Chương 6: Bị bán còn giúp người ta kiếm tiền

Nhà Hứa Khả là tứ hợp viện kiểu cũ, Thư Viễn lần đầu tiên nhìn thấy căn nhà tràn ngập văn hóa Bắc Kinh xưa như vậy, không nhịn được đứng ở trong sân nhìn thêm lần nữa.

Cảm xúc không che giấu này của người nước ngoài khi vào Đại Quan Viên làm cho ba Hứa Khả bỗng dưng sinh ra cảm giác tự hào dân tộc.

Vốn dĩ khi nãy hai người còn xấu hổ và xa lạ, nhưng rất nhanh đã ở trong sân nhà Hứa Khả thảo luận về các loại bình, lọ, hoa và cây cỏ. Từ văn hóa lịch sử của các triều đại Đường, Tống, Nguyên, Minh và Thanh, cho đến cách thưởng thức hoa, chim, cá và côn trùng.

Hứa Khả ở phòng bếp dựa vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài, thấy hai người nói chuyện trên trời dưới đất vui vẻ như vậy, cô có cảm giác như đã nhặt được một đứa con trai thất lạc nhiều năm về cho ba nó vậy.

Lúc này mẹ Hứa Khả ở phía sau chọc vào sau ót cô: “Khả Khả, con nói cho mẹ biết chuyện gì đang xảy ra, tại sao đi Mỹ một chuyến mà đã kết hôn chớp nhoáng rồi? Là thật hay giả vậy?”

Hứa Khả xoa xoa đầu cũng không nghĩ ra, khắp người cô đều tản ra hương vị của người độc thân, sao khi trở về lại thành một người đã có gia đình rồi?

Đúng lúc này, ba Hứa Khả bước vào muốn rót cho Thư Viễn ly nước, vừa lúc nghe thấy hai mẹ con đang nói đến đề tài này, cũng chen vào nói một câu: “Đúng rồi, Khả Khả, Thư Viễn không phải là vị hôn phu của Hứa Nặc sao? Rốt cuộc các con đang diễn kịch gì vậy?”

Nếu đã nói đến mức này rồi, thì Hứa Khả cũng đành đem tình huống lúc đó nói lại một lần nữa, nhưng không nhắc tới chi tiết hợp đồng của họ cho ba mẹ nghe. Bởi vì Hứa Khả cảm thấy chuyện này không phải trọng điểm, trọng điểm là cô đã hi sinh bản thân mình để hoàn thành việc lớn, cứu lấy hai nhà.

Ba mẹ Hứa Khả nghe xong lời này cũng thở phào nhẹ nhõm, cho rằng hai đứa kết hôn chỉ là hình thức, giống như chơi trò gia đình vậy.

Thế nên tảng đá lớn trong lòng bọn họ cũng rơi xuống, liền thúc giục Hứa Khả đi ra ngoài lo cho Thư Viễn, còn vợ chồng hai người thì ở lại trong bếp nấu ăn, chuẩn bị cho hai đứa nhỏ một bàn ăn thịnh soạn.

Hứa Khả bưng ly nước ra ngoài đưa cho Thư Viễn đang mê mẩn ngắm nhìn l*иg chim ở hành lang nhà cô, còn không quên nói một câu: “Này, nước của anh, lát nữa lúc ăn cơm anh có thể đừng nói lung tung được không?”

Thư Viễn không nói gì nhận lấy ly nước, nhấp một ngụm, thuận miệng hỏi: “Hứa Khả, cô có biết l*иg chim này của nhà cô là ở thời đại nào không?”

Hứa Khả vẻ mặt mờ mịt lắc đầu, những thứ này từ lúc cô còn nhỏ đã có trong nhà cô rồi, cô sớm đã không thấy làm lạ. Có thể do Thư Viễn là người nước ngoài nên khi nhìn thấy thứ đồ này liền cảm thấy rất hiếm lạ.

Thư Viễn lặng lẽ thở dài một hơi, Hứa Khả thật sự không biết ba mình là người giàu có. Chưa nói đến tứ hợp viện phô trương nằm ở thủ đô này của nhà họ, chỉ nói về những món đồ cổ mà ba cô sưu tầm được, tùy tiện lấy cái nào ra cũng đều là vô giá.

Mà anh vừa mới nói chuyện cùng với ba Hứa Khả, anh cũng nhìn ra nhà Hứa Khả được coi là gia đình có tri thức, một dòng thanh lưu*. Người như anh chưa chắc là kiểu người ba Hứa Khả vừa ý nhất, nhưng điểm này, anh tuyệt đối không thể để Hứa Khả nhận ra.

*一股清流: một người hoặc một vật gì đó mới mẻ, khác biệt và dễ chịu (a breath of fresh air).

Rất nhanh, ba mẹ Hứa Khả đã mang đồ ăn ra tới giữa sân, nhiệt tình mời Thư Viễn tới ăn.

Thư Viễn vừa ngồi xuống liền lễ phép lấy ra hai chiếc hộp nhỏ trông rất tinh xảo đưa cho ba mẹ Hứa Khả.

Một cái là ghim cài áo được khảm đầy kim cương, một cái là khuy áo được nạm vàng khảm ngọc. Mặc dù là thương hiệu nước ngoài, nhưng đều mang đậm yếu tố Trung Hoa.

Ba mẹ Hứa Khả cảm thấy vô công bất thụ lộc*, vừa định khéo léo từ chối, thì thấy Thư Viễn trịnh trọng nói: “Chỉ là món quà hiếu thảo với ba mẹ, nhiêu đây không đáng để nhắc đến, hy vọng ba mẹ nể mặt con mà hãy nhận đi ạ.”

* Không có công lao gì thì không nhận quà.

Hứa Khả ở một bên cắn đũa cười thành tiếng, ba mẹ Hứa Khả đương nhiên biết Hứa Khả đang cười khả năng nói tiếng Trung của Thư Viễn, đặc biệt là ba Hứa Khả, lập tức ném qua một ánh mắt sắc bén: “Cười cái gì mà cười? Đứa nhỏ này, sao con không có phép tắc gì hết vậy?”

Hứa Khả lập tức ngây ngẩn cả người, ba nhanh như vậy đã chĩa cùi chỏ ra ngoài rồi? Viên đạn bọc đường của chủ nghĩa đế quốc lợi hại vậy sao? Sao có thể sa ngã nhanh như thế chứ?

Thư Viễn có chút mất tự nhiên mà sờ mũi: “Ba đừng tức giận, con thích Khả Khả, chính là thích tính cách ngây thơ hồn nhiên này của cô ấy!”

Hứa Khả vừa mới bỏ vào miệng mình một miếng thịt, thiếu chút nữa thì bị mắc nghẹn ở cổ họng. Cô nghẹn lời nhìn Thư Viễn, người anh em, anh đừng ra sức diễn kịch như vậy chứ, cả nhà đều biết chúng ta kết hôn giả rồi.

Vì thế cô duỗi tay chỉ vào Thư Viễn nói: “Haha, anh sờ mũi gì chứ, có phải bởi vì anh nói dối nên mũi sẽ dài ra đúng không?”

Thư Viễn cố ý nghe không hiểu lời nói của Hứa Khả, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Anh không nói dối, Khả Khả, em thật sự đã kết hôn với anh. Nếu em không tin thì anh cho em xem giấy kết hôn của chúng ta.”

Lời này của Thư Viễn thực ra là nói cho ba mẹ Hứa Khả nghe. Ba Hứa Khả nghe vậy lập tức gật đầu liên tục, bảo Thư Viễn lấy giấy kết hôn ra.

Thư Viễn mở điện thoại, mở mấy tấm hình đưa cho ba mẹ Hứa Khả xem.

Hứa Khả cũng ngó đầu qua, vừa thấy thì trợn tròn mắt. Bởi vì những thỏa thuận mà Thư Viễn đưa cho cô ký có cái tiếng Trung cũng có cái tiếng Anh, cô cũng chưa xem kỹ đã mơ hồ ký hết. Tại sao ở bên trong còn có một tờ giấy kết hôn hàng thật giá thật chứ?

Hứa Khả có cảm giác mình bị người ta bán mà còn giúp người ta đếm tiền nữa.