Lúc An Nhiên tỉnh lại thì đã là buổi tối. Bốn bề tĩnh mịch đến nỗi cô có thể nghe được tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ cô đeo trên tay.
Cựa quậy một chút, cơn đau ở cổ chân truyền đến khiến cô rên lên một tiếng. Tiếng loảng xoảng phía dưới chân khiến cô giật mình gượng ngồi dậy. Thì ra một chân cô đã bị xích vào chiếc giường trong phòng ngủ.
Chu Bằng không có trong phòng. Hắn thế nhưng lại dùng cách này để cưỡng ép ngăn không cho cô đến Thiên Uy. Hắn đang muốn làm gì chứ?
Phía sau gáy vẫn còn âm ỉ đau, có lẽ Chu Bằng đã đánh cô ngất đi bằng cách này. An Nhiên xuýt xoa rêи ɾỉ một tiếng, trong lòng mắng Chu Bằng hết lời, cố gắng kéo cái xích tìm cách mở ra nhưng không được.
Đúng lúc này cánh cửa phòng mở ra. Cô biết giờ này vào đây chỉ có Chu Bằng nên không thèm ngước mắt nhìn lên. Đối với những hành động từ sáng tới giờ của hắn cô vẫn chưa tìm được cách lý giải.
-Em tỉnh rồi sao? Đói bụng không? Anh mang đồ ăn tới cho em đây.
-Anh là đang muốn làm gì? Tại sao đối xử với tôi như thế này?
Chu Bằng kéo ghế lại gần bên giường ngồi xuống. Hắn lặng yên nhìn cô. Càng nhìn lại càng thấy cô như áng mây lơ lửng trôi trên bầu trời càng ngày càng xa mà hắn với tay cao đến đâu cũng không thể chạm vào được.
Không , hắn không thể chấp nhận để tuột mất cô thêm một lần nữa. Cô là của hắn. Dù có phải dùng mọi thủ đoạn hắn cũng phải giữ cô ở bên cạnh hắn.
-Anh nói đi chứ, tại sao lại xích tôi như thế này, tại sao lại muốn nhốt tôi?
-Em nói xem. Em là vợ tôi. Tôi không muốn em làm việc cùng chồng cũ. Hãy thôi việc ở đó đi. Không phải tôi không nuôi nổi em.
-Anh đâu phải không biết mục đích của tôi?
-Mối thù của em, đã nói tôi sẽ thay em trả. Em đâu phải không biết năng lực của tôi? Tôi muốn làm tròn trách nhiệm của một người chồng.
-Nhưng chuyện của chúng ta chỉ là trên danh nghĩa. Tôi với anh chẳng là gì cả. Hơn nữa, là tôi có thù với Thiên Bảo, không phải anh. Anh dựa vào đâu mà muốn làm thay tôi?
Chu Bằng đưa tay muốn vuốt ve khuôn mặt cô. An Nhiên quay đầu né tránh làm bàn tay hắn chơi vơi giữa không trung. Trong tim hắn bây giờ chỉ có thể diễn tả bằng một chữ: Đau.
Người con gái hắn yêu đang né tránh sự động chạm của hắn. Trong lòng cô không hề có hắn. Cơn giận trào dâng trong người hắn đến uất nghẹn.
Chu Bằng hất tung chiếc ghế, đứng lên. Xoạt... chiếc áo trên người An Nhiên bị hắn dùng hai tay xé toạt. Trong phút chốc, bộ ngực đẫy đà cùng làn da trắng nõn của cô phơi bày trước mắt hắn. Cả thân hình cao lớn của hắn áp lên thân thể cô.
-Nếu cơ thể em là của tôi thì mối quan hệ của chúng ta sẽ chẳng còn là trên danh nghĩa nữa. An Nhiên, cho tôi đi. Em biết tôi yêu em đến mức nào mà. Tôi không thể chờ thêm được nữa.
Chát. Dùng hết sức bình sinh, An Nhiên giáng một bạt tai xuống gương mặt Chu Bằng. Những giọt nước mắt nóng hổi tràn mi nhưng cô cắn chặt răng không hề phát ra tiếng. Với hành động lỗ mãn của Chu Bằng, cô thật sự vô cùng thất vọng.
Hắn là ân nhân cứu giúp cô, trong lòng cô biết ơn hắn vô cùng. Nhưng từ trước đến nay hai người luôn giữ chừng mực. Bản thân hắn chưa từng có hành động xúc phạm đến cô. Nhưng giờ đây...
Kéo mạnh chiếc chăn trên giường phủ lên người, An Nhiên dùng ánh mắt đầy căm hận nhìn hắn:
-Chu Bằng, đừng để tôi hận anh. Anh cút đi, cút đi...i..
Chu Bằng ôm một bên má đau buốt, bật cười chua chát. Đã mười một năm rồi, trên danh nghĩa là vợ chồng nhưng cô chưa bao giờ cho hắn chạm vào người, kể cả một cái nắm tay cô cũng thường xuyên né tránh.
-An Nhiên, rốt cuộc trong lòng em, tôi có chỗ nào không tốt? Tôi có chỗ nào không bằng Thiên Bảo? Tại sao lại là hắn mà không thế là tôi?
An Nhiên quay mặt né tránh ánh nhìn của hắn. Thật ra cô cũng không biết giữa Chu Bằng và Thiên Bảo tại sao lòng cô luôn hướng về Thiên Bảo mà không thể chấp nhận Chu Bằng.
Xét về mọi mặt, rõ ràng Chu Bằng chỉ có hơn chứ không kém. Hắn đối với cô luôn chăm sóc yêu chìu. Nhưng cô thật sự không thể mở lòng yêu hắn được. Trái tim cô thủy chung đã bị lấp đầy hình bóng Thiên Bảo.
Chu Bằng trầm mặc nhìn cô ngồi cuộn mình trong chăn rấm rứt khóc mà lòng hắn thắt chặt đau đớn. Hắn biết mình đã phạm sai lầm, đã đẩy cô ra xa thêm một chút, nhưng không còn cách nào khác. Hắn sẽ phải giữ chặt cô bên cạnh mình bằng mọi giá.
Bước lại mở tủ quần áo, lấy chiếc áo khác mang đến nhẹ nhàng đặt lên giường bên cạnh cô, hắn nói nhỏ:
-Chừng nào em còn có ý định đến Thiên Uy làm việc, chừng đó sợi dây xích này tôi sẽ không mở ra. Em hãy sớm từ bỏ việc muốn ở lại bên cạnh Thiên Bảo đi.
Hắn quay người ra khỏi phòng. An Nhiên với lấy chiếc gối ném theo hắn:
-Chu Bằng, anh là tên khốn kiếp. Cút đi cho tôi.