Chương 21: Em muốn tiền, muốn quyền lực

Cô lười không muốn động đậy, cả người đều đau nhức.

Nhưng chuông cửa lại vang lên.

Cô chỉ có thể đứng dậy ra mở cửa.

Quý Phong trong tay cầm bữa sáng đứng ở cửa, nhìn thấy cô lập tức nói, "Anh đang chuẩn bị đi làm, vừa hay thuận tiện mua bữa sáng cho em..."

Nói được một nửa anh mới nhận ra dáng vẻ của Trần Thanh Lan lúc này.

Lông mày càng lúc càng nhíu chặt hơn.

Trần Thanh Lan tự giễu nói, "Có phải muốn hỏi em tại sao lại thành ra bộ dạng "đức hạnh" như này phải không?"

"Thanh Lan..."

"Quý Phong, em không xứng đáng để anh đối xử tốt với em đâu, em dơ bẩn lắm! Anh đi đi."

Tay Quý Phong run lên, bữa sáng đang cầm gần như tuột xuống khỏi tay.

Trần Thanh Lan nói xong liền muốn đóng cửa, Quý Phong chặn cửa lại, sắc mặt khó coi, nhưng vẫn coi như không có chuyện gì xảy ra, "Ăn trước đi, dạ dày em không tốt lắm."

Sau đó đi vào phòng tắm lấy một chậu nước nóng đặt trước sofa cho cô ngâm chân.

Trần Thanh Lan giống như hình nộm không có linh hồn, bước đến sofa ngồi xuống một cách máy móc, nhưng không đặt chân vào trong chậu nước, nhìn Quý Phong.

Quý Phong cầm lấy chân của cô, để vào trong chậu nước, "Tại sao lại không trân trọng bản thân như vậy?"

Rốt cuộc đã đi bao nhiêu lâu, chân mới trở thành thế này.

"Sao anh vẫn không hiểu?"

"Anh rất hiểu, em muốn cái gì..."

"Anh không biết!"

Đột nhiên Trần Thanh Lan hét lên, "Em muốn tiền, muốn quyền lực, cho dù có phải bán bản thân, em chính là người phụ nữ vô cùng bẩn thỉu, không xứng đáng để anh đợi, không xứng đáng để anh đối xử tốt!"

Quý Phong cúi đầu, khiến người ta nhìn không rõ biểu cảm của anh lúc này, "Nghe lời, để chân vào trong, nước ấm có thể giải toả mệt mỏi."

Quý Phong càng đối xử tốt với cô, cô lại càng đau lòng, cảng cảm thấy xấu hổ.

"Anh không đi, em đi..."

"Anh đi." Quý Phong đứng dậy, "Anh đi, chân của em không thể đi được nữa, em bình tĩnh một chút, tối anh lại tới."

Cô như thế, Quý Phong ít nhiều cũng đoán được đã xảy ra chuyện gì.

Trong lòng anh cũng kiềm chế.

Cũng chán bản thân năng lực có hạn, chuyện có thể giúp được cho cô quá ít.

Nếu không, cô không cần phải...

Nghĩ tới đây, cổ họng anh càng thắt chặt lại, chặt đến nỗi mắt cũng nhức nhối.

Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, nước mắt cô đã rơi xuống.

Cả người cô tư từ ngồi xổm xuống, vùi đầu vào trong hai cánh tay, khóc nức nở.

Dù đau đớn, dù khó khăn, cô đều phải tự mình chấp nhận.

Rất lâu sau đó, cô dần dần hồi phục được một chút cảm xúc, cô không động vào thức ăn trên bàn, đi vào phòng tắm, liều mạng rửa sạch cơ thể.



Biết rõ rửa thế nào cũng không sạch được, nhưng vẫn muốn chà xát da trên cơ thể, chẳng bao lâu cánh tay và chân cô, đều bị chà cho đỏ lên, lờ mờ chảy máu.

Vậy mà cô không cảm thấy đau, giống như bị bệnh thần kinh.

Cho đến khi cô mệt rồi, mới dừng lại.

Trên người quấn chiếc khăn tắm, bước ra ngoài leo lên giường, cả người đều cuộn tròn trong chăn.

Có lẽ cô đã quá giày vò bản thân, chưa được bao lâu liền ngủ thϊếp đi.

Cô ngủ không ngon giấc, ba tiếng sau liền thức dậy.

Cơ thể vẫn còn chút mệt mỏi, nhưng nhớ tới lời của Hàn Duy Thái, cô ngồi dậy mặc quần áo, đi ra cửa, bắt xe đến tập đoàn Vạn Thịnh.

Đây là đầu tiên cô tới nơi này.

Toà nhà cao tầng sừng sững giữa trung tâm thủ đô, tràn đầy khí thế.

Cô đứng dưới toà nhà, trông vô cùng nhỏ bé.

Giống như một hạt cát trong bầu khí quyển lớn, nhỏ nhặt không đáng kể.

Cô hít một hơi thật sâu, lấy hết dũng khí bước vào.

Vừa bước vào lễ tân đã chặn cô, hỏi cô có hẹn trước hay không.

Cô nói không có, "Tổng giám đốc Thái bảo tôi tới."

Lễ tân gọi điện thoại xác nhận, nói với cô: "Cô chờ một lát, trợ lý Cẩn sẽ xuống đưa cô lên."

Trần Thanh Lan gật đầu, ngồi dưới đại sảnh chờ.

Tuy nhiên lúc này, Trần Thanh Vi bước vào với dáng vẻ kiêu hãnh.

Nghĩ cũng đúng, có thể gả cho Hàn Duy Thái, được vào nhà họ Hàn làm bà chủ của nhà giàu, có lẽ là điều mà rất nhiều phụ nữ đều muốn.

Huống hồ, Hàn Duy Thái lại anh tuấn như vậy.

Trong tay cô ta vẫn xách túi lớn túi nhỏ, dáng vẻ như vừa đi mua sắm trở về.

Trần Thanh Lan nhanh chóng quay đầu, trốn sau cột đá cẩm thạch.

Cô lén lút thò đầu ra, lễ tân đối với cô ta rất cung kính, nhìn dáng vẻ này, cô ta là khách quen.

Mắt nhìn cô ta đi vào thang máy lên tầng.

Trần Thanh Lan dựa vào cột, sống lưng lạnh toát.

"Sao cô lại ở đây?" Nghiêm Cẩn xuống dưới không thấy ai, kết quả tìm rất lâu mới nhìn thấy cô trốn ở đây.

"Tôi..."

Trần Thanh Lan còn chưa biết phải nói gì, Nghiêm Cẩn tự cho rằng mình đã hiểu, liền mở miệng, "Không ngờ rằng cô cũng khá nhanh trí, có phải nhìn thấy cô Vi, nên mới trốn đi không?"

Trần Thanh Lan thuận theo lời anh, gật đầu.

Vẻ mặt Nghiêm Cẩn giống như tôi biết là như thế mà, "Đi thôi, tôi đưa cô lên."

Trần Thanh Lan dừng lại, "Vị hôn thê của anh ta ở trên đó, tôi đến có thích hợp không?"

"Tôi chỉ đưa cô lên đó, ai nói bây giờ cho cô vào phòng của ông chủ chứ?"

Đấy chẳng phải tìm phiền phức sao.



Nhưng Nghiêm Cẩn không thể không nhìn cô bằng con mắt khác, sau khi ông chủ và Trần Thanh Vi có quan hệ.

Vài năm sau, trừ Trần Thanh Vi, ông chủ trước giờ chưa từng có người phụ nữ khác.

Người phụ nữ này lại có chút năng lực, có thể làm tổn hại đến ông chủ của anh ta.

Biết rõ ông chủ có vị hôn thê vẫn dám bám dính lấy.

Phụ nữ bây giờ, đều rất...

Cho dù anh ta có xem thường người phụ nữ như Trần Thanh Lan, nhưng anh ta cũng không thể không cung kính, bởi vì cô là người của ông chủ.

Nghiêm Cẩn đưa Trần Thanh Lan vào trong phòng, bảo cô chờ ở bên trong.

Trần Thanh Lan gật đầu, ngồi xuống ghế sofa da thật màu đen.

Văn phòng chủ tịch.

Trần Thanh Vi xách túi quần áo vào, đặt trên bàn làm việc, cười dịu dàng, "Em muốn đi gặp bác gái, có mua một ít đồ, cũng không biết bác có thích hay không."

Hôm nay Trần Thanh Vi trang điểm rất tinh tế, mỗi một nụ cười đều thể hiện sự nữ tính.

Hàn Duy Thái đưa tay về phía cô ta, tỏ ý bảo cô ta đi qua.

Cánh tay trắng gầy của cô ta vòng qua cổ của Hàn Duy Thái, nũng nịu nói, "Anh rảnh không, anh đi cùng em nhé!"

Hàn Duy Thái ôm lấy eo cô ta, "Sao lại chọn hôm nay, chút nữa anh có việc."

"Em chỉ là nhớ bác gái thôi, bác trai ở trong quân đội quanh năm, Doanh Doanh cũng không có ở đó, hơn nữa anh lại bận như vậy, em muốn đến bầu bạn với bác ấy."

Trần Thanh Vi nằm trong vòng tay của Hàn Duy Thái, dáng vẻ như một người phụ nữ dịu dàng thấu hiểu lòng người.

Cô ta thực ra muốn trước mặt Hàn Duy Thái có được thiện cảm, nhiều hơn nữa là đi thăm dò chuyện cô ta và Hàn Duy Thái kết hôn, xem mẹ anh đã chọn ngày cưới hay chưa.

Nếu chưa có cơ hội, còn có thể thúc đẩy, để việc chọn ngày cưới nhanh hơn một chút.

Lời của Trần Thanh Vi nói đến đây, Hàn Duy Thái cũng không từ chối được, mà anh cũng không muốn từ chối cô ta.

Lòng bàn tay to của anh dùng lực áp đầu cô ta vào trong vòng tay, sờ gương mặt cô ta, ép buộc bản thân mình phải thích cô ta, yêu cô ta.

"Đều nghe lời của em, anh sẽ cùng em trở về."

"Thật sao?" Trần Thanh Vi kinh ngạc ngẩng đầu lên.

Nhìn thấy dáng vẻ vui mừng của cô ta, Hàn Duy Thái nhàn nhạt "Ừm".

Trần Thanh Vi ôm lấy anh, hôn lên.

Lần này Hàn Duy Thái không đẩy cô ta ra.

Vuốt tóc cô ta, "Đi thôi, bây giờ trở về vẫn kịp bữa tối."

Trần Thanh sớm đã vui mừng đến phát điên, Hàn Duy Thái lại không đẩy cô ta ra.

"Vâng, em học được từ mẹ một món, về em sẽ làm cho anh và bác gái nếm thử." Không thể không nói, Trần Thanh Vi rất muốn níu giữ được trái tim người đàn ông này.

Cô ta không chỉ thừa hưởng dung mạo của Lưu Ngọc Tuyết, mà còn được thừa hưởng thủ đoạn đối phó đàn ông của bà ta.

Trong phòng tiếp khách, Trần Thanh Lan chờ rất lâu, chân ngồi cũng đã có chút tê, vì vậy cô đứng lên, di chuyển đôi chân tê dại, vô tình đi tới trước cửa sổ, nơi này có thể nhìn ra ngoài, hành lang rất yên tĩnh, thi thoảng có người đi lại.

Hơn nữa cửa sổ phòng tiếp khách có thể nhìn thấy phòng chủ tịch.

Khung cảnh Hàn Duy Thái ôm Trần Thanh Vi đi ra, vừa hay xuất hiện trong tầm mắt của cô...