Editor: Qing YunHôm sau.
Khi ánh dương đầu tiên rơi xuống, người dân trên trấn nhỏ rời giường bắt đầu ngày mới. Các vị khách vẫn ngủ say chưa tỉnh, hương hoa tulip được gió nhẹ đưa vào phòng qua cửa sổ.
Vị khách đang ngủ say trở mình, để lộ nụ cười ngọt ngào như đang mơ một giấc mơ đẹp.
"Á!" Một tiếng hét thất thanh vang vọng cả căn nhà, làm đàn chim đang đậu trên cây bị giật mình bay tán loạn. Tiếng nói ngọt ngào của nữ chủ nhân truyền đến đứt quãng: "Ông trời của tôi, đây là ai làm! Ha... Đáng chết..."
Người bị bừng tỉnh đầu tiên là Trần Kha, phòng của anh ta ở ngay đầu cầu thang, là căn phòng gần phòng khách nhất. Khi nhận ra mình lại ngủ say như thế này, sắc mặt của Trần Kha trở nên khó coi, anh ta mặc quần áo vào sau đó nhanh chân đi xuống nhà xem tình huống.
Khi anh ta đẩy cửa ra thì những người khác cũng đang mở cửa thăm dò xung quanh. Cậu bé và Hứa Mạn Mạn cùng một phòng, nó dò nửa cái đầu ra sau lưng Hứa Mạn Mạn, tròng mắt xoay chuyển không biết nghĩ gì, sau đó lại nhìn về phía Diệp Tương Ly ở sau cùng.
"Ồn cái gì?" Nam An ở phòng bên cạnh mặc một chiếc váy ngủ tơ tằm màu hồng nhạt, cô ta lười nhác dựa vào cửa, không kiên nhẫn hỏi.
Trần Kha vốn muốn xuống nhà nhưng thấy vậy thì lập tức dừng bước, ánh mắt anh ta nhanh chóng đảo qua người Nam An, sau đó mất tự nhiên nhìn sang hướng khác.
"Hình như dưới nhà xảy ra chuyện gì đó."
"Nhàm chán." Nam An rõ ràng không hề có hứng thú với chuyện dưới nhà, cô ta nói xong liền xoay người quay về phòng.
Trần Kha sờ mũi, dáng người lả lướt dưới lớp váy ngủ của Nam An cứ quanh quẩn trong đầu anh ta không xua đi được. Nhận thấy ở hành lang vẫn còn những người khác, anh ta quay sang nói với mọi người: "Khụ khụ, tôi đi xuống xem trước." Nói xong lập tức bước nhanh xuống dưới như chạy trốn.
Diệp Tương Ly lạnh lùng nhìn theo, anh ôm tay đứng dựa vào tường.
Cậu bé đột nhiên chui ra khỏi sau lưng Hứa Mạn Mạn sau đó chạy nhanh đến trước mặt Diệp Tương Ly, cậu bé ngẩng đầu nhìn anh. Hôm nay Diệp Tương Ly đã đổi sang một chiếc áo khoác gió màu xám nhưng trước ngực vẫn đeo chiếc ghim cài áo hình thù kỳ lạ lúc trước.
Cậu bé nhìn chằm chằm ghim cài áo của anh một lúc, mắt trông mong nói: "Anh Diệp ơi, có thể cho em xem cái này..." Nó nghĩ mãi mới nói tiếp: "Ghim cài áo! Có thể cho em xem cái này không ạ?"
Cậu bé mở to đôi mắt tràn ngập ánh sáng, như là đôi mắt của động vật nhỏ, nhìn rất ngây thơ. Diệp Tương Ly còn nhớ rõ cậu bé tên là Lâm Kiều.
Anh không nói chuyện, chỉ tháo ghim cài áo xuống đưa cho cậu bé. Lâm Kiều như nhận được bảo bối, nó cẩn thận cầm trong tay, tỉ mỉ nghiêm túc xem xét. Diệp Tương Ly ngước mắt nhìn về phía hành lang, anh thấy Hứa Mạn Mạn đang đứng ở cửa phòng nhìn sang bên này, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Trong ngày sáng trong mát lành này đã xảy ra một chuyện khiến Laura vô cùng tức giận. Thế mà lại có người ném xác quạ đen ở trước cửa nhà mình! Cô gái mỹ lệ tức giận run người, cô ta đi qua đi lại trước cửa, luôn mồm mắng thủ phạm đáng chết.
Đến khi mọi người lục tục xuống nhà, Laura mới thu hồi vẻ mặt buồn bực kia, cô ta nâng váy chạy như bay đến bên cạnh Diệp Tương Ly. Đồng thời thay bằng vẻ mặt lã chã chực khóc, nhẹ nhàng nói: "Đáng sợ quá đi..."
Lúc nói còn dùng khăn tay chấm lên khóe mắt.
Công tước Thistle · Diệp mặt mày vô cảm tránh né Laura đang dựa lại đây, anh rảo bước đi đến cửa nhà. Đến nơi mới thấy quả nhiên có một cái xác quạ đen nằm trên bậc thang trước cửa, người nó đã cứng đờ, lông chim dính đầy vết máu.
Lâm Nhất Chi cũng đi ra ngoài khi nghe thấy tiếng hét, bây giờ cô đang đứng ngoài cửa sân, phía sau là vườn hoa tulip vừa độ nở rộ. Cô ngẩng đầu đυ.ng phải tầm mắt của Diệp Tương Ly, cô thấy mắt anh nổi lên gợn sóng, cuối cùng lại trở về bình tĩnh.
"Mọi người nhất định phải giúp tôi tìm ra người này, đúng là quá không may." Laura khóc sướt mướt đi ra cửa, cô ta nhìn xác quạ lần nữa, vẻ mặt như sắp ngất đi.
Leng keng.
[Mời người chơi trợ giúp cô Laura mỹ lệ tìm ra thủ phạm ném quạ chết này.]
Một giọng nói ngọt ngào vang lên ở phía trên sân vườn. Thoạt đầu mọi người hơi ngẩn ngơ, ngay sau đó tranh nhau tiến lên xem xét quạ đen, bậc thang trước cửa lập tức chật kín người. Nam An bị ông cụ bước thấp bước cao đẩy sang bên, cô ta xụ mặt không vui, mày liễu dựng ngược muốn mở miệng mắng chửi.
Lúc này cậu bé đứng sau lưng đột nhiên chen lên, Nam An đang đứng ở bậc thang lập tức bị hụt chân ngã xuống. May mà bậc thang này chỉ có bốn bậc, ngã xuống cũng không bị thương, nhiều nhất là ngã xuống đất thì hơi nhếch nhác mà thôi.
"Á!" Trần Kha chưa kịp duỗi tay kéo Nam An thì cô ta đã hét toáng lên, sau đó nhanh tay nhanh chân bò khỏi mặt đất, đồng thời vội vàng bước vài bước sang bên cạnh, hoảng sợ nhìn nơi cô ta vừa ngã xuống.
Ánh mắt mọi người bị cô ta hấp dẫn, cũng đều nhìn về phía đó.
Hai bên tòa nhà chính đều được trồng hoa tulip, mới vừa rồi vị trí Nam An ngã xuống đúng là nơi đối diện với vườn hoa, cũng không biết cô ta đã nhìn thấy cái gì mà lại sợ tới mức mặt mày xanh mét.
Diệp Tương Ly tiến lên hai bước, anh nhẹ nhàng đẩy bụi hoa tulip sang hai bên. Một cái đầu người lộ ra ngoài, chính là cái đầu của người đàn ông trung niên hôm qua. Ông ta trợn mắt mắt, vẻ mặt mờ mịt, có vài cánh hoa đỏ rơi trên khuôn mặt xanh tránh.
Mọi người nhìn thấy như vậy đều im lặng không nói. Diệp Tương Ly hơi dịch sang bên chặn ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Diệp Tương Ly.
Sự im lặng ấy không kéo dài bao lâu, nếu đã biết tiếp theo nên làm gì, bọn họ cũng liền tản ra đi làm việc của mình.
Lâm Nhất Chi còn đứng ngoài sân, cô tự hỏi xác quạ đen có liên quan gì đến Laura hay không. Cho đến khi Diệp Tương Ly vươn một ngón tay quơ quơ trước mặt cô, cô mới hoàn hồn lại. Anh dựa vào rất gần, chóp mũi quanh quẩn hơi thở như có như không, cô cuống quýt cúi đầu.
"Chúng ta đi nhìn một cái?" Diệp Tương Ly tránh ra, anh hỏi.
Lâm Nhất Chi không thể nói chuyện, cô bèn gật đầu tỏ vẻ. Thật ra bây giờ cô còn rất nhiều vấn đề muốn hỏi anh, lần này vừa lúc hai người ở riêng, nhưng cô lại thành người câm, cũng không biết nên giao lưu thế nào. Nghĩ vậy cô lại khó tránh khỏi nhụt chí, ủ rũ cụp đuôi đi theo sau Diệp Tương Ly.
Trấn này không lớn, hầu hết người dân đều đi làm, trên đường không có nhiều người. Diệp Tương Ly đi hỏi những hàng quán ven đường, hy vọng có thể nhận được tin tức nào đó có ích.
Diệp Tương Ly dừng chân ở một cửa hàng hoa tươi, anh bắt chuyện với cô gái bán hoa.
"Lễ hội hoa tulip? Mọi người đều rất vui mừng, một năm chỉ có một lần thế này."
"Vì sao trên trấn lại có nhiều hoa tulip như vậy?" Diệp Tương Ly kiên nhẫn dò hỏi.
"Hả? Lúc nào cũng nhiều như vậy mà."
"Cô có biết cô Laura không?"
"Đương nhiên là biết, cô Laura chính là đại diện cho mỹ lệ. Cô ấy mỹ lệ lại cao quý, giống như nữ thần hoa tulip." Khi nhắc đến Laura, cô gái bán hoa không có sự ghen ghét, trái lại tràn ngập thành kính và si mê.
Diệp Tương Ly đang hỏi chuyện, Lâm Nhất Chi thì lại đang xem xét hàng hóa trong cửa hàng. Tất cả đều là hoa tulip tươi, có cả nước hoa được điều chế từ hoa, muôn màu rực rỡ. Lâm Nhất Chi cảm thấy hơi kỳ lạ, cô liếc nhìn ra ngoài, các cửa hàng trên đường mười cái có chín cái bán hoa tulip và chế phẩm của nó.
Dù có là vùng chuyên trồng hoa thì cũng không đến mức này chứ?
"Trong trấn các cô có chỗ nào có quạ đen không?" Diệp Tương Ly hỏi.
"Quạ đen?" Cô gái mờ mịt: "Chỗ chúng tôi không có quạ đen, quạ đen chính là thứ tượng trưng cho điều xui mà."
Lâm Nhất Chi ngơ ngẩn: Trong trấn không có quạ đen? Vậy con quạ ở cửa kia từ đâu ra?
"Một con cũng không có à?" Diệp Tương Ly lại hỏi.
Cô gái bán hoa khó hiểu nhìn anh, trả lời: "Trấn Margaret mới không có thứ đen đủi như quạ đen." Cô ấy bĩu môi cường điệu: "Một con cũng không có!"
Diệp Tương Ly và Lâm Nhất Chi liếc nhìn nhau.
Không có quạ đen? Thế này thật thú vị.
Đúng lúc này có một người cưỡi ngựa hấp tấp chạy đến đầu đường, kéo theo một đường cát bụi ở phía sau. Người cưỡi ngựa là một thanh niên tuấn tú, anh ta có một mái tóc đỏ rực, khi anh ta đi qua, Lâm Nhất Chi đã nhìn theo bản năng, cô thấy anh ta ôm gì đó trong ngực, nhìn giống như một bó hoa tươi màu trắng.
Diệp Tương Ly nhìn thanh niên tóc đỏ đi xa, anh hỏi cô gái bán hoa: "Người vừa đi qua là ai vậy?"
Cô gái vùi đầu sửa sang quầy hàng, dường như đã quen với tình huống này, cô ấy không ngẩng đầu lên mà đáp luôn: "Đó là thợ săn Sinis của trấn, anh ấy giỏi lắm đấy."
"Cậu ta về nhà à?"
"Hả, không phải, nhà anh ấy ở phía bên kia." Cô gái chỉ về một phía, là hướng ngược lại với hướng người kia vừa chạy: "Bây giờ chắc anh ấy đang chạy đến nhà cô Laura."
Lâm Nhất Chi nhạy bén bắt được cái tên Laura, cô liếc nhìn Diệp Tương Ly, anh hiểu ý hỏi cô gái: "Cậu ta và cô Laura có quan hệ gì à?"
Cô gái vuốt tóc, nhẹ nhàng trả lời: "Anh ấy hả, là người theo đuổi cô Laura." Nói xong, cô ấy nhìn Diệp Tương Ly, nghi ngờ hỏi: "Anh hỏi nhiều như vậy, chẳng lẽ anh cũng là người theo đuổi cô Laura à?"
Cô ấy nhìn thấy Diệp Tương Ly ăn mặc như quý tộc, lại là người lạ bên ngoài, còn dò hỏi mình về cô Laura mãi thì rất nghi ngờ.
"Tôi cần phải nhắc nhở anh, đừng làm chuyện vô ích."
Diệp Tương Ly nghe thế thì vẻ mặt hơi quái lạ, nhưng Lâm Nhất Chi thì lại liếc mắt đánh giá anh, trong mắt đầy ý cười. Trong lòng lại nghĩ, nghe giọng điệu của cô gái bán hoa thì anh Sinnis này và cô Laura kia là một đôi sao?
Hai người đi dò hỏi những tiểu thương khác một phen, phát hiện câu trả lời của họ đều không khác cô gái bán hoa, cả hai bèn quyết định quay lại biệt thự trước.
Không ngờ lúc này trong biệt thự ngoài bọn họ ra thì có cả một vị khách khác nữa. Người này đúng là anh chàng cưỡi ngựa tóc đỏ tên là Sinnis kia.
Xác quạ đen ngoài cửa được dọn đi rồi, những người khác vẫn đang dạo quanh biệt thự. Cô Laura ngồi trong phòng khách tiếp đón Sinnis. Nhưng có vẻ hai người gặp mặt không mấy vui sướиɠ. Khi Lâm Nhất Chi và Diệp Tương Ly vừa mới đi đến cửa thì nghe thấy tiếng nói tức giận của Laura.
"Anh đừng đưa hoa cho tôi, tôi không thích!"
Tác giả có lời muốn nói:
Công tước Thistle · Diệp: Không không không, cô hiểu lầm, tôi không hâm mộ cô Laura chút nào hết.