Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Khả Tằng Ký Đắc Ái (Có Từng Nghĩ Đến Yêu?)

Chương 3

« Chương TrướcChương Tiếp »
Muốn làm cho em trai biết mở lòng, nói dễ vậy sao.

Ôm một bó hoa hồng ngát hương, mang theo túi quà biếu, Anh Lê xuất hiện nơi hành lang một bệnh viện tư nhân.

Những bác sĩ, hộ sĩ đi ngang qua không ngừng hướng ánh nhìn chăm chú về phía anh.

Không chỉ bởi vì vóc người anh cao lớn, tướng mạo anh tuấn, mà còn cảm giác thành thục cùng sự tự tin của một người đàn ông thành công, sự quyến rũ mang theo khí chất quân lâm thiên hạ, cảm nhận về sức sống mạnh mẽ nơi anh, càng làm cho mọi người không thể bỏ qua.

Nhẹ nhàng gõ lên cánh cửa phòng bệnh, sau đó, Anh Lê đi vào.

Nằm ở trên giường là Diệp Thanh Tử, nhìn thấy anh, nàng lộ ra một nụ cười.

“Hôm nay có thấy khá hơn chút nào không?” Anh Lê ân cần thăm hỏi, đặt bó hoa trên tay xuống.

“Vẫn còn đau.” Diệp Thanh Tử nói, lộ ra vẻ mặt có chút ủy khuất.

“Đã nói với cô, phòng tắm phải có miếng lót phòng bị trượt chân, không chịu nghe, nhìn coi, không vâng lời người lớn mới thành ra hậu quả như bây giờ.” Miệng nói vậy, Anh Lê vừa đỡ Diệp Thanh Tử ngồi lên, vừa dựng thẳng gối đầu, để nàng dựa vào được thoải mái.

“Nằm một ngày đêm rồi, có thấy cháng váng đầu không? Ngồi một chút đi.”

“Ừm.” Diệp Thanh Tử gật đầu.

Anh Lê đưa túi quà cho Diệp Thanh Tử. “Này, đều là của cô, cái gì cũng có, cô trước tiên chậm rãi xem đi, tôi đi cắm hoa.” Vừa nói, Anh Lê vừa cầm cái bình hoa thấp đặt bên giường bệnh, đi ra ngoài.

Diệp Thanh Tử nhìn gói quà, thực chu đáo nha, có sách, có tạp chí, còn có cả chú gấu bông rất đáng yêu nữa, có loại kẹo nàng thích, một hộp trang sức nhỏ tinh xảo – là cái kim cài ngực mà trước đây nàng nhìn trúng nhưng chưa mua được.

Diệp Thanh Tử nở nụ cười, mũi cay cay.

Không ngờ, ở phòng tắm bị trượt chân ngã một cái, lại có thể nhận được nhiều sự quan tâm của bạn bè đến vậy, vẫn còn có người yêu thương mình, vẫn còn có người quan tâm đến mình.

Anh Lê cầm bình hoa hồng đã được cắm xong trở về.

Phòng bệnh trắng toát, vì… có được một bó hoa hồng, thoáng cái tô thêm màu sắc, khiến nó bỗng vui tươi hẳn lên.

Ôm lấy túi quà, Diệp Thanh Tử dịu dàng nói: “Cảm ơn anh.”

“Không cần cảm ơn tôi, không phải của mình tôi tặng đâu, còn mấy người nhân viên quán bar của cô và cả bạn bè hồi còn đi học nữa. Bọn họ cử tôi làm đại diện đến thăm cô, dạo này tôi cũng nhàn rỗi, sẽ thường qua đây.”

Biết rõ Anh Lê đối với bạn bè luôn có phần săn sóc, Diệp Thanh Tử tin rằng, dù cho anh có bận rộn, cũng sẽ dành chút thời gian đến thăm hỏi bạn bè. Nàng nở nụ cười cảm kích.

“Kim cài ngực là anh mua phải không.” Diệp Thanh Tử hỏi.

Anh Lê gật đầu, “Sợ cô buồn, tôi mua tạp chí. Tôi biết cô thích cái kim này, chờ đến lúc xuất viện, chúng ta mời bạn bè tụ tập một bữa, mang nó theo, đeo lên trang phục khiêu vũ nhất định sẽ rất nổi bật.”

“Lại làm anh tốn kém rồi.” Diệp Thanh Tử biết rõ giá của cái kim cài này.

“Khụ, nói gì vậy, cô đối với tôi mà còn nói mấy lời này sao.” Anh Lê vừa gọt quả táo cầm trên tay, vừa nói.

Ăn táo, Diệp Thanh Tử trầm mặc.

Một lát sau, Diệp Thanh Tử nhìn vẻ mặt Anh Lê, khẽ nói: “Anh, mọi người, sẽ không cho rằng, tôi là cố ý chứ.”

Vẻ mặt Anh Lê ngưng trọng lại, rồi lắc đầu.

Diệp Thanh Tử nhìn cái chân bó bột của mình một lúc, cười khổ mà rằng, “Đúng rồi, nếu như là cố ý, tôi hẳn là nên cắt cổ tay, chứ sao lại ngã trong phòng tắm mà nứt cái xương đùi làm gì.”

Cười cười, nụ cười của Diệp Thanh Tử, chợt trở nên đau đớn, nàng cau mày, mắt rưng rưng, “A, tôi hẳn là nên cắt cổ tay, đáng ra đã phải làm việc này từ sớm, phải làm việc này từ sớm rồi mới đúng…”

Thoáng cái, vùng xung quanh lông mày Anh Lê nhíu chặt, anh nắm lấy tay Diệp Thanh Tử, “Thanh Tử, đừng như vậy! Việc cũng đã qua rồi!”

Nước mắt, thi nhau rơi xuống, đọng trên y phục bệnh nhân của nàng.

“Anh Lê, vì sao? Vì sao? Tôi thực sự muốn biết vì sao?”

Anh Lê kéo Diệp Thanh Tử vào trong lòng mình, vỗ về trên lưng nàng, “Đã qua bao năm như vậy rồi, quên đi, để thời gian mang đi tất cả, không nên hỏi lại nữa làm gì.”

Diệp Thanh Tử tựa trên vai anh, nức nở: “Anh Lê, nhất định là anh biết, anh biết mà. Tôi rốt cuộc có cái gì không tốt, tôi sẽ sửa, tôi nguyện ý sửa mà, tôi nguyện ý mà… Anh là người chứng kiến, anh biết đúng không, vì sao anh ấy một câu cũng không nói, bỏ lại tôi mà đi, vì sao…”

Anh Lê ôm Diệp Thanh Tử, để nàng khóc, không an ủi thêm lời nào.

Hiện tại, chỉ có nước mắt, mới có thể giúp Diệp Thanh Tử lấy lại bình tĩnh.

Nhìn biểu tình thương tâm nơi người bạn học lâu năm của mình, Anh Lê trong lòng không chút tư vị.

Người bạn học lâu năm này bề ngoài có vẻ kiên cường độc lập, tự mình quản lý một quán bar làm ăn phát đạt, kỳ thực lại chỉ là một cô gái độc thân mang nỗi đau thất tình.

Lúc này đây, nàng sống một mình rồi té ngã mà bị thương, hẳn là rất sợ hãi, khó tránh khỏi tâm tình không ổn định.

Thân là bạn học lâu năm, Anh Lê nguyện ý nghe nàng khóc, bây giờ chỉ có hai người với nhau, nàng không cần lo lắng phải giữ hình tượng nữa.

Diệp Thanh Tử khóc xong, Anh Lê đưa cho nàng chiếc khăn tay.

Ngại ngùng nở nụ cười, Diệp Thanh Tử tự giễu nói: “Anh xem, tôi vẫn chẳng có tiến bộ gì cả, mà đã sắp ba mươi rồi đấy.”

“Sắp ba mươi thì sao, không được phép khóc nữa à?”

Diệp Thanh Tử than nhẹ một tiếng, lau nước mắt, khóc xong, trong lòng thoải mái hơn nhiều, không khỏi cảm kích nhìn người bạn học kia.

“Cũng nhờ có anh, có một người thỉnh thoảng qua thăm, cũng thấy đỡ buồn hơn.” Diệp Thanh Tử đột nhiên xúc động nói.

Anh Lê suy nghĩ một lúc, lộ ra nụ cười thản nhiên: “Kỳ thực, thời gian đầu khi gặp gỡ một ai đó, tôi đã biết sẽ không có khả năng tiến thêm bước nữa, đơn giản trước tiên là nói đến sự thấu hiểu. Cô cũng biết, dù đã từng cùng người gặp gỡ, họ đối với mình vẫn chưa đủ để chân chính bận tâm, tôi chỉ là đối xử lịch sự một chút, con người gặp nhau rồi lại chia tay…”

“Thực sự rất muốn gặp được một người hợp với mình, nhất định sẽ nắm chặt lấy.” Một lát sau, Diệp Thanh Tử lên tiếng.

Anh Lê trầm mặc nở nụ cười, “Nếu mà dễ dàng như vậy, thì tốt rồi.”

“Anh có điều kiện tốt như vậy, lo gì không có ai.”

“Điều kiện tốt thì có ích lợi gì, người tri kỷ đâu dễ tìm được.”

Những lời này, đi vào tận tâm khảm Diệp Thanh Tử.

Bản thân đã độc thân nhiều năm, chẳng phải cũng vì người tri kỉ không dễ tìm sao?

Cùng Diệp Thanh Tử tâm sự một lúc, lại quay sang nói cho nàng biết tình hình của quán bar, có ông bạn này, còn cả những bạn bè khác nữa, cùng giúp đỡ trông nom, Anh Lê nói Diệp Thanh Tử cứ an tâm dưỡng thương.

“Mấy hôm nữa, Thục Mạn sẽ đến thăm cô, tôi đi cùng cô ấy. Không lâu nữa mấy nhân viên của cô cũng sẽ đến. Bọn tôi chọn thời điểm đến thăm khác nhau, tránh khỏi ồn ào, mà cô cũng không thấy buồn chán.”

Nghe Anh Lê nói như vậy, Diệp Thanh Tử biết, đây nhất định là ý của Anh Lê. Anh đã cùng mấy người bạn bàn bạc hết rồi, sắp xếp thời gian ổn thỏa, làm sao để mỗi lần đến thăm cô đều không ảnh hưởng đến công việc và thời gian nghỉ ngơi. Anh Lê quả thật là một người đàn ông chu đáo.

“Anh về à? Lái xe cẩn thận.” Thấy Anh Lê đứng lên, Diệp Anh Tử nói.

“Tôi định đi gặp Đại Lưu, cậu ấy học cùng tôi hồi đại học, hiện tại đang làm bác sĩ tâm lý của bệnh viện này, đã lâu không gặp mặt.”

Diệp Thanh Tử không khỏi hiếu kỳ hỏi, “A, anh có bạn học cùng khoa y khi nào thế?”

“Tôi chọn môn tâm lý trong chương trình học, lúc nghe giảng thường ngồi cạnh cậu ta.”

“Tôi đi đây, cô an tâm nghỉ ngơi đi, nhớ, ngoan ngoãn dưỡng thương cho tốt .” Anh Lê dặn dò một lượt, nắm tay Diệp Thanh Tử, rồi mới rời đi.

Ôm lấy gói quà, Diệp Thanh Tử ngồi trên giường, nhìn những bông hồng đang tỏa ngát hương thơm, nở một nụ cười cảm kích xen lẫn một tia cô đơn.

Đi tới khu khám và điều trị tâm lý của bệnh viện, Anh Lê đứng bên ngoài gõ cửa phòng làm việc.

“Này, làm sao vậy?”

Thấy người bạn học lâu năm nửa nằm trên ghế sô pha bệnh nhân, vẻ mặt khổ sở ôm bụng, Anh Lê vội đi đến hỏi.

“Tôi, cái bụng đau quá…”

Anh Lê gọi hộ sĩ tới.

Hộ sĩ đến đưa vị bác sĩ đang phát bệnh đi khám.

Anh Lê định đi theo họ, nhưng lại thấy không tiện, mà cũng không yên lòng, nên chỉ loanh quanh ở chỗ bàn làm việc của bạn mình, chờ hộ sĩ quay lại, định bụng hỏi han tình hình một chút rồi sẽ rời đi.

Nhìn ra ngoài cửa số, ánh nắng một buổi chiều đầu thu, Anh Lê không khỏi âm thầm cười khổ.

Thời buổi này rối ren quá.

Bạn bè cùng học bị thương nằm viện có, ly hôn có, tái hôn có, vốn định đi gặp lại thăm hỏi cậu bạn này, thì cũng lại phát bện đột ngột, thực sự là…

Có đúng hay không thực sự già mất rồi? Anh Lê lắc đầu cười, mới hai mươi bảy tuổi, còn sung sức lắm, thế nào lại nói như vậy được.

Vậy nhưng, đã quen biết một đám người, có thể nói là đủ loại số phận trôi nổi bấp bênh. Tuổi tuy còn trẻ nhưng từng trải qua nhiều việc, chứng kiến nhân gian thế sự cũng không ít, tâm tính anh dù có thế nào cũng trở nên già cỗi mất rồi.

Đang than thở một mình, cửa phòng đột nhiên có tiếng gõ cửa.

Anh Lê vội vàng đứng lên.

Một cô gái trẻ xinh đẹp, cùng một người nữa tiến vào.

Vừa vào cửa, người đi cùng kia, liền trốn phía sau cô gái đẹp, cố giấu bản thân mình đi.

Anh Lê tươi cười nói với người đẹp: “Xin hỏi, cô muốn tìm bác sĩ Lưu phải không?”

Người đẹp quan sát Anh Lê một chút, gật đầu, “Vâng, tôi hẹn giờ này.”

Anh Lê liền giải thích: “Thực xin lỗi, bác sĩ Lưu đột nhiên bị bênh đột xuất, đã được hộ sĩ đưa đi khám rồi, hai vị có thể đổi sang lần khác được không.”

Người đẹp nhíu mày.

Lúc này, Anh Lê mới quan sát kĩ cô gái xinh đẹp trước mắt.

Thật sự là một mỹ nữ, thân hình cao gầy, mái tóc bồng bềnh ôm lấy khuôn mặt thanh tú xinh đẹp, đôi mày kiếm trên khuôn mặt cô gái lại khiến nó tăng thêm vài phần anh khí (khí khái anh hùng 0_0).

Khí chất toát lên từ cô gái xa lại khiến Anh Lê không khỏi tán thưởng, xinh đẹp, nhã nhặn mà không kém phần trưởng thành trầm ổn, hàm chứa trong đó là sự mạnh mẽ và khôn khéo, toàn thân một cỗ quý khí (khí chất cao sang), khiến cho người khác vừa nhìn vào đã không dám coi thường.

Người đẹp đứng gần cửa, mày hơi nhíu, đi không được, mà ở lại cũng chẳng xong, đang suy nghĩ xem nên làm thế nào.

Lúc này, cửa phòng chợt bị đẩy ra.

Vừa thấy người hộ sĩ đi vào, Anh Lê đã hỏi: “Bác sĩ Lưu thế nào rồi?”

Hộ sĩ nhìn mọi người trong phòng làm việc, xin lỗi: “Bác sĩ Lưu được chuẩn đoán là bị bệnh viêm ruột cấp tính, đã được sắp xếp nằm viện, chúng tôi đã thông báo cho người nhà của ngài ấy rồi.”

Anh Lê không khỏi thở dài, lại thêm một người bạn nữa vào viện.

Hộ sĩ nhìn vị mĩ nữ kia, hỏi: “Xin hỏi, cô có phải là vị Lý tiểu thư đã có hẹn trước?”

Người đẹp gật đầu, “Vâng.”

“Thực xin lỗi, bác sĩ Lưu sợ là trong khoảng thời gian ngắn không thể đi làm được, đành mời tiểu thư đổi hẹn với vị bác sĩ khác vậy, nếu như tiểu thư muốn chuyển sang phòng khám tâm lý khác, tôi sẽ giúp làm thủ tục đầy đủ.”

Người đẹp cau mày, khoát tay, “Để sau vậy.”

Nghe xong tình hình của người bạn học, Anh Lê dự định rời đi.

Bây giờ không tiện đến thăm cậu ấy, chờ bệnh tình cậu ấy ổn định một chút thì lại đến vậy, Anh Lê nghĩ nghĩ trong bụng.

Người đẹp dẫn theo vị thiếu niên đứng đằng sau mình cũng chuẩn bị rời đi, vừa ngẩng đầu, Anh Lê liền thấy được khuôn mặt của người thiếu niên, kinh ngạc nói: “Là cậu…”

Lúc này Lý Liên Y cũng nhìn thấy Anh Lê.

Hóa ra không phải người xa lạ gì, đôi vai căng cứng hồi hộp nãy giờ của Lý Liên Y, thoáng thả lỏng hơn một chút.

Mỹ nữ nghi hoặc nhìn sang hai người, “Hai người… biết nhau?”

Lý Khỉ Lục trong lòng rất kinh ngạc, Liên Y không ngờ lại có bạn mà mình không hề biết.

Là biết nhau khi nào? Cậu bé hầu như chẳng bao giờ ra khỏi nhà kia mà.

Lúc này, Lý Khỉ Lục cũng quan sát Anh Lê.

Người đàn ông trước mắt, thân hình cao lớn, anh tuấn bất phàm, đôi con ngươi đen phảng phất như có thể nhìn thấu lòng người, ánh mắt kiên nghị mà tự tin, vẻ hấp dẫn của một người đàn ông trưởng thành hoàn toàn được biểu hiện, khí chất càng không tầm thường, đem lại cảm giác sống mạnh mẽ, vừa nhìn đã biết là một nam nhân rất thành công trong sự nghiệp.

Từ dung mạo mà phán đoán, người đàn ông xa lạ này có lẽ tuổi cũng không nhiều lắm. Vậy mà không hiểu vì sao, trên người anh ta lại toát lên một cảm giác tang thương, dường như đã từng trải qua một số chuyện. Hơn thế nữa, ở người đàn ông này, còn nhận thấy cả sự thành thục mạnh mẽ cùng ôn hòa bình thản, cử chỉ tao nhã ung dung, khiến cho người ta trộm nghĩ tới, anh ta tựa như loài báo săn.

Một con báo đơn độc ngự trị cả một vùng lãnh thổ rộng lớn.

Em trai khi nào lại quen một nam nhân như vậy?

Lý Khỉ Lục rất muốn biết sự thật.

“Vị tiên sinh này, có thể cùng chúng tôi uống chén trà được chứ?” Lý Khỉ Lục buông lời mời.

Anh Lê lộ một nụ cười ôn hòa, nhìn Lý Liên Y một chút, sau đó ánh mắt chuyển lên người Lý Khỉ Lục, gật đầu, “Cảm ơn, tôi rất vui lòng.”

Mấy người rời khỏi bệnh viện, Anh Lê nhìn thấy xe của Lý Khỉ Lục, không khỏi sửng sốt.

Chiếc xe màu đen có rèm che trông cực kì sang trọng, muốn mua được loại xe này, tiền chỉ là thứ yếu, mà quan trọng là nhất định phải có thân phận địa vị, mới có thể mua được kiểu dáng màu sắc như thế.

Người đàn ông mặc trang phục đen đeo kính râm, là bảo vệ, hết sức cung kính mở cửa xe cho Lý Khỉ Lục.

Thấy Lý Khỉ Lục nhìn về phía mình, Anh Lê lập tức nói: “Tôi có xe, muốn uống trà ở đâu, mời cô dẫn đường.”

Lý Khỉ Lục liếc mắt với bảo vệ, rồi lại liếc sang Anh Lê, hơi cúi đầu, dẫn theo Lý Liên Y lên xe.

Khi lái xe, Anh Lê không cách nào ngăn lại được suy nghĩ trong đầu.

Rốt cuộc là ai? Lúc trước thấy chiếc xe chở người thiếu niên kia, Anh Lê đã suy đoán ngay, giờ lại thấy được một chiếc như thế, anh càng thêm hiếu kỳ.

Anh Lê đi theo chị em họ Lý, cùng nhau ngồi trong phòng dành cho thượng khách của một quán rượu nhỏ.

Lúc ngồi xuống, Anh Lê không để ý thấy ánh mắt Lý Khỉ Lục nhìn mình chăm chú, đổi lại, điều khiến anh quan tâm hơn là Lý Liên Y. Mỉm cười ngồi xuống đối diện cậu, anh nhìn cậu, hỏi: “Chú chuột nhỏ khỏe không?”

Lý Liên Y mở đôi mắt to, nhìn Anh Lê, không cam lòng cắn cắn môi, “Đã bị đem đi rồi.”

Lý Khỉ Lục ngồi một bên càng thêm kinh ngạc, người này cư nhiên ngay cả chuyện em trai nàng gần đây nuôi một con chuột kiểng cũng biết, Liên Y khi nào đã cùng người ngoài thân cận đến vậy?

——-o0o——-
« Chương TrướcChương Tiếp »