Chương 1

Châu Kha Vũ bị đánh thức bởi mùi hương của tin tức tố tràn ngập trong phòng.

Sau cơn say não bộ vẫn chưa tỉnh táo, nhưng khứu giác vẫn còn, mùi cà phê bùng lên trong không gian kín khiến hắn ngạc nhiên cho rằng kì nhạy cảm đến rồi. Từ trong cơn mơ mơ mơ hồ hồ bò dậy chuẩn bị tiêm cho mình một liều thuốc ức chế của alpha.

Khẽ trở người, cánh tay chống lên đệm lò xo, cánh tay còn lại cố gắng với thuốc ức chế đặt ở ngăn đầu tiên tủ đầu giường, kết quả chạm vào một xúc cảm mềm mại. Đôi mắt mở lớn khi phát hiện có một người nằm bên cạnh mình, cuộn trong chăn không nhìn rõ được mặt chỉ lộ ra một ít tóc.

Bản thân không phải là đêm qua uống say đấy chứ...

Châu Kha Vũ căng thẳng đến mức hô hấp dồn dập, khịt mũi ngửi hai cái, phát hiện toàn bộ căn phòng ngập trong mùi cà phê còn xen lẫn một chút vị ngọt không sao nói rõ được... giống như nước uống có ga đổ vào trong cà phê, đang sủi bọt bong bóng, mùi hoa quả không ngấy nhưng rất ngọt, kí©h thí©ɧ thần kinh của hắn.

Khi Lưu Chương mở mắt thì không thấy gì cả, cố gắng kéo cái chăn trước mặt nhìn thấy Châu Kha Vũ bối rối bên cạnh. Tên đần độn này đang làm gì, trong miệng còn lẩm bẩm gì đó, Không phải là Lâm Mặc chứ? Trương Gia Nguyên sẽ không gϊếŧ hắn đúng chứ, làm ơn đừng là người hắn không quen, đừng đánh dấu cả đời...

"Này, cậu đang nói cái gì đấy?" Lưu Chương mở lời hỏi hắn, mang theo chút khàn khàn trong cổ họng. Châu Kha Vũ nghe thấy không nhịn được nuốt nước bọt, quay đầu nhìn anh, lập tức bật dậy từ giường, bỗng chốc thật muốn đập đầu ba cái ngay tại chỗ. . Google ngay trang [ t r ù m t r u у ệ n .vЛ ]

Đệt... Tôi đã ngủ cùng đàn anh tôi yêu thầm ba năm.

"Cậu nhìn tôi làm gì? Sao không nói chuyện, cậu câm à?" Lưu Chương nhìn hắn, trong mắt còn mang theo vài phần ý tứ trêu đùa, có vẻ không để tâm đến việc ai ngủ với mình.

"Chào đàn... đàn anh, em là Châu Kha Vũ." Châu Kha Vũ giống như kẻ ngốc vẫn đứng yên tại chỗ, khi tự mình giới thiệu còn ý thức cúi đầu chọc cho Lưu Chương cười thành tiếng.

"Chúng ta đây là..." Châu Kha Vũ mở lời, cố gắng tìm từ ngữ không quá mơ hồ để hình dung tình huống xấu hổ hiện tại giữa hai người bọn họ, Lưu Chương mở lời trực tiếp cắt ngang hắn, "Tôi không mặc đồ, vì vậy chúng ta đã ngủ cùng nhau."

Châu Kha Vũ thật sự khóc không ra nước mắt, lần đầu tiên cùng đàn anh hắn yêu thầm nói nhiều như thế vậy mà là trên giường lớn của khách sạn, còn là sáng sớm hôm sau tình một đêm, hắn trong trường đại học xây dựng hình tượng sinh viên tốt trực tiếp bị hủy hoại trong chốc lát.

Lưu Chương nhìn hắn ngây người ngay tại chỗ không biết nên nói gì, tự mình đứng dậy thuận tay cầm lấy áo sơ mi đã ném bên giường đêm qua. Khi mặc lên người thì cau mày, "Cậu xé mất cúc áo của tôi rồi."

Châu Kha Vũ bùng nổ xấu hổ, tiểu nhân đứng trước mặt người mình thích trong tim chết vì khó chịu đã chuẩn bị phi thuyền để bản thân rời khỏi trái đất rồi Nhìn Lưu Chương từng bước chậm chạp đi về phía nhà tắm, bản năng yêu thích thúc giục hắn tiến đến giữ lấy đối phương, "Đàn anh, em ẵm anh đi nhé. Việc đó... em chịu trách nhiệm với anh."

Lưu Chương dùng tay gõ vào đầu hắn, "Đừng nói mấy lời giống tra nam, đợi tôi tắm xong rồi cẩn thận nói, cậu đi thay quần áo đi."

Thấy Châu Kha Vũ bất động, Lưu Chương dứt khoát dựa vào khung cửa, hai tay ôm lấy người, nhìn Châu Kha Vũ nhẹ nhàng nói: "Hay là... cậu muốn tắm cùng tôi?"

Châu Kha Vũ như con mèo bị giẫm phải đuôi lia lịa xua tay, lập tức xoay người bỏ chạy. Tin tức tố của omega quá mức ngọt ngào, khiến hắn lần nữa ham muốn muốn đánh dấu, càng huống hồ người trước mắt còn là đối tượng hắn yêu thầm, hắn không dám vượt khỏi quy tắc, cẩn thận từng li từng tí đợi Lưu Chương sau khi tắm xong sẽ đưa ra phán quyết tiếp theo cho hắn, về vấn đề sau này liệu hai người bọn họ có thể tiếp tục phát triển hay không.

Châu Kha Vũ thay xong quần áo ngồi xuống bên giường, cầm điện thoại gửi tin nhắn đến Lâm Mặc. Đánh văn bản được vài trăm chữ lại xóa đi, sau cùng gửi đến một câu, tớ với Lưu Chương tối qua đã lên giường rồi.

Lâm Mặc bên kia rất nhanh trả lời bằng một đoạn âm thanh, mở ra là giọng nói kháy của Trương Gia Nguyên: "Người anh em, anh không tử tế nhé! Em đến giờ còn chưa được lên nhà!"*

*本垒: thuật ngữ trong bóng chày, còn dùng miêu tả bước tiến triển trong mối qua hệ tình cảm.

Âm thanh quá lớn, Châu Kha Vũ sợ hãi điên cuồng bấm nút giảm âm lượng.

Đối mặt Trương Gia Nguyên có lẽ là bị Lâm Mặc đập cho một trận đau đớn. Điện thoại trở về với nguyên chủ, Lâm Mặc không có phản ứng gì lớn, chỉ là lạnh lùng nói một câu nhớ mua cho anh ấy thuốc tránh thai. Nếu như anh ấy không thích cậu, sẽ hận cậu cả đời.

Châu Kha Vũ tắt điện thoại, đi đến bên cửa phòng tắm, hít sâu vẫn là hỏi: "Đàn anh, có cần em mua thuốc cho anh không?"

Lưu Chương nói không cần.

Phản ứng đầu tiên của Châu Kha Vũ là vui sướиɠ, nhưng một câu tiếp theo của đối phương đã đánh tan ảo tưởng tốt đẹp của hắn, Lưu Chương nói, đêm qua khi nhận phòng, tôi bảo phục vụ sáng sớm nay mang đến rồi. Âm thanh của anh qua lớp kính thủy tinh của nhà tắm truyền tới, cũng như đã được che đậy bằng một lớp sương mù, nghe không chính xác.

Châu Kha Vũ kinh ngạc bản thân vậy mà lại có hơi thất vọng.

Yêu thầm đã lâu, đôi khi bỏ qua đứng đắm muốn sở hữu đối phương nhưng Châu Kha Vũ nhanh chóng đã loại bỏ suy nghĩ này ra khỏi đầu, nghĩ cái gì thế này, hai bên tôn trọng lẫn nhau mới là bắt đầu tốt nhất của một mối quan hệ.

Lưu Chương thay áo choàng tắm đi ra, Châu Kha Vũ đưa thuốc cho anh: "Vừa rồi phục vụ mang đến, em rót nước ấm cho anh rồi."

Lưu Chương nói được, hai viên thuốc đỏ cam nằm trong bàn tay anh.

Châu Kha Vũ nhìn anh không rời mắt, nhìn màu sắc của thuốc cảm thấy có hơi nghi hoặc: "Vậy mà còn có thuốc cam, trông có vẻ giống vitamin C hơn."

Lưu Chương cười, "Cậu lần đầu thấy thuốc tránh thai à?" Anh biết Châu Kha Vũ không có quan hệ với omega cố định, còn tỉ lệ "trúng thưởng" sau khi đánh dấu rất cao, nếu như làm rồi, omega bình thường đều sẽ chọn không uống thuốc, anh là đang ngụy trang hỏi Châu Kha Vũ xem hắn có bất kì mối quan hệ nào với các omega khác không.

"Ừm, em lần đầu tiên đánh dấu omega, mặc dù là đánh dấu tạm thời." Châu Kha Vũ ngại ngùng xoa chóp mũi.

Lưu Chương nhìn hắn, ý cười nơi khóe miệng giống như gợn sóng nổi lên trong cốc nước lay động trái tim Châu Kha Vũ.

Anh nói, trùng hợp, tôi cũng là lần đầu tiên uống thuốc này.

-

Châu Kha Vũ hỏi Lưu Chương: "Anh không muốn có con ư?"

Lưu Chương trả lời chỉ là vẫn chưa gặp được người rất thích, nếu như thật sự rất thích, nhất định sẽ tính đến chuyện có con.

Châu Kha Vũ cố gắng đè nén cảm xúc của bản thân, vậy thì alpha sau này của anh đoán chừng rất hạnh phúc, nói xong mới phát hiện nghe có hơi ghen tuông, ánh mắt vô thức lia ra chỗ khác, sau đó rơi lên dấu răng trên cổ Lưu Chương.

"Đánh dấu..."

"À, cái này à?" Lưu Chương sau khi chạm vào cổ, Châu Kha Vũ cắn thật sâu, mới bắt đầu kết vảy đến giờ vẫn còn có chút đau, "Không sao, là đánh dấu tạm thời, tôi không ngốc để cậu đánh dấu cả đời đâu."

Ảnh hưởng của đánh dấu tạm thời không lớn, qua mấy ngày là có thể tiêu tan, may là Châu Kha Vũ còn giữ được một chút tỉnh táo, lỡ như đánh dấu cả đời. Phỏng đoán Lưu Chương với hắn thật sự không có khả năng, hắn hiểu rõ tính cách Lưu Chương, thà rằng làm phẫu thuật xóa bỏ đánh dấu cũng sẽ không để bản thân chịu thiệt.

May thay.

Nhưng trong lòng Châu Kha Vũ lại sinh ra một chút tiếc nuối.

Nếu đánh dấu cả đời thì tốt.

_tbc_

16.11