Chương 80: Chú hai

Lúc này vợ chồng Văn tiên sinh nhìn linh đường trống rỗng, không ngừng đơn phương nói chuyện cùng Văn tiểu thư.

Lúc mới bắt đầu vẫn còn tốt, sau đó tôi nhìn không được nữa, liền đi ra ngoài cùng Phong Tuyết Hàn.

Thẳng đến nửa giờ sau, sư phụ cùng Độc đạo trưởng mới đi lại đây, tôi nói cho hai người bọn họ một chút tình huống hiện tại của vợ chồng Văn tiên sinh, sau đó chúng tôi mới trở về nghỉ ngơi.

Vào ban đêm, tôi và Phong Tuyết Hàn một lần nữa kết bạn đi tới linh đường.

Cũng không biết sư phụ và Độc đạo trưởng đã nói gì với vợ chồng Văn tiên sinh, hiển nhiên tâm trạng của hai người đã tốt hơn rất nhiều, cũng không còn thương tâm nữa.

Hai người ở lại linh đường tới 10 giờ đêm, sau đó mới rời đi.

Hiện tại ở bên trong linh đường, chỉ còn lại mấy người chúng tôi.

Bất quá đêm nay mọi người cũng không có dự định túc trực bên linh cữu, mà là muốn đưa Văn tiểu thư đi đòi lại nhân quả.

Đồng thời chúng tôi cũng hỏi chú hai của Văn tiểu thư một chút chuyện, rốt cuộc ông ta đã mời người nào, muốn làm chuyện quỷ quái gì.

Chỉ có như thế, chúng tôi mới có thể nhanh chóng tìm được tên ác quỷ đã chạy trốn vào tối hôm qua, sau đó đưa hắn ra trước công lý, để tên ác quỷ này không thể gây hoạ được nữa.

Sau khi chung quanh không còn ai, mọi người liền lên đường.

Chú hai của Văn tiểu thư cũng ở cùng một tiểu khu với mấy người Văn tiểu thư, khoảng cách rất gần với nơi này.

Cho nên, sau khi chúng tôi đi ra biệt thự, dưới sự dẫn dắt của Văn tiểu thư, chúng tôi đi không được bao lâu đã đi tới trước nhà của ông ta.

“Đạo trưởng, chú hai của tôi ở nơi này!” Trong lúc nói chuyện, Văn tiểu thư đã lộ ra vẻ mặt giận dữ.

Sư phụ gật gật đầu, cũng không nói chuyện.

Mà ở bên cạnh, Độc đạo trưởng đã thuận tay rút ra hai thanh sắt, để ở phía trên lỗ khoá “Cạch Cạch” hai tiếng, cửa sắt ở bên ngoài biệt thự đã mở ra.

Đi vào bên trong, là một hoa viên nhỏ.

Chúng tôi đi theo đường thẳng trực tiếp đi vào cửa chính, Độc đạo trưởng đã dùng biện pháp cũ để mở cửa phòng.

Một hàng năm người, trực tiếp đi vào phòng, sau đó đi theo thang lầu đi tới lầu hai.

Lúc này, chúng tôi nghe thấy trong một căn phòng truyền ra tiếng động tán tỉnh cười đùa của nam nữ.

“Chán ghét, anh nhéo người ta đau quá……”

“Ha ha ha! Đau à, một lát nữa sẽ càng đau!”

“Vậy thì phải thêm tiền, hì hì hì……”

Mọi người vừa nghe thấy giọng nói này, đều cau mày.

Lão già này có tinh thần và thể lực cũng không tệ nha, lúc này đã 12 giờ đêm, mà vẫn còn đang lăn lộn.

Chúng tôi cũng lười để ý, đi theo giọng nói kia liền tìm được một căn phòng đang mở đèn.

Vừa đi đến nơi này, Phong Tuyết Hàn cũng không nói hai lời, liền đá một cước, trực tiếp đá văng cửa phòng.

Cửa phòng mới vừa mở ra, mấy người chúng tôi đã trực tiếp xông vào.

Mới vừa đi vào phòng, liền nhìn thấy hai người đang triền miên ở bên nhau, cảnh tượng này cực kỳ kí©h thí©ɧ và hương diễm.

Một người trong đó, chính là Văn Trọng chú hai của Văn tiểu thư.

Đây là một người đàn ông trung niên hói đầu, tai to mặt lớn, béo giống như một con heo, ngực, bụng, và trên đùi đều mọc rất nhiều lông đen, bề ngoài vô cùng tục tằng và ghê tởm.

Nhưng người phụ nữ ở trong lòng ngực ông ta, lại là một cô gái trẻ tuổi có tướng mạo vô cùng xinh đẹp, dáng người nhỏ xinh lả lướt.

Mọi người cũng không có tâm tình nhàn rỗi để thưởng thức cảnh tượng người đẹp và quái vật, chúng tôi đều trầm mặt, lộ vẻ bất thiện.

Hai người kia nhìn thấy chúng tôi bỗng nhiên xông vào, cũng đều hoảng sợ.

Cô gái kia đã hét lên một tiếng “A”, bị dọa sợ đến mức trốn vào trong chăn.

Vẻ mặt của Văn Trọng càng kinh hoảng thất thố: “Mấy, mấy người là ai, sao, sao lại ở trong phòng của tôi?”

Văn Trọng vừa nói chuyện vừa túm lấy một cái qυầи ɭóŧ, vội vàng mặc vào.

Mọi người trợn mắt nhìn Văn Trọng một cái, ngay sau đó tôi liền nghe được Độc đạo trưởng nói với cô gái ở trong chăn: “Nhanh chóng mặc quần áo vào, lập tức rời khỏi nơi này!”

Cô gái kia rất sợ hãi, cô ta là một người tham tiền, lúc này nhìn thấy trường hợp này, sợ dẫn lửa lên người, sợ tới mức cầm lấy quần áo liền chạy ra bên ngoài, thậm chí giày cũng chưa kịp mang….

Văn Trọng đã mặc quần xong, cũng đã ổn định tâm thần.

Dù sao ông ta cũng là người từng trải ở trên thương trường, tố chất tâm lý cũng vượt xa người thường.

Lúc này ông ta đã hòa hoãn lại, ngồi ở mép giường, cầm lấy một điếu xì gà ở trên đầu giường, nói: “Mấy người là người được vợ của tôi mời đến đây phải không! Ra giá tiền đi, xoá hết ảnh chụp, về sau làm việc cho tôi……..”

Nói xong, còn mở ra ngăn kéo, lấy ra một xấp tiền.

“Đây là thành ý! Mấy người nhận trước đi, đêm nay mấy người cũng đã mệt nhọc, đi ra ngoài uống vài lon bia đi.” Văn Trọng kéo một hơi xì gà mở miệng nói.

Nghe được lời này, trong lòng tôi không khỏi cười khổ.