Doãn Hạo Vũ thu dọn hành lý theo Lưu Chương lên xe. Lưu Chương lái xe đi được một đoạn, thông qua kính chiếu hậu liếc nhìn hàng ghế sau mấy lần, Doãn Hạo Vũ bình thường nói chuyện rất nhiều, hôm nay lại im lặng chỉ nhìn chằm chằm ra cửa sổ với vẻ mặt u buồn.
Lưu Chương rốt cục không nhịn được hỏi: "Em bị sao vậy, thất thần chuyện gì?"
"Không có." Doãn Hạo Vũ nói. Thấy Lưu Chương vẫn còn hơi nghi ngờ, cậu nói thêm: "Em chỉ đang suy nghĩ xem khi selfie thì nên tạo dáng thế nào."
Lưu Chương nghe xong lập tức xua tan nghi ngờ, nói: "Đây chính là em rồi."
"Em chuẩn bị đăng ảnh lên Weibo vì công việc." Doãn Hạo Vũ bật chức năng camera của điện thoại di động, nghiêng đầu thay đổi một vài góc độ, khéo léo bấm chụp, cẩn thận lựa chọn một vài bức vừa ý. Cậu đăng trên Weibo với caption: "Cái gì zọ mọi người? Dạo này em ít hoạt động mà sao follow tăng quá trời zọ?."
"Anh dạo này em bận đóng phim, chưa có thời gian để nói với em." Lưu Chương nói, "Tuần trước, một tay săn ảnh đã bí mật chụp ảnh tại trường quay rồi tung ảnh ra, có mấy bức có em, vậy nên em được nhiều người biết tới thông qua việc đó á."
"Ảnh?" Doãn Hạo Vũ tìm kiếm tên của cậu, lướt xem thì thật sự nhìn thấy bức ảnh, trong ảnh cậu đang theo sát bên người Châu Kha Vũ. Cậu nhớ lại ngày hôm đó, sau khi hết cảnh, cậu đã đi theo Châu Kha Vũ về khách sạn, sau khi xem ảnh, có thể nhận ra rằng Châu Kha Vũ cao hơn cậu rất nhiều, cao hơn hẳn một cái đầu.
Doãn Hạo Vũ ngồi xem một lúc, sau đó lưu bức ảnh mờ ảo nọ về điện thoại.
"Sự nổi tiếng của em thực sự đang tăng lên trong thời gian gần đây, vì vậy phải rèn sắt khi đang nóng." Lưu Chương nói.
"Nói cho em biết, anh đã sắp xếp những hoạt động gì cho em rồi?" Doãn Hạo Vũ uể oải hỏi.
Lưu Chương học được giọng điệu chán nản của cậu, chậm rãi nói: "Có một kịch bản phim truyền hình, do đạo diễn Cổ Hoành chỉ đạo..."
Doãn Hạo Vũ ngồi thẳng dậy, hai tay chống lưng ghế trước, nhìn chằm chằm sau đầu Lưu Chương.
Khóe miệng Lưu Chương nhếch lên: "Anh đã xem kịch bản, nó là tình cảm đô thị. Em biết đó, với phong cách nhất quán của đạo diễn Cổ, các diễn viên chính hầu như đều là người cũ, và cốt truyện thì... xưa như trái đất, nhưng mà đài phát sóng lại là đài truyền hình lớn trong nước..."
"Chờ đã." Doãn Hạo Vũ ngắt lời Lưu Chương không tin: "Anh nói nhiều như vậy là có ý gì?"
"Nghĩ gì vậy? Mấy ngày trước giám đốc Cổ liên lạc với anh, tìm em đóng vai nam ba." Lưu Chương đang cười, giọng nói rung chuyển không khí trong xe: "Đầu tiên là đạo diễn Ngô, sau lại là đạo diễn Cổ... trong công ty có người đang bàn tán liệu em có quá may mắn hay không kìa."
"Cứ để họ muốn nói gì thì nói." Doãn Hạo Vũ cũng cười, "Quái lạ, làm sao mà đạo diễn Cổ lại mời em được."
Lưu Chương cân nhắc một hồi: "Anh nghe ý của anh ấy, anh ấy nghe nói sự hợp tác của em với Châu Kha Vũ trong đoàn phim 'Before and After' có kết quả tốt, vậy nên anh ấy bắt đầu có hứng thú."
"Em và Châu Kha Vũ?" Doãn Hạo Vũ sửng sốt một chút, trong lòng dấy lên tia do dự, hồi lâu mới hỏi: "Làm sao đạo diễn Cổ biết được tiến độ của việc quay phim kia? Có ai nói gì không?"
"Có lẽ là do Ngô Vũ Hằng đề nghị, anh cũng không rõ ràng lắm." Lưu Chương nói.
"Ồ..." Doãn Hạo Vũ dựa vào ghế sau.
Lưu Chương nhanh chóng thu xếp công việc: "Đã thế này, nếu em quyết định đi, anh sẽ cho em nghỉ ngơi vài ngày, tuần sau sẽ đi thử vai."
"Hơn nữa, tài nguyên của em gần đây khá tốt. Anh đã bàn bạc với công ty, sắp xếp một trợ lý hằng ngày cho em. Anh không thể trông chừng em mọi lúc được. Có trợ lý sẽ thuận tiện hơn rất nhiều." Lưu Chương nói.
"Không sao đâu." Doãn Hạo Vũ lơ đãng đáp.
Lưu Chương đưa cậu về nhà, nhìn thấy một Omega nhỏ đang đợi ở lối vào thang máy trên tầng, y hơi lo lắng khi nhìn thấy Doãn Hạo Vũ.
Lưu Chương nói với Doãn Hạo Vũ: "Đây là trợ lý của em - Hiểu Văn, anh đã bảo cậu ta đến trước." Doãn Hạo Vũ và Hiểu Văn chào nhau.
"Anh Hạo Vũ, anh Chương." Hiểu Văn gật đầu, không nói nhiều.
Sau khi mở cửa đi vào, Doãn Hạo Vũ nhìn thoáng qua đã thấy hai chiếc tất khác màu nằm trên đất cạnh tủ giày ở cửa ra vào, có lẽ trước khi đi ra ngoài cậu thấy chúng không hợp với nhau nên đành bỏ sang một bên. Doãn Hạo nhặt hai chiếc tất lên đi đến máy giặt ở ban công.
Hiểu Văn lặng lẽ đi theo vào phòng khách, y đẩy cánh cửa sổ đang đóng chặt, đặt thẳng lại chiếc gối đã xẹp trên sofa nhặt khăn tắm và đồ ngủ vương vãi trên ghế, bước ra ban công.
Doãn Hạo Vũ nhìn thấy, có chút ngượng ngùng nói: "Nhà của tôi khá bừa bộn, ngại với cậu quá."
"Không sao, anh cứ thu dọn." Hiểu Văn cho quần áo vào máy giặt, mím môi nói: "Nếu anh Hạo Vũ phiền, vậy em sẽ không làm."
Doãn Hạo Vũ nói, "Không, cứ làm điều cậu muốn đi."
Sau đó, Doãn Hạo Vũ bí mật hỏi Lưu Chương đang ngồi trên sô pha nghịch điện thoại di động: "Trợ lý mà anh chọn khá siêng năng... Vậy thì cho em hỏi, Alpha các anh đều thích loại Omega thế này sao? một Omega trầm lặng và sạch sẽ?"
Lưu Chương nhìn Doãn Hạo Vũ hỏi điều kỳ lạ: "Cái gì là Alpha các anh? Không phải lúc trước em nói ở cùng Omega sẽ cảm thấy dễ chịu. Nên anh mới tìm một trợ lý theo ý của em đó."
Doãn Hạo Vũ không nói gì.
Mấy ngày tiếp theo, Doãn Hạo Vũ cơ bản chỉ ở nhà, nằm trên giường ngắm bình minh và hoàng hôn ngoài cửa sổ, lúc đói bụng sẽ dậy gọi đồ ăn. Phương thức tập thể dục duy nhất là dọn dẹp căn nhà bừa bộn, Doãn Hạo Vũ không bao giờ dọn dẹp nhà cửa nhiều như vậy, nhưng gần đây không hiểu sao cậu lại quan tâm đến những chi tiết này.
Ngay cả khi Khánh Liên, một nghệ sĩ cùng công ty, gọi điện mời cậu đến dự tiệc rượu và nói rằng cậu có thể làm quen với một Omega xinh đẹp thì cậu cũng từ chối khéo; "Em sắp có một buổi thử vai, em chưa đọc kịch bản nữa. Không đi đâu."
"Khoan? Cậu là Patrick sao? Không phải gián điệp ngoài hành tinh cài vào hả?"
Doãn Hạo Vũ cảm thấy mình bị làm phiền, cúp điện thoại nhún vai, sau đó tiếp tục đọc kịch bản.
Thời gian trôi qua thật nhanh, đã đến buổi sáng của ngày thử vai.
Doãn Hạo Vũ cảm thấy có điều gì đó không ổn khi cậu đứng dậy. Khi đó, cảm giác như người cậu không còn sức lực. Cậu nghĩ đó là hậu quả của việc thức khuya xem kịch bản, nhưng khi đi rửa mặt, thấy sau gáy hơi đỏ và sưng lên, gương mặt ửng hồng không tự nhiên trong gương, thì cậu chợt nhận ra vấn đề.
Dạo này cậu quá bận không để ý đến lịch. Dấu hiệu như thế này, sắp phát tình rồi.
Doãn Hạo Vũ bật vòi nước, dội một tay nước lên mặt mình. Dù sao cậu vẫn bình tĩnh, một mình cậu đối phó nhiều năm như vậy. Trước đây, cậu tự nhốt mình ở nhà vài ngày cho cơn sốt đi ngang qua, nhưng hôm nay, thật không may, đã đến giờ thử vai.
Cậu chống tay lên bồn rửa mặt, từ từ thở ra. Sau đó, lại lấy ra một số chất ức chế mạnh từ tủ, tiêm cho mình một loại thuốc mà không hề thay đổi sắc mặt.
Đang nhắm mắt chờ thuốc ức chế phát huy tác dụng, đột nhiên nghe thấy tiếng Lưu Chương mở cửa, kèm theo giọng nói lớn của Lưu Chương: "Patrick, nhanh lên! Đừng đến muộn."
Đầu óc Doãn Hạo Vũ vẫn còn choáng váng, không có thời gian để suy nghĩ nữa, cậu dứt khoát tiêm sạch mũi thuốc ức chế thứ hai. Cuối cùng cậu cũng cảm thấy sức lực trong cơ thể mình có chút trở lại, vỗ nhẹ vào tấm dán kết giới sau gáy, đáp: "Sắp xong rồi!"
Tại địa điểm thử vai, Doãn Hạo Vũ gặp đạo diễn Cổ Hoành lần đầu. Cổ Hoành và Ngô Vũ Hằng bằng tuổi nhau, đều đã ngoài ba mươi tuổi, nhưng khác với vẻ ngoài hiền lành và dịu dàng của Ngô Vũ Hằng, mái tóc của Cổ Hoành cắt rất ngắn, để râu, phần lớn mang vẻ mặt nghiêm túc.
"Hạo Vũ, người đại diện của cậu có nói với cậu về buổi thử vai không?" Cố Hoành cuộn kịch bản và cầm trên tay.
"Vâng, có nói thưa đạo diễn." Doãn Hạo Vũ gật đầu.
"Hôm nay cậu sẽ tập thử với Bá Viễn." Cổ Hoành gọi cho một diễn viên Alpha tên là Bá Viễn. Doãn Hạo đã nhìn thấy anh ấy từ xa tại một sự kiện trước đây. Người nọ hơn Doãn Hạo Vũ nhiều tuổi đóng phim hơn M
mười năm, ngoại hình và khí chất của anh ấy trưởng thành và ổn định, hình tượng của anh ấy rất phù hợp với nhân vật trong phim này.
Trong cảnh thử, nhân vật của Doãn Hạo Vũ sẽ được thử vai là đối tượng quan hệ không rõ ràng với nhân vật của Bá Viễn.
Doãn Hạo Vũ biết rằng khó khăn của cảnh quay này nằm ở việc phân biệt say giả với say thật. Dựa trên kinh nghiệm uống rượu thông thường của mình, cậu tin rằng mình vẫn có thể dự đoán được các yếu tố tiềm ẩn của môi trường khi giả, hành động của cậu có suy nghĩ, cân nhắc và có mục đích.
Tuy nhiên, sau khi buổi thử vai đầu tiên bắt đầu, Doãn Hạo Vũ phát hiện ra rằng ngay cả với sự hiểu biết của bản thân, vẫn rất khó để thực sự thể hiện nó.
Trong cảnh đường phố vào ban đêm thưa thớt dân cư, Bá Viễn đã đưa Doãn Hạo Vũ về nhà. Cậu đi phía trước, đưa lưng về người phía sau, lắc lư người, cười khúc khích và nói lớn.
Kỹ năng diễn xuất của Bá Viễn rất tự nhiên, anh ấy mỉm cười bất lực rồi lại bình tĩnh, kịp thời giúp đỡ Doãn Hạo Vũ khi cậu sắp ngã.
Doãn Hạo Vũ nhận thấy rằng phong cách diễn xuất của Bá Viễn là hướng nội, che giấu cảm xúc của mình trong những biểu cảm vi mô và chuyển động chi tiết. Do đó, nếu muốn đạt được bầu không khí vui vẻ của kẻ thù trong cốt truyện, điều đó phụ thuộc nhiều hơn vào cách Doãn Hạo Vũ phản ứng với sự tinh tế của nhau và khuếch đại phản ứng hóa học giữa các nhân vật.
Doãn Hạo Vũ trong lòng dần dần căng thẳng, hiện tại phong độ không đủ.
Theo kịch bản, họ sẽ đi qua lối đi có bậc thang, bối cảnh đã được mô phỏng. Doãn Hạo Vũ nhân cơ hội này để thể hiện mục đích giả say của mình, vì vậy cậu đã bước lên nửa không trung để giả vờ ngã, sau đó nghiêng người về phía Bá Viễn.
Bá Viễn ngay lập tức đỡ được cậu. Mặt của Doãn Hạo Vũ đập vào vai Bá Viễn, cậu cũng lập tức ngửi thấy hơi thở Alpha rỉ ra từ da cổ của người kia. Nó rất nhẹ, điều này Doãn Hạo Vũ không chấp nhận nổi. Lúc này, cậu đã chuẩn bị tinh thần để đấu với Alpha.
Hiện tại, các giác quan của Doãn Hạo Vũ cực kỳ nhạy bén, thần kinh của cậu như bị đâm, và cơn đau đang chống cự nên cậu đẩy Bá Viễn ra theo phản xạ có điều kiện.
Bá Viễn hoàn toàn không mong đợi phản ứng của Doãn Hạo Vũ, tay anh vẫn đặt ở vị trí cũ, có vẻ ngạc nhiên: "Em không sao chứ?"
Doãn Hạo Vũ đứng sững tại chỗ khi nhận ra điều mình vừa làm.
Cổ Hoành gọi dừng lại và dừng luôn cảnh quay của cậu "Patrick, có chuyện gì vậy?" Cổ Hoành đến và hỏi.
Khuôn mặt của Doãn Hạo Vũ tái nhợt, tim đập nhanh hơn, cậu thì thầm: "Tôi xin lỗi, giám đốc Gu, anh Viễn. Tôi chỉ... nhảy thôi."
Cổ Hoành suy nghĩ: "Có phải quá lo lắng không? Cậu có thể cố gắng gạt mọi suy nghĩ sang một bên và bỏ đi những thử thuộc về cậu để có thể nhập vai tốt hơn." Lông mày của anh ấy hơi nhăn lại, trông không được hài lòng cho lắm.
Doãn Hạo Vũ cúi đầu: "Có lẽ tôi vẫn chưa tìm được cảm giác." Cậu nắm chặt tay, cảm thấy lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Bá Viễn cười và nói: "Không sao đâu, đừng căng thẳng. Chúng ta có thể thử lại."
Cổ Hoành nói: "Cậu nghỉ ngơi đi rồi sẽ quay lại sau."
Doãn Hạo Vũ chậm rãi đi tới khu vực nghỉ ngơi, ngồi xuống bàn. Cậu biết rằng nếu có cơ hội thứ hai, cậu phải cố gắng hết sức để làm lại, nếu quá lo lắng sẽ không có tác dụng gì. Nhưng không hiểu sao cậu vẫn cảm thấy tim đập nhanh, tức ngực, tuyến dưới cản trở, đau đến mức đầu óc choáng váng.
Lưu Chương đã đi khỏi, để lại Hiểu Văn ở bên cạnh cậu. Hiểu Văn lập tức đưa cậu khăn giấy lo lắng: "Anh Hạo Vũ, sao anh đổ mồ hôi nhiều thế?"
Doãn Hạo Vũ lấy khăn giấy lau trán cho mình, sau đó thì thào nói: "Tìm thuốc ức chế trong túi xách của em rồi mang cho anh."
"Thuốc ức chế? Anh sao vậy?" Hiểu Văn hỏi.
Doãn Hạo Vũ lắc đầu, yêu cầu Hiểu Văn làm như cậu nói. Sau khi Hiểu Văn đưa thuốc đến, Doãn Hạo Vũ đã tiêm vào cơ thể mình, sau đó chuẩn bị tiếp tục xem lại kịch bản.
Một lúc sau, Doãn Hạo Vũ nhận ra có điều gì đó không ổn, suy nghĩ chậm chạp, cơ thể nặng nề khắp nơi, hô hấp dồn dập, như có một lực cản vô hình chặn lại khí quản, khiến mi mắt không thể nhấc lên, dần dần ngã xuống bàn.
Cậu mơ hồ nghe thấy giọng nói hoảng hốt của Hiểu Văn, nhưng dù cố gắng thế nào, cũng không thể mở mắt, cuối cùng là bất tỉnh.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, một ý nghĩ kỳ lạ chợt lóe lên trong đầu cậu:
Lại rối tung lên, may mà Châu Kha Vũ không có ở đây, nếu không cậu sẽ bị mắng.