Chương 4: Quay về cùng cô

Ảnh cưới có thể photoshop, nhưng lễ kết hôn thì không có cách nào photoshop. Hứa Khả còn chưa kịp ngồi xuống xoa gót chân đau nhức thì đã bị Thư Viễn dắt đến lễ đường.

Chẳng qua lễ cưới của người nước ngoài khá đơn giản, người chủ trì giới thiệu hai người họ một chút. Sau đó, họ trao nhẫn cho nhau ở trước mặt mọi người, cùng nhau cắt bánh kem, mở sâm panh xong thì kết thúc.

Điều duy nhất khiến người thân và bạn bè có mặt ở buổi tiệc thổn thức không ngừng đó là, làm sao cô gái Hứa Khả không có tiếng tăm này lại lấy được vị hôn phu của thiên kim tiểu thư chân chính chứ?

Bọn họ nhìn Thư Viễn từ đầu đến cuối không buồn lên tiếng, đi tới đi lui che chở cho Hứa Khả, trong lòng không biết đã bịa ra bao nhiêu câu chuyện dây dưa đau khổ phấn hường rồi.

Còn Hứa Khả bất đắc dĩ phải vội vàng chạy theo Thư Viễn như vậy suốt một ngày. Sau khi trở về khách sạn đánh răng rửa mặt xong, đến cả món mà cô thích ăn nhất cũng không muốn ăn, nằm xuống thì lập tức ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau, lúc cô đang ngủ say, bỗng nhiên cảm thấy mũi của mình bị người nào đó bóp lại, làm cô không thể thở được, khuôn mặt nhỏ nghẹn đến đỏ bừng, tỉnh dậy ngay lập tức.

Mở mắt ra nhìn thấy Thư Viễn đang ngồi bên cạnh, mặt đầy khinh bỉ nhìn cô: “Cô là heo sao, ngủ đến bây giờ còn không chịu dậy? Lát nữa còn phải lên máy bay, cô không biết sao?”

Hứa Khả rề rà một chút liền ngồi dậy, đúng rồi, cô đến Mỹ để làm phù dâu cho Hứa Nặc, cũng không định ở đây chơi vài hôm, cho nên đã đặt chuyến bay quay về vào hôm nay.

Cô bĩu môi nhảy xuống giường, trong lòng nghĩ nếu không phải hôm qua bị Thư Viễn giày vò một ngày, thì cô có thể mệt đến không dậy nổi sao?

Lúc cô đang chuẩn bị thay đồ, bất ngờ phát hiện Thư Viễn đi tới ghế sô pha trong phòng cô ngồi xuống, sau đó mở laptop ra rồi bắt đầu gõ, tự nhiên như ở trong phòng mình vậy, không có chút dấu hiệu là sẽ đi, lúc này cô mới phải ứng lại: “Anh… Anh vào đây bằng cách nào vậy?”

“Dây phản xạ của cô sao lại chậm như vậy?” Thư Viễn chỉ vào chiếc giường của hai người họ nói: “Đây là phòng của chúng ta, đêm qua tôi cũng ngủ ở đây.”

“Hả, cái gì, anh có quấy rối tôi không đấy?” Phản ứng đầu tiên của Hứa Khả chính là ôm lấy người của mình, khuôn mặt đỏ ửng của cô còn chưa dịu xuống thì lại tiếp tục nóng lên.

Chỉ là khi cô sờ soạng từ trên xuống dưới một lần, hình như phát hiện ra cơ thể của mình không có điểm gì khác thường, biểu cảm căng thẳng mới dần dịu lại.

Thư Viễn không hiểu quấy rối là gì, nhưng đại khái cũng biết Hứa Khả đang đề phòng cái gì, biểu cảm trên mặt rất không tự nhiên.

Vì thế anh đóng máy tính lại, nhìn đồng hồ trên cổ tay, lạnh nhạt nói: “Tôi không có hứng thú với cô gái ngủ như chết. Cho cô thời gian mười lăm phút, sửa sang lại cho xong, chúng ta tập hợp ở sảnh dưới lầu.”

Nói xong, đứng dậy, sải bước đi ra ngoài.

Hứa Khả bị tiếng đóng sầm cửa của anh làm cho kinh ngạc đến phát ngốc, mười lăm phút, tưởng cô là siêu nhân chắc?

Nhưng nghĩ đến máy bay không đợi người, Hứa Khả cũng tiết kiệm bớt một ngàn chữ châm biếm phàn nàn, nhanh chóng đi thay quần áo, kéo vali chạy như bay xuống lầu.

Kết quả là thấy Thư Viễn mang một cái kính râm thật to, mặc quần áo sạch sẽ thoải mái, dáng người cao ráo giống như BTS vậy, một tay xách vali màu đen, một tay lướt điện thoại.

Thấy Hứa Khả thở hổn hển chạy tới, anh gật đầu một cái, đứa trẻ dễ dạy, không uổng phí tâm sức của anh: “Coi như cô còn có chút quan niệm về thời gian, cùng nhau lên xe đi.”

Hứa Khả nhìn thấy cái vali lớn của anh, cô xoa mái tóc rối bù của mình, chậm rãi nói: “Hôm nay anh cũng về luôn sao?”

Thư Viễn nhìn Hứa Khả như nhìn đứa ngốc, sau đó quay người lại, tức giận nói: “Đúng vậy, hôm nay quay về cùng với cô”.