Buổi sáng cuối tuần không có việc gì đặc biệt quan trọng cần làm cả, Châu Kha Vũ vốn dĩ muốn hỏi Lưu Chương có muốn cùng ăn một bữa cơm không, nhưng Lưu Chương nói với hắn đã hẹn gặp với bạn bè, nhanh chóng trả phòng, Châu Kha Vũ thu lại ánh mắt.
Thật chán nản, haiz.
Nhưng hắn vẫn là có chút không can tâm, nghĩ tiếp tục đề nghị với Lưu Chương,
thêm wechat nhỉ, nếu như anh cần bổ sung về việc dánh dấu, em có thể tìm anh. Lưu Chương bật cười thành tiếng: "Đánh dấu tạm thời tại sao lại cần bổ sung nhỉ? Không phải là nên đợi nó phân tán ư?"
Châu Kha Vũ mới phản ứng lại bản thân đã nói ra câu ngu ngốc gì. Trong lòng đang chửi bản thân, lấy lí do cũng lấy không đàng hoàng, chẳng trách không theo đuổi được anh ấy, đồ ngu ngốc.
Có lẽ là thấy dáng vẻ hắn xấu hổ vừa đáng thương vừa buồn cười, Lưu Chương lấy điện thoại của hắn lưu lại phương thức liên lạc của mình rồi sau đó còn đưa cho hắn. Trong ánh mắt ngạc nhiên vui mừng của Châu Kha Vũ không tự nhiên quay đầu, giục hắn nhanh thu dọn đồ rồi rời khỏi.
Cho một viên kẹo thêm một cái tát, còn có thể khiến đối phương cảm thấy ngạc nhiên vui mừng không lường tới.
Lưu Chương, không hổ là anh.
Châu Kha Vũ khi rời đi còn giữ chặt điện thoại đi ba bước quay lại một lần, hắn thực sự mong đợi, biết đâu một ngày nào đó Lưu Chương sẽ chủ động liên lạc với hắn.
-
Khi Doãn Hạo Vũ bước vào phòng, Lưu Chương đang ngồi đối diện ánh nắng nhìn hộp thuốc vừa rồi, phía trên khắc "vc" không cẩn thẩn kiểm tra sẽ nhìn không ra, chỉ khi nhìn sang một phía mới có thể nhìn thấy sự không đồng đều, cũng may Châu Kha Vũ không có kinh nghiệm nên Lưu Chương mới không bị vạch trần tại chỗ.
"Em đến rồi? Lần này cảm ơn nhé, nếu không thì không thành mất." Lưu Chương quay người ngồi xuống, cười một cái với Doãn Hạo Vũ.
Du học sinh trẻ tuổi Doãn Hạo Vũ nói một câu lộn xộn không tính quá lưu loát: "Đừng nói nữa, khi cửa mở ra nhìn thấy không phải anh thật sự dọa chết em rồi, may mà là hotel của nhà anh nên đóng giả vẫn thuận lợi."
Lưu Chương gật đầu ra hiệu bản thân đã hiểu.
Doãn Hạo Vũ là một đứa trẻ vẫn chưa phân hóa, ngửi không ra mùi tin tức tố đậm đặc trong phòng, nhưng mà có thể nhìn thấy rõ dấu răng sau gáy Lưu Chương, cậu chỉ chỉ vào cổ mình, hỏi Lưu Chương
rất đau nhỉ. Lưu Chương nói: "Thực ra vẫn ổn, dù sao thích cậu ấy, kɧoáı ©ảʍ sẽ lớn hơn cảm giác đau thôi." Anh ngẩn người một lúc, "Em hỏi cái này để làm gì?"
"Anh Bá Viễn nói em có thể phân hóa thành omega, chỉ là hỏi thăm thôi, em có người em thích, nhưng em rất sợ đau." Doãn Hạo Vũ đỏ tai.
Nhắc đến Bá Viễn, Lưu Chương nhớ đến bản thân hai ngày trước vừa cãi nhau với người anh này một trận, anh thăm dò tình hình từ Doãn Hạo Vũ, "Anh ấy vẫn không ủng hộ anh sao?"
"Nếu anh ấy thực sự không đồng ý thì sẽ không tìm thuốc giúp em đâu, sáng nay là anh ấy lái xe đưa em đến đấy." Doãn Hạo Vũ khen một câu, "Thực ra anh Bá Viễn lo lắng cho anh, anh ấy chỉ là vẫn chưa chấp nhận. Cơ thể anh vốn dĩ không khỏe, lần này đề xuất muốn một đứa con rồi sang Mĩ du học, không chỉ anh ấy mà em cũng cảm thấy rất nguy hiểm."
Ngón tay Lưu Chương chậm co lại, anh nói: "Nhưng anh thật sự rất thích cậu ấy." Anh nhắm mắt dựa vào tường, "Lần này anh sang Mĩ du học hai năm, tiếp đó tiếp quản kinh doanh bên đó của gia đình, có thể rất lâu sau này mới có thể gặp được cậu ấy, anh không muốn hối hận chút nào, muốn mang theo ít kỉ niệm đi cùng."
Doãn Hạo Vũ gật gật đầu: "Em biết rồi, em với anh Bá Viễn đã nói rồi, chúng em sẽ giúp anh."
"Cảm ơn nhé." Lưu Chương cảm ơn lần nữa, đến từ sâu trong lòng.
Doãn Hạo Vũ cười lắc đầu, giữa bạn bè không cần thiết nói thế.
-
Châu Kha Vũ trên tàu điện không nhịn được muốn gửi tin nhắn cho Lưu Chương, hắn hỏi Trương Gia Nguyên theo đuổi Lâm Mặc như thế nào, cho bản thân chút kinh nghiệm, Trương Gia Nguyên nói do Lâm Mặc chủ động, hắn ta chỉ chơi guitar ở quán bar, omega đáng yêu tinh quái chạy đến hỏi hắn ta phương thức liên lạc.
Được rồi, không có giá trị tham khảo.
Châu Kha Vũ hiện tại cảm giác như đang làm đề toán, tính thế nào đều không ra, lật giở đáp án bất lực phát hiện cả quá trình đã viết sai.
Cuối cùng, vẫn là chỉ gửi đi một hình mặt cười, Lưu Chương sẽ trả lời tin nhắn vào thời gian không chính xác, một mạch năm ngày đều như vậy.
Châu Kha Vũ một lần nữa mở khung trò chuyện, nếu như Lưu Chương vẫn luôn nhìn vào giao diện trò chuyện, thì sẽ phát hiện cứ qua mười lăm phút, ở phía trên vạch là "đối phương đang nhập".
Châu Kha Vũ thật sự không biết nên gửi cái gì, không nói ra câu xin lỗi chân thành của bản thân, nói rồi lại có vẻ giống như là alpha muốn quấy rầy omega ngủ một lần vẫn chưa đủ vậy.
Lâm Mặc thật sự nhìn không ra, nhắc hắn: "Lên Baidu tìm kiếm sau khi bị alpha đánh dấu cần phải làm gì, chụp màn hình rồi gửi cho anh ấy, để anh ấy biết cậu rất quan tâm là được rồi, anh ấy có thể tự mình hiểu đó là cảm giác hổ thẹn của cậu sau sự việc."
Châu Kha Vũ làm như vậy, năm phút sau Lưu Chương nhận được một đoạn văn dài, trên đây giới thiệu một số thông tin chi tiết về omega sau khi bị đánh dấu cả đời, với một alpha xuất sắc phải chịu trách nhiệm như thế nào.
Lưu Chương ấn gọi điện, một giây sau đối phương đã bắt máy.
Anh than một câu: "Em trai, tôi thật sự không bị cậu đánh dấu cả đời, không phải là gõ sai chứ?"
Giọng nói Châu Kha Vũ nghe có vẻ kinh ngạc: "Hả?" Vài giây sau xấu hổ quẫn bách bùng phát: "Xin lỗi! Khi em tra baidu đã ấn nhầm từ ngữ liên quan mất rồi!"
Lưu Chương cười, quay người chậm rãi đi lại trong phòng, ánh nắng buổi chiều xuyên qua cửa sổ, khiến anh cảm nhận được tình yêu và sự ấm áp, âm thanh không ý thức nhu hòa: "Nếu như thật sự muốn giúp tôi, ngày mai đến nhà đánh dấu tôi đi, tôi muốn tin... tức tố của cậu."
Châu Kha Vũ vui mừng đến mức quay một vòng Thomas suýt lao xuống tàu điện: "Được!"
"Vậy thì như đã nói đi, địa chỉ gửi trong điện thoại cậu." Lưu Chương cúp máy.
Khi Bá Viễn nhận được tin nhắn, cau mày nhìn điện thoại, vẫn là gửi tin nhắn lại: "Lưu Chương, đến quá gần cậu ấy sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của em. Còn có, đánh dấu tạm thời năm ngày hẳn nên tiêu tan rồi, em sao ngược lại càng ngày càng cần cậu ấy?"
Lưu Chương nói có thể do tố chất cơ thể kém.
Anh yên tâm, bản thân em sẽ có chừng mực.
Chừng mực là thứ gì, ở trước tình cảm không có gì đáng nói cả.
Bá Viễn nói.
-
Lưu Chương từ khi bắt đầu gặp Châu Kha Vũ thì đã lừa hắn, bất kể là Châu Kha Vũ tại sao vô duyên vô cớ tiến vào kỳ nhạy cảm, hay là hộp thuốc kia, tất cả đều là do anh sắp đặt.
Nhưng ít nhất một điều Lưu Chương không có lừa hắn, anh đích thực khao khát tin tức tố của alpha, với lại Bá Viễn đã từng nhắc với anh, nghiên cứu của mình chứng minh rằng omega cần một lượng tin tức tố nhất định của alpha để giảm bớt lo lắng trong thời kì chuẩn bị mang thai.
Anh thật sự cho rằng đó chỉ là do nguyên nhân cơ thể mà thôi.
Khi Bá Viễn hỏi anh vì sao muốn hẹn Châu Kha Vũ đến nhà, anh cũng chỉ là dùng vài câu qua loa trả lời Bá Viễn.
Bá Viễn cười lạnh một tiếng, bệnh viện có tin tức tố nhân tạo, chỉ cần trả tiền và đăng kí, em muốn bao nhiêu đều có thể lấy đi, làm gì còn cần liên quan đến Châu Kha Vũ.
Được rồi, em chính là có tư lợi.
Lưu Chương thú nhận.
Khi Châu Kha Vũ đứng ở cửa nhà Lưu Chương, khi ấn vang chuông cửa không hiểu sao mắt trái lại nháy, vội hít sâu một hơi điều chỉnh trạng thái, cố gắng hết sức khiến bản thân nhìn không giống chàng trai trẻ tuổi mới chập chững biết yêu.
Châu Kha Vũ nghĩ, trên thực tế điều này có thể nhìn thấy ở khắp nơi, giống như ăn một bữa cơm, con người mỗi ngày đều ăn, con người cũng không bao giờ che giấu sự yêu thích, giống như thích một thứ hay thích một người. Chỉ là hắn thích Lưu Chương đã ba năm, coi ăn cơm như là chiến trường, bây giờ cố gắng kiểm soát bản thân đừng có làm một kẻ đào ngũ trong chiến trường này.
Lưu Chương mở cửa, như rất quen thuộc nói một câu "Cậu đến rồi" với hắn, lấy cho hắn đôi dép lê quay người bảo hắn cùng đi vào trong.
Nhà của Lưu Chương không to, một người sống vừa hay ổn, không có ba tông màu đen trắng xám như trong tưởng tượng của hắn, đồ dùng trong nhà hầu như là gỗ thô, trên bàn còn rải rác một đống gỗ xếp hình, chắc là cho trẻ con chơi.
Châu Kha Vũ giả vờ tự nhiên đi vào trong, tùy ý quan sát, lại âm thầm ghi nhớ rất nhiều. Dường như có một số đồ vật hắn đã từng tưởng tượng sẽ xuất hiện trong cuộc sống tương lai của hai người, nếu giấc mơ có thể thành thật, có lẽ chính là giống như hiện tại.
Lưu Chương gọi hắn,
Kha Vũ, đừng có quên chuyện chính. Giúp tôi. Giúp như thế nào? Lưu Chương không dám nói ra, anh chỉ là đi ra từ trong phòng, bao bọc trong mùi hương ngào ngạt của nước ngọt có ga vị đào mật, ôm chặt lấy Châu Kha Vũ.
"Ôm tôi, tỏa ra một chút tin tức tố cho tôi đi." Lưu Chương ở trong lòng hắn nói.
Tính chiếm hữu của alpha thúc giục hắn ôm lấy anh, hương đào quyện vào hương cà phê choáng ngợp, đem nước ngọt có ga giữ lại mãi mãi trong chất lỏng màu cà phê ấy.
Lưu Chương cảm thấy Bá Viễn đã nói đúng, chừng mực chính là để phá vỡ, sự can thiệp của tin tức tố khiến anh muốn có tình yêu và du͙© vọиɠ theo bản năng của mình, hoặc là khi anh đồng ý để Châu Kha Vũ đến nhà thì đã âm thầm chờ mong phát triển sự việc như này, chỉ là cách nghĩ bỉ ổi này được giấu dưới lớp bọt khí không thể nhìn thấy rõ ràng, bây giờ có sự bảo hộ của cà phê, không kiêng nể gì cả lớn tiếng kêu.
"Làm đi." Lưu Chương ôm hắn.
Châu Kha Vũ bế Lưu Chương lên giường.
Hãy làm càn một lần đi.
Đêm nay, để tôi ở những ngày sau này còn có thể hồi tưởng.
-
Tin nhắn không đúng lúc của Bá Viễn gửi tới.
"Em có chắc chắn đó là đánh dấu tạm thời không?"
Nhưng Lưu Chương hiện tại không thể thấy được.
_tbc-
18.11