Chương 74: Chạy trốn

Vẻ mặt của sư phụ và Độc đạo trưởng lại vô cùng âm trầm, bọn họ cũng không rút kiếm, mà còn đóng đinh ác quỷ ở trên mặt đất.

Không chỉ có như thế, tôi còn nghe được sư phụ nói với ác quỷ: “Vì sao mày muốn hại cả nhà của Văn tiểu thư, bọn họ có thù hận gì với mày!”

Mặc dù vẻ mặt của ác quỷ đang rất đau khổ, nhưng lại không sợ hãi, sau khi nghe được sư phụ hỏi chuyện, ngược lại đã hung tợn trừng mắt nhìn sư phụ: “Lão già, tôi khuyên ông bớt xen vào chuyện của người khác, bằng không tôi sẽ gϊếŧ chết cả nhà ông!”

Bị một con ác quỷ uy hϊếp, sư phụ cũng nổi giận.

Trường kiếm ở trong tay đã chuyển động vài vòng: “Nghiệp chướng, có tin hay không hiện tại bần đạo sẽ khiến cho mày hồn phi phách tán?”

Thân thể của ác quỷ đã trở nên run rẩy, hắn khẽ kêu một tiếng, nhưng miệng vẫn rất cứng rắn: “Hồn, hồn phi phách tán, ông cứ thử xem, chỉ bằng đạo hạnh của hai người, thật sự cho rằng có thể gϊếŧ chết tôi sao?”

“Đinh đạo trưởng, ác quỷ này chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, bần đạo sẽ cho hắn nếm chút đau khổ!” Độc đạo trưởng cũng tức giận, ông chưa từng thấy ác quỷ nào kiêu ngạo như thế.

Nói xong, Độc đạo trưởng đã trực tiếp rút kiếm gỗ đào lên, chuẩn bị đâm một nhát nữa, để tên ác quỷ này nếm một chút đau khổ.

Nhưng ai biết, sau khi Độc đạo trưởng rút kiếm gỗ đào ở trong tay ra, ác quỷ vốn bị đóng đinh ở trên mặt đất, liền “Phanh” một tiếng, trong nháy mắt đã hóa thành một làn sương đen, trực tiếp tiêu tán ở trước mắt chúng tôi.

Tất cả chúng tôi đều nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mắt, khi nhìn thấy một màn như vậy, trên mặt chúng tôi đều lộ ra vẻ kinh ngạc.

Tôi cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi, đang êm đẹp, làm sao hắn có thể vô duyên vô cớ mà biến mất?

“Cái này, cái này!” Ngay cả sư phụ cũng trợn mắt hốc mồm, nhất thời không nói nên lời.

Nhưng chúng tôi còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, ở bốn phía đã truyền ra giọng nói lạnh lùng và phẫn nộ của ác quỷ: “Hừ! Muốn gϊếŧ lão tử, không có cửa đâu. Chờ lão tử trở lại, sẽ xé xác mấy người!”

Nói xong, không đợi chúng tôi trả lời, bỗng nhiên xuất hiện một trận gió lạnh, trực tiếp thổi qua đám cỏ dại ở một bên.

Cỏ dại tươi tốt lắc lư và tạo ra tiếng vang.

Sau đó, tà khí ở bốn phía, cũng nhanh chóng biến mất.

Tôi nhìn chằm chằm vào đám cỏ dại đang đung đưa, mặc dù không có nhìn thấy tên ác quỷ kia.

Nhưng thực rõ ràng, tên ác quỷ kia đã chạy trốn về hướng đó.

“Sư phụ, Độc đạo trưởng, tên ác quỷ kia đã chạy trốn, chúng ta đuổi theo đi!” Tôi vội vàng mở miệng, bởi vì tôi phát hiện sư phụ và Độc đạo trưởng đều không nhúc nhích.

Nhưng sư phụ lại thở dài: “Không cần đuổi theo, tên ác quỷ này còn lợi hại hơn trong tưởng tượng của chúng ta. Hiện tại đuổi theo cũng đuổi không kịp!”

“Đuổi không kịp, vậy tên ác quỷ này, chẳng phải ngày sau sẽ còn trở về quậy phá?” Tôi tiếp tục mở miệng.

“Không cần chờ đến ngày sau, đêm mai bần đạo sẽ mang theo vũ khí, liền tự mình đi tìm hắn!” Độc đạo trưởng cau mày, vẻ mặt âm trầm, hiển nhiên là rất tức giận.

Tuy rằng chúng tôi đều bất ngờ khi nhìn thấy ác quỷ chạy trốn, nhưng điều đáng nói là phương pháp chạy trốn của ác quỷ này thực sự rất lợi hại.

Vốn dĩ thân thể của hắn đã bị kiếm gỗ đào đóng đinh trên mặt đất, thế nhưng “Phanh” một tiếng liền hóa thành sương đen, sau đó biến thành một cơn gió để bỏ chạy.

Cho dù là Thiên Nhãn, cũng không có biện pháp nhìn thấy hắn.

Nhưng sau này tôi cũng biết được rằng mặc dù ác quỷ này có thể tránh được Thiên Nhãn và “biến mất” ở trước mắt chúng tôi, nhưng hắn cũng không phải chân chính biến mất.

Hắn đã dùng một cách nào đó, trong thời gian ngắn giúp mình đạt tới trạng thái trốn tránh được Thiên Nhãn của chúng tôi.

Nhưng ở trạng thái này, hắn sẽ bị tổn thương và tiêu hao sức lực rất lớn, cũng không thể ra tay đả thương người, nếu không hắn sẽ một lần nữa hiện thân.

Cho nên, ác quỷ ở trong trạng thái này.

Trong thời gian ngắn, chúng tôi cũng không có biện pháp nhìn thấy thân hình của hắn.

Đương nhiên, nếu bên người chúng tôi có người có Âm Dương Nhãn, vậy thì tên ác quỷ sẽ không còn chỗ nào để trốn.

Mà ác quỷ cũng lợi dụng điều này, sau khi thốt ra những lời độc ác, liền nhanh chóng chạy trốn.

Chúng tôi không thể đuổi theo hắn và chúng tôi cũng không có biện pháp nào khác, vì vậy chúng tôi chỉ có thể để hắn rời đi.

Cho dù đuổi theo, cũng không thay đổi được gì.

Trừ phi sư phụ cũng làm giống như vừa rồi, gắn định vị ở trên người hắn.

Con người chắc chắn không thể chạy nhanh hơn quỷ, đây cũng là nguyên nhân vì sao sư phụ cùng Độc đạo trưởng đều không có đuổi theo.

Sau khi ác quỷ rời khỏi, nơi này chỉ còn lại bốn người chúng tôi và quỷ hồn của Văn tiểu thư.