Chương 5

Dường như những người thiếu hụt tình yêu sẽ tự mình chìm vào vòng tròn mất phương hướng, một mặt cố chấp đánh đổi tất cả để tìm kiếm tình yêu, một mặt lại bởi vì kết quả của mọi khả năng mà kháng cự lại tình yêu, nhận được rồi sẽ sợ hãi mất đi, không nhận được lần nữa lại cuồng loạn.

Châu Kha Vũ và Bá Viễn kết thúc cuộc gọi, cũng không biết nên nói gì, gần như sụp đổ từ từ ngồi thụp xuống, đầu chôn vùi giữa hai đầu gối. Lưu Chương ở bên cạnh nhìn, cảm giác hắn chỉ là một mèo nhỏ, trước đây đem bụng bộc lộ cho mình, bây giờ lại co lại để phòng vệ.

Lưu Chương vẫn không chịu được ngồi xổm xuống, cổ họng khô khan, nói ra một câu "xin lỗi".

Châu Kha Vũ nhìn anh, mắt ướt cùng đỏ ngầu, bản thân đã rất đau khổ, nhìn anh ngồi xuống theo điều đầu tiên hắn nghĩ là kéo anh đứng dậy, anh ngốc à? Ép bụng thì làm sao? Anh không đau sao?

Lưu Chương nhìn bụng mình, cay đắng cười, nói đùa với Châu Kha Vũ, quan tâm thế này, mười năm sau tôi mang con trai quay về thăm cậu.

Châu Kha Vũ càng buồn hơn, cúi đầu lúc lâu không nói, ngữ khí nghe rất suy sụp, lúc này mới để lộ sự hoang mang và bất lực: "Sẽ lâu như thế sao?"

Trong lòng Lưu Chương buồn bã, nhưng vẫn gượng cười: "Sẽ đó em trai, cậu nói xem mười năm sau cậu vẫn sẽ thích tôi nhỉ?"

Châu Kha Vũ nghĩ cũng không nghĩ trực tiếp đáp: "Em sẽ."

"Cậu nhìn cậu, đây chính là điều thiếu sót giữa hai chúng ta đây, đừng giống như trẻ con tùy ý ước hẹn." Lưu Chương cầm tay hắn, rõ ràng là một động tác dịu dàng, nhưng những câu từ miệng anh nói ra lại khiến người khác tổn thương: "Tôi đã nghĩ xong rồi, đứa trẻ là của tôi, bản thân tôi tự nuôi, còn đánh dấu đợi sau khi sinh tôi sẽ đi xóa, chúng ta mới quen nhau chưa đến một tháng, lỡ như sau này cậu muốn thất hứa, vẫn còn cơ hội."

"Hôm nay muộn rồi, cậu quay về đi." Anh nói xong thì muốn đi vào phòng, cổ họng bị nghẹn, muốn trốn thật nhanh, nếu như Châu Kha Vũ phát hiện mình rơi nước mắt, vậy sự việc lại một lần nữa lệch khỏi quỹ đạo.

"Lưu Chương!" Anh nghe thấy Châu Kha Vũ ở sau lưng gọi anh, "Em không tin vấn đề thời gian! Em kém anh hai tuổi, anh cho em chút thời gian, hai tuần có được không? Em sẽ giải quyết tốt mọi thứ, em không thể từ bỏ anh!"

Nước mắt Lưu Chương khi đó dường như tan vỡ ngay trên mặt đất, anh không nói chỉ đi vào phòng. Qua rất lâu không nghe thấy tiếng vang của cửa, nhìn qua khe cửa thấy Châu Kha Vũ ngủ trên ghế sô pha trông coi anh, chỉ lo anh chạy mất.

Lưu Chương càng buồn hơn.

- --

Châu Kha Vũ kể hết ngọn ngành sự việc cho Lâm Mặc và Trương Gia Nguyên, Trương Gia Nguyên nói Châu Kha Vũ anh đều là người lớn rồi, yêu đương mà quấy rối em với Mặc Mặc vậy, Lâm Mặc nói nếu như anh với chú chia tay, chú nhất định sẽ chạy đến gây phiền để Châu Kha Vũ cho chú lời khuyên thôi, vì chú yêu anh. Trương Gia Nguyên im lặng ngoan ngoãn nghe chuyện của Châu Kha Vũ và Lưu Chương.

Đàn ông Đông Bắc có gì nói đấy, để Châu Kha Vũ đi gạo nấu thành cơm, không tin Lưu Chương không ở lại. Lâm Mặc mắng là hắn là não bị tương Dinh Khẩu làm tắc hả? Hai người họ sớm đã quen thuộc không thể quen thuộc thêm nữa rồi, như vậy Lưu Chương không phải vẫn muốn đi à?

Trương Gia Nguyên nói vậy Lưu Chương chính là không yêu anh, anh em anh thật thảm.

Lâm Mặc tức giận xóa Trương Gia Nguyên ra khỏi cuộc trò chuyện.

Lâm Mặc gửi đến một đoạn thoại: "Được rồi, bây giờ chúng ta có thể thảo luận rồi!" Âm thanh nền là của Trương Gia Nguyên "Mặc Mặc em sai rồi", khiến Châu Kha Vũ bật cười.

Lâm Mặc nói: "Là một người đã từng học tâm lí học, tớ cho rằng Lưu Chương không phải không yêu cậu mà là quá yêu cậu."

Châu Kha Vũ hỏi cậu tại sao.

"Cậu không cảm thấy Lưu Chương là người rất mâu thuẫn rất thú vị à?" Lâm Mặc cắn thỏi socola Trương Gia Nguyên đưa đến, "Đổi thành người khác đến cạnh cậu, cậu đồng ý chấp nhận tất cả thì sớm đã hạnh phúc rồi. Vậy Lưu Chương tại sao không?"

Vì công ti trong nhà, đồng ý từ bỏ người mình thích đi đến đất nước xa xôi, giả vờ nói với tất cả mọi người, Châu Kha Vũ không thể nào so sánh với trách nhiệm anh mang trên mình.

Thế nhưng lại không thể kiểm soát được niềm yêu thích của bản thân, dùng hết tâm tư để tìm ra cách thức như này, không liên lụy đến Châu Kha Vũ, lại có thể lưu giữ một phần của hắn, dù bản thân ở nước ngoài tha hương cũng coi như là an ủi.

"Làm như nào để chứng mình suy đoán của cậu?" Châu Kha Vũ hỏi.

Lâm Mặc: "Không phải rất đơn giản sao! Tìm người thân thiết với anh ấy hỏi xem!"

(Hệ thống nhắc nhở: BOYUAN tham gia vào cuộc trò chuyện nhóm.)

Bá Viễn: "Đừng đoán tới đoán lui nữa, đoán đều chuẩn rồi. Từ tuần đầu tiên khi cậu vào trường học thì đã thích cậu, cậu thế nào yêu thầm cậu ấy, cậu ấy yêu thầm cậu ra sao. Nhưng càng thiếu hụt tình yêu so với cậu, cậu chỉ sợ tỏ tình sau này làm bạn cũng không được, còn cậu ấy sợ không đủ yêu thương sau khi ở bên nhau mà xua đuổi cậu."

Thiếu hụt tình yêu lại là người mẫn cảm, vì một câu tùy ý của người khác liền để bản thân trốn vào mai rùa, Lưu Chương lại khác, anh mang bản thân ra phân tích, kiểm tra chỗ nào không tốt mới bị người ta làm hỏng, sau đó củng cố thêm một tầng mai, thậm chí thêm hoa văn ở trên, khiến người khác không còn xoi mói tới.

Gặp được Châu Kha Vũ, đủ loại tâm tư yêu thầm tựa rêu sinh ra, rêu lớn lên ở nơi u tối ướŧ áŧ, vì vậy sau khi lần đầu tiên làm cùng Châu Kha Vũ, lần đầu tiên trái tim sinh ra niềm vui thầm kín, sau đó lí trí đánh bại cảm tính. Không thể liên lụy đến Châu Kha Vũ, bằng không đứa trẻ này không phải là người chứa đựng tình yêu của anh mà là minh chứng nhắc anh việc mất đi tình yêu.

"Nhưng cậu đoán đúng cũng vô dụng, cậu phải để cậu ấy biết cậu yêu cậu ấy. Mối quan hệ này vẫn luôn do cậu ấy trù tính, bây giờ nên đến lượt cậu rồi." Bá Viễn nói.

Châu Kha Vũ nói em hiểu rồi, tắt máy, từ sô pha đứng dậy, cẩn thận từng chút mở cửa phòng Lưu Chương.

Lưu Chương thực sự ngủ không được ngon, khóc phải nén lại tiếng, mắt lại đau, mọi thứ trong đầu như sắp nổ tung, thành thật không muốn nữa, chỉ đành đợi nước mắt chảy tự khô thì tự nhiên sẽ ngủ được, trong mơ vẫn còn cùng Châu Kha Vũ tiếp tục khó xử về việc đứa trẻ. Trong mơ đứa trẻ một chút cũng không giống Châu Kha Vũ, chỉ giống anh, Bá Viễn còn cười nhạo anh, đứa trẻ này nói là hai người sinh đều sẽ bị người ta bác bỏ, Lưu Chương tức đến mức khóc lớn trên giường bệnh, Bá Viễn an ủi nói được rồi tốt rồi, ít nhất mùi hương là giống Châu Kha Vũ, Lưu Chương đến gần, đúng là có mùi cà phê.

Mở mắt mới phát hiện, là Châu Kha Vũ đang ôm lấy anh, đứa trẻ xúi quẩy trong mơ không có gì liên quan cả.

Lưu Chương quay người nhìn hắn, Châu Kha Vũ không biết là chưa ngủ hay bị anh làm tỉnh, ôm chặt lấy anh rồi vùi đầu vào lòng, nhắm mắt không đối diện với anh.

Đứa trẻ thối đáng ghét, sẽ gạt anh khiến anh mềm lòng.

Lưu Chương đẩy đẩy đầu hắn: "Cậu đi xuống."

Châu Kha Vũ mở mắt, từng câu từng chữ kiên định nói: "Không xuống, em sợ lần này em xuống sau này sẽ không có cơ hội nữa."

"Sao... vậy muốn làm gì? Lén xem con trai cậu sao?" Lưu Chương oán giận hắn.

"Lỡ là con gái sao?" Châu Kha Vũ hỏi vặn lại anh.

Lưu Chương suýt nữa mắc bẫy nói "Con gái cũng tốt", vừa chuẩn bị mở miệng phát hiện không hợp lí, đổi một câu khác "Mặc kệ là gì, coi là mèo con cún con hết, cậu hôm nay cũng không thể ở lại đây."

"Tại sao chứ? Nếu như em ở lại đây, sau này vẫn sẽ ở đây đúng không? Em cũng học quản lí, em sẽ không kinh doanh thua lỗ." Châu Kha Vũ ôm chặt anh.

"Cậu thật phiền!" Lưu Chương đạp hắn, "Có xuống không? Cậu biết omega trong khi mang thai tính khí cáu kỉnh không?"

"Anh vẫn luôn quên em là alpha, em có thể trấn an anh, cũng có thể bảo vệ anh." Châu Kha Vũ vừa nói vừa tỏa ra tin tức tố mùi cà phê, ngửi thấy tin tức tố giúp Lưu Chương cảm thấy bình tĩnh, chân tay vùng vẫy nãy giờ cũng dần dần buông thả.

Anh dụi đôi mắt sưng vù do khóc quá lâu, bắt đầu cùng Châu Kha Vũ thảo luận vấn đề, anh mỗi lần đều nói cần thảo luận vấn đề, mỗi lần càng thảo luận thì vấn đề lại càng nhiều.

"Cậu không thể dùng tin tức tố trấn an tôi cả đời được, nếu chỉ là tin tức tố, tôi có thể dựa vào tin tức tố nhân tạo, tôi cũng có thể dùng nó trong khi mang thai."

"Em biết, vì vậy hiện tại em đang ôm anh, em muốn hỏi anh phải như nào mới có thể để anh cảm nhận được rằng em yêu anh? Phải làm như nào để anh mới tin em?" Châu Kha Vũ nhìn vào mắt anh, ánh mắt hắn chân thành trong sáng như pha lê, tựa như hắn không nói bằng miệng, mà là dùng ánh mắt để hỏi Lưu Chương, em rất yêu anh, làm sao anh mới có thể cảm nhận được.

Lưu Chương đáp không biết, bản thân anh cũng không hiểu, anh chỉ là hi vọng được người ta kiên định lựa chọn, kiên định yêu chiều, có thể cảm nhận được tình yêu trong bất kì tình huống nào, anh coi tình yêu như chất dinh dưỡng, không có tình yêu anh sẽ chết khô. Nhưng mà anh không nói ra được tình hình cụ thể, không đưa được một cách chính xác, đây là một câu hỏi bỏ ngõ, đáp án tiêu chuẩn là lược bỏ, tiêu chuẩn đánh giá là xem xét tình cụ thể rồi cho điểm, chỉ có thể xem năng lực bản thân Châu Kha Vũ ra sao mà thôi.

Cần sự lựa chọn chắc chắn phải không?

Châu Kha Vũ bảo anh ngủ trước đi, em đi gọi điện thoại cho người nhà, Lưu Chương hỏi hắn muốn làm gì, Châu Kha Vũ lắc lắc đầu, em chỉ là muốn hỏi ý kiến của anh em, họ có nhiều kinh nghiệm yêu đương hơn em, em thích anh như thế, dù sao cũng phải có cách để em với anh ở bên nhau.

Lưu Chương giống như nhìn thấy một đứa trẻ tự mình thừa nhận việc gian lận trong kì thi.

Anh hỏi Châu Kha Vũ: "Cậu sẽ chán ghét tôi không? Rõ ràng đã cự tuyệt cậu, hiện tại không chịu được lại cho cậu một cơ hội để thử, cuối cùng người mệt mỏi là cậu."

Châu Kha Vũ đáp sao thế được, anh có thể bước về phía em một bước, em đã rất vui vẻ rồi.

Nội dung cuộc gọi của Châu Kha Vũ Lưu Chương thật sự không nghe thấy, anh thật sự rất mệt, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ, lần này là một giấc mơ đẹp, một đứa trẻ có đôi mắt rất giống Châu Kha Vũ gọi anh là Mummy, Châu Kha Vũ đuổi theo đứa bé, ba người như vậy chạy trên đường phố, đứa trẻ phía trước đang bibabibo, còn Châu Kha Vũ nắm lấy tay anh.

"Lưu Chương?" Lưu Chương nghe thấy có người gọi anh, vừa nhìn quả nhiên là Châu Kha Vũ, hắn nói vì sao lại gọi hắn như thế, thật sến súa. Châu Kha Vũ bế lấy anh từ trên giường.

"Chọn quần áo thôi, sau đó chúng ta đi kết hôn."

"Em và anh cùng nhau ra nước ngoài."

__tbc__

24.11