say này, chỉ sợ vừa say sẽ mất thân.

Đây chính là những gì quản lý đã dạy cô. Trước tiên là uống thuốc, trên người cũng phải luôn luôn có chuẩn bị phòng ngừa vạn nhất.

"Nếu có thể uống, thế thì ở lại cùng chúng tôi uống rượu." Người đàn ông nói xong ném một xấp tiền mười mấy triệu lên bàn: "Ở lại đây cùng chúng tôi uống, tiền này sẽ thuộc về cô."

Mấy gã đàn ông cưỡng ép kéo Trần Thanh Lan ngồi trên sofa, để cô bồi uống rượu.

Trần Thanh Lan cũng không tránh mấy gã đàn ông này. Sau khi uống xong một chai rượu có nồng độ cồn ba mươi độ, lại uống liên tiếp mấy ly nữa, dạ dày đã bắt đầu đau âm ỉ.

"Tôi thật sự không thể uống thêm được nữa, nếu mọi người yêu cầu người hầu rượu, tôi có thể nhờ quản lý sắp xếp cho mọi người."

"Chúng tôi không cần người khác cùng uống rượu, chỉ muốn cô thôi. Con mẹ nó, mắt của cô phục vụ này cũng nhỏ thật, để cô cùng chúng tôi uống, là khen ngợi cô rồi."

Gã đàn ông dữ tợn nghiêm mặt, tiếp tục rót thêm rượu cho Trần Thanh Lan.

Gương mặt Trần Thanh Lan trắng bệch.

Trên trán đầm đìa rịn ra mồ hôi.

Mấy năm cô ở trong tù, dạ dày cô đã sắp hỏng rồi. Uống rượu như vậy, cô đã sớm không chịu nổi.

May mà quản lý nghe nói cô bị người lôi kéo chuốc rượu, liền đi đến giải vây cho cô.

Đối với chuyện như thế này, quản lý tương đối có kinh nghiệm. Đến nói mấy câu, bảo rằng sẽ tìm mấy cô gái để uống rượu cùng những người khách khó tính này, việc này mới coi như xong.

Quản lý nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, quan tâm hỏi: "Có phải do uống quá nhiều rượu không?"

Cô khó khăn lắc đầu: "Dạ dày của tôi đau."

Quản lý nhanh chóng cầm lấy túi của cô, đỡ cô về phòng nghỉ: "Hôm nay cô về trước đi, tiền lương sẽ không bị trừ đâu."

Trần Thanh Lan bị đau đến nói không nên lời, mồ hôi thấm ướt hết cả tóc cô.

Cô gian nan mở miệng, nhờ quản lý giúp cô gọi điện thoại cho Quý Phong, bảo anh mang thuốc trị dạ dày của cô đến đây.

Đây là bệnh cũ của cô, Quý Phong rất rõ.



Quản lý làm theo.

Nửa giờ sau, Quý Phong mang theo thuốc chạy đến.

Dùng nước ấm uống thuốc xong, cô nằm trên sofa nghỉ ngơi trong chốc lát mới giảm bớt cơn đau ở dạ dày.

Quý Phong nói với quản lý: "Sau này cô ấy sẽ không đến làm nữa."

"Quý Phong..."

Quý Phong quay đầu lại nhìn người con gái với sắc mặt trắng bệch đang nằm ở trên sofa, đau lòng nói: "Anh đã tìm cho em một công việc khác, bây giờ không cần phải làm công việc cực nhọc này nữa."

Trần Thanh Lan không biết nói gì. Lúc đó nếu có thể tìm được công việc khác thích hợp hơn, thì cô đã không đi làm chỗ này.

Nhưng bởi vì có tiền án nên các công ty chính quy căn bản đều không nhận cô tới làm.

Quản lý thực ra cũng dễ nói chuyện, nói sẽ giúp Trần Thanh Lan xử lý ổn thoả.

Quý Phong nói một tiếng cảm ơn, rồi ôm lấy Trần Thanh Lan rời đi.

Trần Thanh Lan không nghĩ tới anh sẽ ôm mình: "Tự em đi được."

Quý Phong chỉ hận rèn sắt không thành thép: "Đã thành cái dạng gì rồi, muốn đem bản thân giày vò đến chết mới bằng lòng bỏ qua có phải hay không?"

Trần Thanh Lan rũ mắt: "Em sẽ không chết."

Người hại cô còn sống rất tốt, thế thì sao cô có thể chết.

Cô sẽ không dễ dàng để cho mình chết.

Khoảng thời gian khó khăn nhất cũng đã trải qua hết rồi, so với chuyện đó, chuyện này đối với cô mà nói có tính là cái gì đâu?

Quý Phong gắt gao cắn môi, ôm cô thật chặt rời khỏi quán bar.

Trần Thanh vùi đầu vào trong ngực Quý Phong, hoàn toàn không có chú ý tới chiếc xe dừng lại ở trước cửa quán bar.

Không ai biết, khi Hàn Duy Thái nhìn thấy Quý Phong ôm Trần Thanh Lan đi ra, anh căm giận bao nhiêu.

Người phụ nữ này có chân sao không đi, mà còn để cho người khác ôm, không thể rời khỏi đàn ông dù chỉ một ngày sao?

Anh đè cơn tức giận xuống, thong dong bước xuống xe. Ngay lúc Quý Phong muốn ôm Trần Thanh Lan vào trong xe, anh hờ hững mở miệng nói: "Loại người này còn có người thèm sao?"

Động tác của Quý Phong dừng lại, giả vờ như không nghe thấy gì, tiếp tục ôm Trần Thanh Lan lên xe, nhưng lại bị Trần Thanh Lan phá rối.

"Anh thả em xuống đi." Cho dù không nhìn thấy người, nhưng thông qua giọng nói thì cô cũng biết là ai.

Quý Phong không dao động chút nào.

Trong mắt cô chợt loé lên ánh nước rồi biến mất, thấp giọng nói: "Anh ta đồng ý đem cổ phần An Khang cho em. Anh cũng biết những thứ đó có ý nghĩa như thế nào đối với em mà."

Nhưng Quý Phong cũng biết, những thứ kia cũng không phải là cho không.

Cằm anh căng ra, có vẻ đang hết sức khó chịu.

Trần Thanh Lan tránh khỏi ngực của anh, cũng không muốn để lộ ra bộ dạng yếu đuối của mình, thậm chí phải dùng giọng điệu khẩn cầu: "Coi như em cầu xin anh, anh về trước đi."



Yết hầu Quý Phong trượt lên xuống, cổ họng khô khốc chát chúa, không nói lời nào.

Nhìn thấy cảnh tượng bọn họ lưu luyến không rời, Hàn Duy Thái châm chọc nói:

"Các người ở đây ân ái? Có cần tôi đặt cho các người một phòng chơi cho đã không?"

Hàn Duy Thái tùy ý nghiêng người dựa trên thân xe, không biết từ khi nào đã lấy ra một điếu thuốc, ngậm ở trong miệng, lộ ra sắc mặt có chút phóng đãng ngang ngược.

Làn sương khói màu trắng lượn lờ xung quanh anh, đèn đường ố vàng chiếu xuống làm người ta không thấy rõ vẻ mặt của anh, càng không thể biết giờ phút này anh đang suy nghĩ cái gì.

Anh bình tĩnh làm cho đáy lòng Trần Thanh Lan sợ hãi.

Thế nhưng lại không thể không cùng anh chào hỏi. Bước chân như mang theo chì mà bước nặng nề, nhưng cô đã không còn đường lui rồi.

Quý Phong giữ chặt tay của cô, chưa bao giờ như lúc này, khiến anh khát vọng quyền lực, tiền tài cùng địa vị đến thế.

Nếu anh biết có ngày đó, thì cũng sẽ không đứng nhìn cô bị người khác hãm hại như vậy.

Mà bản thân lại trơ mắt đứng nhìn, không thể làm gì.

Loại cảm giác lực bất tòng tâm này, như thể cắn nuốt lấy anh.

Trần Thanh Lan dứt khoát đẩy tay Quý Phong ra: "Nếu anh không thể cho em thứ em muốn được thì buông tay em đi."

Người cô không muốn tổn thương nhất là Quý Phong, nhưng cô lại đem đến cho anh sự tổn thương sâu nặng nhất.

Làm ơn tha thứ cho sự tàn nhẫn của cô.

Chỗ Trần Thanh Lan đang đứng cách Hàn Duy Thái vài bước chân.

Một lát sau, Hàn Duy Thái mới không nhanh không chậm ngước mắt lên, xua tan đi làn khói: "Biết lái xe không?"

"...Biết." Thực ra thì cô cũng đã có bằng lái, mẹ cũng đã mua cho cô xe mới, nhưng còn chưa kịp lái thử đã bị Trần Thanh Hoàng dùng, còn xảy ra tai nạn xe cộ.

Chuyện xảy ra bốn năm trước, cảnh sát thu lại rồi hủy bằng lái xe của cô. Bây giờ cô không có bằng lái.

"Nhưng mà không có bằng."

Hàn Duy Thái nhìn cô một cái, cũng không trả lời cô mà trực tiếp ngồi vào ghế phụ. Ý gì thì không cần nói cũng biết.

Trần Thanh Lan chỉ có thể kiên trì lên xe.

Cô không dám ngờ, lần đầu tiên chạy xe lại có thể chạy xe sang như vậy, nhưng cô còn chưa hiểu được suy nghĩ của Hàn Duy Thái.

Cô có chút lo lắng, nhưng cũng may là chưa quên những gì đã học. Buổi tối xe đi lại ít, nên có thể vững vàng lái.

"Đi đâu?" Trần Thanh Lan hỏi.

Hàn Duy Thái nhắm hai mắt, cánh tay đặt ở ngoài cửa sổ xe, làm như không nghe thấy lời nói của Trần Thanh Lan.

Trần Thanh Lan cũng không hỏi nữa, cứ như vậy mà mờ mịt lái xe.

Không biết Hàn Duy Thái suy nghĩ cái gì mà xuất thần như thế. Ngón trỏ cùng ngón giữa kẹo đầu điếu thuốc đến khi ngón tay bị mẩu thuốc lá làm cho phỏng mới phát hiện điếu thuốc đã cháy hết rồi.

Anh không thay đổi sắc mặt vứt tàn thuốc xuống, thân mình hơi nghiêng về một bên, tựa lưng vào ghế ngồi.

"Đó là bạn trai của cô?"